*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau cơn mưa, bầu trời gợn những quầng mây đùng đục, mặt đường hẵng còn trơn ướt.
Chiếc xe gắn máy Ôn Hoài Hiên thuê khá cũ kỹ. Hứa Gia Lạc muốn bỏ xa người đằng sau một chút, nhưng hễ định tăng tốc là phải vặn mạnh tay ga nhiều lần, kết quả vẫn chẳng nhanh hơn bao nhiêu.
Nhưng không biết là Ôn Hoài Hiên thức thời hay do Vương Tiểu Sơn nói gì đó mà xe đằng sau không có ý định đuổi theo.
Phó Tiểu Vũ ngồi phía sau xe, y hít tràn lồng ngực không khí mằn mặn trên đảo Phuket, và cả…
Thoáng hương bạc hà lành lạnh trên thân Alpha đang hòa vào làn gió.
Chợt có một khắc, y bỗng nhớ đến “Ẩm thực nam nữ”.
Nhớ đến cô chị cả Gia Trân luôn cổ hủ cứng nhắc cuối cùng cũng uốn mái tóc xoăn tít cuồng dã, ngồi trên chiếc gắn máy của thầy thể dục nghênh ngang rời đi.
Những nổi loạn và vui sướng ẩn dụ của cảnh phim đó đã từng kích thích tất cả tưởng tượng về tình yêu của y. Mà mãi đến tối nay, rốt cuộc y mới thật sự được ngồi ở vị trí đó.
Chỉ là… Hình như không hề giống với những gì y tưởng tượng.
Hóa ra cuối cùng cảnh phim thuộc về y là một Alpha mặc áo ba lỗ bó sát màu trắng, chân đi vớ đen, phía sau lưng còn thòi ra cái đuôi thỏ bông xù màu hồng. Trong gió biển lồng lộng, người ấy lái chiếc xe gắn máy cũ kỹ kêu bịch bịch bịch, chở y lao về phía bóng đêm.
Đời người, dường như còn hoang đường và điên đảo hơn cả phim ảnh.
Phó Tiểu Vũ bỗng nghĩ thế.
Lúc đầu, hai bên đường còn có những quán nhỏ bán hoa quả và cá nướng, dần dà theo tốc độ chạy, ngay cả gánh bán hàng rong và người đi đường cũng vắng bóng.
Phó Tiểu Vũ cúi đầu yên lặng kéo đuôi thỏ của Hứa Gia Lạc một cái.
“Xuống xe đi dạo nhé?” Hứa Gia Lạc nhanh chóng tiếp thu mệnh lệnh của y, đoạn chậm rãi dừng xe ở ven đường.
Hai người họ cùng sóng vai đi tới bãi cát vắng bóng người. Vầng trăng trốn sau tầng mây, dưới bầu trời là mặt biển đen thùi cuồn cuộn trào dâng.
Thảng như giữa trời mây biển rộng, chỉ còn lại hai bóng người.
Bầu trời đêm rộng lớn giao thoa và mặt biển ở chốn cuối tầm mắt. Đó là một màu đen gần như vô cùng vô tận, càng làm con người nom nhỏ nhoi đến cùng cực.
Từ bản năng, Phó Tiểu Vũ chống cự cái nhỏ bé ấy.
Y cởi dép lê để chân trần dẫm trên cát trắng mịn, sau đó chầm chậm bước về trước.
Từng dấu chân rõ ràng năm ngón in hằn lên cát, sau đó kéo dài đến nơi giao nhau giữa bãi cát và biển cả.
Bóng lưng trong màn đêm của Omega thoảng chút bướng bỉnh, thể như đang khăng khăng lưu lại một chuỗi dấu vết thuộc về mình trong trời biển bao la bát ngát này.
Hứa Gia Lạc đứng đằng sau nhìn một lúc, bất chợt cũng cởi giày nhanh chân đuổi theo. Hắn đứng cạnh Phó Tiểu Vũ, vừa sóng vai bước đi vừa cúi đầu nhìn ngón chân trắng ngần đang vương cát của người ấy: “Nè…”
“Em đang nghĩ gì thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Không biết.”
