Mấy ngày kế tiếp, Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không xuất hiện.
Chuyện xảy ra trên tầng cao nhất của tòa nhà Twin Stars thuộc về tập đoàn IM, nhưng các nhân viên dự án Tình cuối của công ty LITE chẳng hay biết gì về mấy chuyện đó.
Đối với họ, điều đáng sợ nhất là việc sếp không ở đây vốn phải là một cơ hội khiến mọi người có thể nhân dịp mà thở phào một hơi, nhưng sự thật lại không phải như thế.
Sắp đến ngày Tình cuối lên sàn, buổi tuyên truyền quan trọng nhất được tổ chức vào tuần sau –
Đến lúc đó, LITE sẽ tổ chức hoạt động khởi động ở hội trường lớn tại đại học B, hoan nghênh các sinh viên của những trường đại học trong thành phố B đến làm nhóm người sử dụng đầu tiên dùng thử app.
Ban đầu thiết kế của buổi tuyên truyền này do Văn Kha và Hứa Gia Lạc cùng đề xuất. Quần thể sinh viên đại học vừa hay là nhóm đối tượng có độ nhiệt tình lớn nhất với chuyện yêu đương, mức độ tự do cũng cao nhất, hoàn toàn phù hợp hoàn mỹ với mục tiêu người sử dụng Tình cuối. Huống chi tầng lớp sinh viên ở độ tuổi này cũng có sức truyền bá và ảnh hưởng lớn nhất đối với dư luận trên internet.
Mặc dù Văn Kha và Hứa Gia Lạc không học ngành tiếp thị truyền thông, nhưng xuất phát từ tình cảm với sản phẩm của bản thân mình, kế hoạch tuyên truyền mà hai người họ nghĩ ra quả thật không tệ.
Nhưng có kế hoạch chỉ là một chuyện, còn làm thế nào để thật sự thực hiện kế hoạch lại là thời điểm cần thử thách năng lực thực thi và thu xếp tài nguyên.
Kỳ thực ai ai cũng biết rằng, đến bước thực hiện này, giám đốc Phó mới là vị vua chân chính.
Nhưng nào ngờ ngay chính lúc này, Phó Tiểu Vũ lại không đến.
Văn Kha khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật sự anh không hề phong phú tài nguyên trên phương diện truyền thông. Dù là sếp lớn, nhưng chính anh cũng tự biết mình chưa đủ, nên phải dùng biện pháp khá ngốc nghếch là liệt kê các bên truyền thông truyền thống và truyền thông xã hội ra một bảng rất dài, sau đó dẫn người đến nói chuyện và thuyết phục từng nơi từng nơi một.
Biện pháp này không tốn năng lực tài nguyên, mà phải chịu khó và gắng sức rất nhiều.
Văn Kha đang mang thai, nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì đến công ty, đương nhiên những người khác cũng phải cố gắng gấp bội. Đến ngay cả Hứa Gia Lạc cũng bận rộn không ít so với ngày thường.
Phong cách của Phó Tiểu Vũ mạnh mẽ dứt khoát như sấm sét, còn của Văn Kha lại dịu dàng như dao nhọn. Hóa ra cho dù phong cách của sếp lớn như thế nào thì kết quả mà nhân viên vĩnh viễn không thoát được chính là tăng ca.
Đến cả Tiêu Vân, người bình thường không chịu nổi Phó Tiểu Vũ nhất một ngày nọ cũng đột nhiên than thở: “Giám đốc Phó có ở đây thì tốt quá. Nếu anh ấy ở đây, mặc dù mệt mỏi thật đấy, nhưng vẫn cảm thấy mình một mực vùi đầu bận rộn. Vùi đầu ứng phó với một mình anh ấy vẫn tốt hơn, dù sao có giám đốc Phó trấn giữ thì kết quả tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, như thế tự dưng lại rất có cảm giác an toàn.”
Lý Tinh Tinh cười một tiếng trào phúng: “Tôi thấy chú lên cơn Stockholm rồi đấy. Chứ còn tôi thì vẫn thấy giám đốc Văn tốt hơn, ít nhất trong mắt anh ấy tăng ca là chúng ta đang “Chịu khổ”, nên vẫn cho thêm ít bồi thường, gọi ship thêm nhiều đồ ăn trà sữa nọ kia. Chứ còn giám đốc Phó á, tăng ca chính là chuyện đương nhiên.”
“Hầy, dù sao tôi vẫn hơi nhớ sếp Phó.” Hồ Hạ nằm nhoài trước máy tính, cậu ta cảm thấy lòng mình hơi phức tạp, lại thở dài bảo: “Mấy anh nói xem rốt cuộc giám đốc Phó đi đâu rồi chứ?”
….
Quả thật là Phó Tiểu Vũ đã cắt đứt toàn bộ liên lạc.
Mấy ngày hôm nay, trong điện thoại cá nhân của y không ngày nào là không có tin nhắn liên quan tới công việc được gửi đến. Về sau y thấy phiền, bèn bỏ tất cả số của những quản lý và tổng thanh tra của tập đoàn IM vào danh sách đen.
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết và Văn Kha cũng gọi cho y mấy cú điện thoại. Mặc dù Phó Tiểu Vũ biết Tình cuối đang đến giai đoạn cần mình nhất, nhưng y vẫn không thèm nhận, cũng chẳng trả lời tin nhắn nào, về sau còn dứt khoát chặn luôn hai người họ trên Wechat.
Y đã từng toàn tâm toàn ý đến cỡ nào với công việc, thì giờ lại lạnh nhạt tới chừng đó.
Có lẽ rất nhiều người không ngờ đến chuyện này.
Một mình ở nhà không có gì làm, Phó Tiểu Vũ bèn mua không ít salad và rượu vang xem lại lần nữa những bộ phim của Lý An.
Lúc học đại học, vì bảo đảm mình được điểm GPA tối đa, y đã học môn nghiên cứu phim châu Á mà mình không thấy hứng thú cho lắm. Sau khi thi xong y đã quên hết tác phẩm và phong cách của rất nhiều đạo diễn, chỉ có CD Blu-ray của Lý An mà y mua là vẫn để lại. Về sau vì bận quá, những đĩa phim đó bị đặt trong ngăn tủ dính đầy bụi.
Mãi đến hôm nay rốt cuộc Phó Tiểu Vũ mới rảnh, y bèn đưa những đĩa phim này ra xem lại lần nữa. Trong số đó, y đã xem bộ “Ẩm thực nam nữ” ba bốn lần mà vẫn cảm thấy thích, thậm chí có lần còn xem đến tận ba giờ sáng mà vẫn không ngủ.
*Ẩm thực nam nữ là một bộ phim của đạo diễn Lý An công chiếu lần đầu năm 1994, kể về câu chuyện của một người đầu bếp già với ba người con gái chưa lập gia đình, xen giữa những rắc rối đời thường của họ là những cảnh phim về quá trình chuẩn bị và chế biến đồ ăn của người đầu bếp. Đây là một bộ phim được đánh