Có lẽ vì men say vẫn ngầy ngật chưa tan hết, nên trong câu trả lời của Phó Tiểu Vũ lại có chút thẳng thắn lười đắn đo cân nhắc đầy hiếm thấy.
“Ừm, vậy em cảm thấy đêm nay anh múa thoát y thế nào?” Hứa Gia Lạc dừng một chút, đột nhiên hỏi.
“…” Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc một lúc, sau đó không nhịn được mà liếc mắt tới cái đuôi đang lắc lư theo gió trên mông hắn.
Hứa Gia Lạc cảm nhận được ánh mắt của Omega.
“Vậy…” Hắn đứng lại, đoạn bất chợt dạng chân phải ra làm động tác kéo duỗi đầy khoa trương, sau đó lắc lắc đuôi thỏ, hỏi: “Đáp lời anh chút đi.”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Alpha đang đi vớ thản nhiên duỗi chân coi như không có ai bên cạnh kia, trong mắt thoáng ý cười không thể kìm nén. Nhưng sau đó y lại yên lặng mím môi ngay lập tức.
“Vẫn không có cách nào khiến em bật cười được rồi.”
Hứa Gia Lạc tự giễu thở dài: “Nguyên một đêm tất cả mọi người đều vui vẻ muốn chết, chỉ là anh vẫn không làm em cười được.”
Phó Tiểu Vũ nhìn lên, thấy Alpha đang bày ra vẻ mặt thất vọng, nhưng ánh mắt đang nhìn y lại vẫn sâu lắng và chăm chú.
“Tiểu Vũ à, thực ra cho đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa từng nghiêm túc nói đến chuyện hôm chia tay nhỉ. Nhưng mà mỗi lần vừa nhắc tới, anh đều biết em vẫn còn đau lòng. Bởi vì đau lòng, nên em mới chống cự, cũng không muốn thật sự mỉm cười, cũng không muốn… Nghe hết bài hát kia, đúng không?”
Phó Tiểu Vũ bướng bỉnh nói: “Cười hay không cười có quan trọng thế ư? Cười cũng chẳng mang ý nghĩa gì hết, không có nghĩa là làm hòa, cũng không phải là chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Hứa Gia Lạc vẫn đang nhìn y.
Rất khó tưởng tượng được rằng lúc Alpha đang khoác trên mình bộ trang phục quái dị này nhìn y lại vẫn có được… Ánh mắt dịu dàng mềm mại giống như khi dùng tay ôm lấy mặt y.
Tim Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên vừa xót xa vừa đau đớn.
Đúng vậy, Hứa Gia Lạc nói không sai.
Y thật sự đang ngăn cản mọi thứ, ngăn cản những cảm xúc mà đêm nay Hứa Gia Lạc mang đến cho mình, những cảm xúc muốn vò mềm rồi bóp nát tim y.
Vừa nghe được một nửa bài Chốn không người, y đã vội vàng rời đi như đang trốn chạy.
Bởi vì, chống cự những xúc cảm đang cuồn cuộn trào dâng từ đáy lòng mình là một chuyện quá đỗi đau đớn.
Thế là y trở nên khác lạ hơn bất cứ lần nào khác, cứ như một chú mèo đang cong lưng gầm thét, như con nhím dựng đứng hết lớp gai nhọn.
Phó Tiểu Vũ ngồi trên bờ cát đào cái hố, sau đó để một bàn chân trần vào hố cát nhỏ kia rồi lấy cát lấp chân lại, đập đập cho phẳng.
Sau khi làm xong hết thảy, y cứ nghĩ là mình có thể bình tĩnh lại. Song câu muốn nói nhất kia vẫn chẳng thể tiếp tục kìm giữ trong lòng.
“Hứa Gia Lạc, thật ra trước khi chia tay anh, tôi chưa từng nghĩ tình cảm lại khó đến vậy. Khi đó tôi cũng đã biết rõ tình trạng hôn nhân của anh, nhưng mà yêu anh, theo đuổi anh, tất cả đều nhanh chóng lắm, và đương nhiên cũng chẳng có khi nào đau lòng cả. Thực ra tôi không sợ khó khăn, chỉ là…”
Phó Tiểu Vũ nhìn bàn chân không bị chôn trong cát của mình: “Anh nói xem, chúng ta… Còn có thể trở lại như lúc ban đầu không?”
Âm thanh của Omega tan theo làn gió, cũng nghe ra chút băn khoăn do dự trong đó.
Có lẽ đây mới chính là bất an và ấm ức sâu thẳm nhất trong y cho đến nay.
“Còn có thể trở lại như lúc ban đầu không ư?”
Hứa Gia Lạc cũng ngồi xuống cạnh Phó Tiểu Vũ, nhẹ nói: “Em có biết lần đầu tiên suy nghĩ này hiện lên trong đầu anh là khi nào không Tiểu Vũ?”
“Là vào hôm em trịnh trọng nói cho anh – Em muốn theo đuổi anh.”
Alpha nhìn bóng trăng in trên mặt biển, sau đó thở một hơi thật dài, khẽ nhếch miệng: “Em đừng cười nhé. Nhưng mà khi đó cảm giác của anh là, anh vẫn luôn trốn trong hang ổ của mình, kết quả em lại đột nhiên ném một cây pháo vào, nổ đùng một phát khiến anh văng ra. “Mình còn có thể trở lại như lúc ban đầu không?”, khi đó anh đã nghĩ thế đấy. Tiểu Vũ, có lẽ em sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác lúc đó của anh đâu – Vui sướng và sợ hãi cùng ập tới, vui sướng là thật, mà sợ hãi cũng là thật. Thậm chí anh còn không cảm thấy chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại ngơ ngác nhìn Hứa Gia Lạc, trên mặt hắn là dáng vẻ ủ rũ chán chường mà ban đầu khi đôi bên mới vừa quen biết.
Có lẽ vì Hứa Gia Lạc miêu tả quá mức sinh động nên Phó Tiểu Vũ không thể kìm lòng được mà nhớ lại lần tỏ tình ấy. Đầu tiên Alpha đang đau ốm kia đã nghĩ hết cách để liên tục từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói một tiếng “Được” với y.
Hóa ra khi đó Hứa Gia Lạc cảm thấy mình giống như một con cáo đang hoảng hồn vì bị Phó Tiểu Vũ nổ tung cửa hang.
“Tại sao?” Phó Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại sẽ không vĩnh viễn ở bên nhau?”
“Bởi vì… Trước khi gặp được em, anh đã trải qua quá nhiều mối tình thất bại, thậm chí trong đó còn bao gồm một cuộc hôn nhân.”
Hứa Gia Lạc bình tĩnh trả lời: “Anh và em rất khác nhau, Tiểu Vũ à! Em là kiếm tốt rời vỏ, sắc bén ngời sáng, còn anh đã chấp nhận thất bại như một lẽ thường. Là một người cho đi, thì càng chịu thảm bại sau khi cố gắng, sẽ càng thêm hoài nghi chính bản thân mình: Liệu chăng trả giá càng nhiều thì giá trị lại càng rẻ không? Hay là giá trị của tôi vốn chỉ ở chỗ cố gắng bỏ ra?”
“Vì thế mà mỗi phút mỗi giây ở bên em, thực ra anh đều đang nói với mình rằng, sẽ kết thúc thôi. Nếu như không xây dựng phòng tuyến tâm lý này cho vững, thì có lẽ lúc trước ngay cả việc dè dặt thấp thỏm yêu em anh cũng không làm được.”
“Anh cảm thấy lúc đầu tôi có thể sẽ chia tay với anh.”
Phó Tiểu Vũ nhanh nhạy hiểu ngay được ý của Hứa Gia Lạc.
Vốn dĩ tình yêu của hai người họ là điều không thể nghi ngờ, và sự tồn tại của Nam Dật, cũng như lần cậu bé phát bệnh lại là dây dẫn nổ.
Nhưng về lâu về dài, bản chất bi quan trong lòng Alpha này mới thật sự là nguyên nhân gây nên lần chia tay ấy.
Hứa Gia Lạc vốn không tin vào tình yêu chân thành, cũng không tin họ sẽ hạnh phúc, cho nên mới đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, và dễ dàng từ bỏ.
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, hắn vẫn rất rất áy náy day dứt vì chuyện chia tay. Cuối cùng, hắn chỉ đành bất đắc dĩ cười: “Xin lỗi em.”
Lời xin lỗi dịu dàng thêm lần nữa này bỗng khiến mũi Phó Tiểu Vũ cay cay.
Y lại nhớ đến vẻ mặt khi Hứa Gia Lạc ôm mình nhẹ nhàng hát “Đời người mênh mang, tựa như đồng hoang quạnh vắng”.
Kỳ thật, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cảm nhận được sự giảo hoạt của Hứa Gia Lạc, nhưng dường như đây là lần đầu tiên y hiểu được nỗi yếu đuối bó tay hết cách đằng sau sự giảo hoạt của cáo.
“Em nói mình không ngờ tình cảm lại khó khăn đến thế, nhưng anh biết chứ, nó khó thế đấy. Vả lại sau khi chia tay, anh mới chính thức đối diện với chuyện này. Khó khăn không phải là tình cảm, thậm chí không nằm ở cuộc hôn nhân thất bại của anh, ở con trai anh, mà khó là ở chính bản thân – Bản thân phải làm thế nào để đối mặt với những thiếu sót và yếu đuối cất giấu trong lòng suốt nhiều năm.”
Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống ngơ ngác nhìn bàn chân của Omega đang vùi trong cát trắng.
Chiếc lắc chân bằng vàng kia vẫn còn lộ ra ngoài, đang treo trên mắt cá chân mảnh khảnh trắng ngần.
“Tiểu Vũ, em âu lo về việc liệu chúng ta có thể quay lại như lúc ban đầu được không. Nhưng trước đó thực ra anh cũng không thành thật. Ngay lúc chúng ta yêu đương nồng nàn nhất, anh cũng cảm thấy mình đang vụng trộm đeo gông xiềng yêu em. Anh giả vờ không có chuyện gì để quan tâm, bảo vệ, giả vờ rằng mình rất phóng khoáng, giả vờ như mình có thể cho em những gì em cần.”
“Chỉ khi trải qua lần này, anh mới chính thức đối diện với chính mình.”
Phó Tiểu Vũ luống cuống không biết làm sao, đôi chân trần vừa rút ra khỏi hố dính lem nhem cát.
Hứa Gia Lạc kéo y đi dọc trên bờ biển, sau đó quay người mặt đối mặt.
“Anh chưa múa thoát y bao giờ cả. Trước khi lên sân khấu, anh cũng cảm thấy làm vậy rất mất mặt.”
Hứa Gia Lạc ngửa đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, thấp giọng nói: “Nhưng kỳ lạ là, sau khi thật sự hòa nhập, thì uốn éo thế nào, nhảy nhót ra sao, người khác có cười cợt bao nhiêu chăng nữa cũng cảm thấy không quan trọng. Nói như thế này nghe có vẻ như chuyện bé xé làm to, song đây đúng là lần đầu tiên anh cảm thấy dũng cảm… Lần này, anh không giả vờ phóng khoáng, mà là thật sự cảm thấy tự do. Sức mạnh đó một khi đã tồn tại, thì rốt cuộc sẽ không dễ dàng rời bỏ nữa.”
“Hứa Gia Lạc…”
Phó Tiểu Vũ loạng choạng không đứng vững, sau đó giẫm một chân lên mu bàn chân Hứa Gia Lạc.
Bỗng nhiên Alpha ôm chặt lấy eo y.
Trong gió biển mằn mặn, mùi bạc hà thơm mát lại càng thêm kề sát.
“Một khi con người bắt đầu có thể đối mặt với chính bản thân mình mới đột nhiên cảm thấy thời gian và sinh mệnh thực quá quý giá. Em biết không, anh vốn định đợi đến khi về Mỹ rồi sẽ khuyên Cận Sở thêm, hoặc là nghĩ cách dẫn theo chuyên gia tâm lý cùng thuyết phục. Nhưng giờ ngẫm lại, thật ra anh không nên đợi thêm nữa.”
“Ngày mai sẽ là hôn lễ, Tiểu Vũ, cho dù Cận Sở có nói cùng với anh hay không, thì anh cũng sẽ thẳng thắn với Nam Dật trước khi diễn ra hôn lễ.”
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người: “Thật sao?”
“Ừ.” Hứa Gia Lạc bình tĩnh nói: “Có lẽ bây giờ sẽ rất khó khăn, nhưng anh nghĩ, một ngày nào đó thằng bé sẽ hiểu được. Cho đến nay, thứ mà cha nó thiếu sót nhất chính là dũng khí. Nói rõ hết thảy mọi chuyện trước một lễ cưới chân ái, chính là thẳng thắn mà rốt cuộc anh cũng tìm lại được. Thẳng thắn đối với chính bản thân anh, đối với Nam Dật, và cũng chính là sự thẳng thắn dành cho người anh yêu.”
Phó Tiểu Vũ hít một hơi thật dài.
Dưới bầu trời đêm đảo Phuket, y cảm thấy từng luồng gió biển đang ùa vào lồng ngực, thổi cho y cảm thấy dần dần cởi mở khoáng đạt.
“Cho nên em đã hỏi anh, em cười hay không quan trọng lắm ư?”
Hứa Gia Lạc trầm giọng nói: “Mẹ kiếp, đương nhiên là quan trọng chứ. Phó Tiểu Vũ, mỗi một giây ở bên em đều quá quan trọng.”
“Mèo con à, anh muốn từ nay về sau em sẽ luôn vui vẻ, vui vẻ đến từng giây từng phút. Cho nên em đừng sợ sẽ không quay lại được như trước, bởi vì chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp hơn vô ngần.”
Hứa Gia Lạc muốn mỗi một giây một phút y đều vui vẻ.
Phó Tiểu Vũ vẫn không đáp lời.
Y trầm mặc một cách kỳ lạ, nhưng lại lặng lẽ giẫm nốt chân còn lại lên chân Hứa Gia Lạc.
Thế là Hứa Gia Lạc cũng khẽ cười.
“Nào, chúng ta khiêu vũ đi.”
Alpha bị Phó Tiểu Vũ giẫm lên chân, hắn dẫn y chầm chậm tới lui trên bờ biển. Từng đợt từng đợt sóng biển cuồn cuộn hoang dã ào tới, gột rửa ngón chân đương quấn quýt của đôi bên.
Y và Alpha đi vớ đeo đuôi thỏ đang nhảy một điệu nhảy lãng mạn và kỳ lạ dưới ánh trăng tròn vành vạnh.
Bao lo lắng bất an đang tựa như sóng lớn dồn dập trong lòng y. Và khi ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ luôn cảm thấy có rất rất nhiều ngôn từ đang chực chờ tuôn khỏi miệng.
Nhưng có lẽ vì biển cả dưới ánh trăng thực sự quá tráng lệ, khiến Phó Tiểu Vũ đến cuối cùng chẳng nói câu gì.
…
Phó Tiểu Vũ lại ngồi đằng sau xe máy của Hứa Gia Lạc.
Bởi vì mặc bộ trang phục này nên Hứa Gia Lạc phải để điện thoại ở chỗ Vương Tiểu Sơn, nên Phó Tiểu Vũ mới gửi một tin nhắn ngắn cho cậu thư ký của mình, sau đó chuẩn bị đến cổng khu nghỉ dưỡng lấy điện thoại Vương Tiểu Sơn đang cầm.
Lúc trở về, gió biển càng mạnh hơn. Phó Tiểu Vũ cảm thấy tóc mình bị thổi ngược về sau một cách lộn xộn, nhưng cảm giác hoang dã điên cuồng này lại càng giống cảnh trong phim hơn.
“Hứa Gia Lạc.” Y kêu lên một cách không mục đích gì trong tiếng gió rít.
“Có anh đây.” Hứa Gia Lạc gào lên đáp lại.
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ lại kêu thêm lần nữa, y nhẹ nhàng ôm lấy eo Alpha nói: “Thực ra tôi cảm thấy anh nhảy cũng đẹp lắm.”
“Ha ha ha.” Hứa Gia Lạc cười vui vẻ. Hắn cố ý nhấc mông lắc lư cái đuôi thỏ màu hồng kia với Phó Tiểu Vũ: “Anh cũng cảm thấy thế.”
Xe lại chạy thêm một chốc. Sắp đến trung tâm khu du lịch rồi, nên cảnh tượng không còn hoang vu nữa. Quán hàng rong đông đúc hai bên vệ đường, có quán bán dừa, quán bán dép lê quần áo, cảnh tượng náo nhiệt quá đỗi như một khu chợ đêm.
Trên đường bắt đầu có những chiếc xe Tuk- tuk gắn đầy đèn nháy sặc sỡ chói mắt. Loại xe đặc trưng của Thái Lan này khá đơn giản, thoạt nhìn cứ như một chóp lều phủ lên khung sắt. Có điều tốc độ xe chạy lại rất nhanh, chiếc nào chiếc nấy phóng vụt trên đường phố, có xe còn bật thần khúc Gangnam Style từ nhiều năm trước.
*Tuk-tuk là một loại xe ba bánh đặc trưng của Thái Lan, dùng để chở khách du lịch hoặc chở hàng hóa.
Bởi vì càng lúc càng nhiều loại xe này nên Hứa Gia Lạc cũng chạy chậm hơn một chút.
“Sắp đến rồi hả?” Phó Tiểu Vũ hỏi.
“Ừ, qua thêm hai giao lộ nữa là đến khách sạn rồi.”
Hứa Gia Lạc vừa trả lời vừa vặn tay ga định băng qua ngã tư đường. Nhưng ngay trong nháy mắt đó, từ ngõ nhỏ tối mịt bên phải phía trước hắn đột nhiên có một chiếc Tuk-tuk xông ra lao thẳng về phía họ.
Vào lúc ấy, Hứa Gia Lạc không kịp suy nghĩ gì cả, hắn hoàn toàn dựa theo bản năng để quẹo đầu xe máy sang chỗ khác. Mà chiếc Tuk-tuk kia cũng đang đánh lái thật mạnh để xoay tránh đi…
Trong khoảng cách chưa đầy một mét như vậy, hai chiếc xe suýt nữa là va vào nhau.
Nhưng mà ngay sau đó chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật to. Chiếc gắn máy kia vốn đã khá cũ rồi, vừa xoay mạnh một cái nó nhất thời mất cân bằng, cả người cả xe đều ngã sóng soài trên mặt đất.
Hứa Gia Lạc ngây người. Không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giác sắp chết đáng sợ đến cỡ nào khi suýt chút nữa đối mặt với tai nạn xe cộ.
Hắn gần như chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ hoàn toàn vô thức lồm cồm bò lên: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…”
Phó Tiểu Vũ ngã nhoài sau hắn.
Não Hứa Gia Lạc trống rỗng, hắn không để ý xem tài xế xe Tuk-tuk, vội vàng sấp ngửa chạy vội tới cạnh Phó Tiểu Vũ rồi ôm chặt Omega của mình vào lòng.
“Tiểu Vũ, bảo bối à, có sao không? Đau chỗ nào?”
Mặt Hứa Gia Lạc trắng bệch. Lúc ôm Phó Tiểu Vũ, rõ ràng hắn ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng không biết là từ chỗ nào.
Chính vì không tìm thấy nên tay mới càng thêm run rẩy mất khống chế.
Hắn muốn vuốt ve người Phó Tiểu Vũ để xác định, nhưng lại sợ sờ lung tung làm Omega thêm đau.
Phó Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị Alpha ôm lấy.
Cho đến bây giờ, y chưa từng thấy Hứa Gia Lạc sợ đến thế, trong đôi mắt đằng sau cặp kính xiêu vẹo ngập tràn hoảng hốt.
Ban đầu y chỉ thấy đất trời quay cuồng, đầu như mất trí mấy giây. Nhưng có lẽ vì vẻ mặt của Hứa Gia Lạc mà chính y cũng sợ hãi, còn tưởng rằng người mình bị thương nặng, chỉ là không nhìn thấy.
Nhất thời môi Phó Tiểu Vũ cũng run lẩy bẩy, có điều y cẩn thận cảm nhận hồi lâu mới nói nhỏ: “Mọe, mông đau quá.”
Hình như lúc ngã xuống y đặt mông thẳng xuống đất, nên chỗ đó đang rất đau.
“Đệt…”
Giọng Hứa Gia Lạc khàn quá đỗi. Hắn vô thức lại định ôm Omega vào lòng để nhìn thật kỹ xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng chẳng hiểu sao tay hắn bỗng nhiên không nghe chủ nhân điều khiển nữa, làm gì cũng không được. Hứa Gia Lạc sốt ruột đến độ hai mắt đỏ ké, suýt nữa là nghiến nát răng.
Phó Tiểu Vũ hơi tỉnh táo lại, cũng cuống cuồng hỏi: “Anh thì sao? Anh có sao không?”
“Hey… Tôi cảm thấy Omega không sao, nhưng mà anh…” Đúng lúc này, tài xế xe Tuk-tuk bước xuống khỏi xe rốt cuộc không nhịn được nữa. Anh ta dè dặt bước lên đằng trước sợ hãi dùng tiếng Anh sứt sẹo nói một nửa, sau đó chỉ vào cánh tay Hứa Gia Lạc.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ nhìn theo ngón tay của anh ta.
“Đậu má!”
Lúc này Hứa Gia Lạc mới kịp phản ứng.
Mùi máu tươi không phải từ trên người Phó Tiểu Vũ, mà do hắn chỉ mặc một chiếc ba lỗ để trần cánh tay. Vừa rồi khi ngã xe, cánh tay hắn bị mài xuống đường, khiến lớp da cũng bị toác hoàn toàn. Bây giờ nhìn lại mới thấy máu tươi đang chảy ròng ròng, sau lưng cũng bị nhuộm đỏ.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, Hứa Gia Lạc mới đột nhiên kịp phản ứng.
Cơn đau xé tim cũng chợt xuất hiện trên cánh tay, đau đến độ dây thần kinh giần giật liên hồi, đau đến mức cào tim xé phổi.
“Đậu, đậu má nó…”
Lần này là vì quá đau mà Hứa Gia Lạc phải yếu ớt chửi thành tiếng.
Có điều khi ôm Phó Tiểu Vũ, hắn thật sự chẳng cảm nhận được gì cả.
“Hứa Gia Lạc!”
Phó Tiểu Vũ cũng tỉnh táo lại. Nhất thời y chẳng thể thốt nên lời, chỉ biết trân trối nhìn Alpha đang dùng một tay siết chặt cánh tay bị thương kia.
“Anh không sao…”
Hứa Gia Lạc không thể điều khiển được nét mặt của mình nữa: “Em thật sự không có việc gì chứ? Trừ mông đau ra thì còn bị thương ở đâu nữa không?”
Em không sao.
Môi Phó Tiểu Vũ run rẩy dữ dội, nhưng chẳng thể nói được câu nào.
Kỳ thật sau khi tỉnh táo lại khỏi cơn choáng váng, chỉ cần mấy giây là có thể kịp nhận ra rằng y không có việc gì hết, thậm chí cũng chỉ có chút trầy da trên đùi là vết thương ngoài, chỗ đó đang tứa một xíu xiu máu.
Hoàn toàn không thể so được với vết thương trên người Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ nghiến răng trợn mắt hít hà của Alpha mình đầy những máu đang ngồi trên đường.
Trong nháy mắt đó, chẳng hiểu vì cớ gì mà hai thứ cảm xúc hoàn toàn khác biệt, là muốn khóc và muốn cười lại cuồn cuộn trào dâng trong lòng y như thủy triều.
Miệng Phó Tiểu Vũ giần giật một lần, hai lần, nhưng cuối cùng, từng giọt từng giọt nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.
Hết thảy mọi thứ đều hoang đường làm sao.
Nhưng cảm xúc của y cuối cùng cũng như con đê vỡ. Y không vỡ òa trong điệu nhảy dưới trăng, không vỡ òa trong tiếng ca Chốn không người, mà lại bùng nổ vào thời khắc này.
Giờ này trong lòng Phó Tiểu Vũ chỉ còn dáng vẻ ngốc nghếch của Alpha ấy khi mấy giây trước ôm mình thật chặt, mặt mũi trắng bệch hỏi “Em có sao không?”, mà ngay cả đau đớn trên người mình cũng không cảm nhận được.
Đó chính là cảnh tượng ngu ngốc nhất mà đời này y từng chứng kiến.
“Hứa Gia Lạc…”
Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhào tới ôm chặt Hứa Gia Lạc. Y vòng quanh cổ Alpha ấy, giống nỗi mong mỏi bao lâu của mình, nức nở nói: “Mẹ kiếp anh có bệnh à?!”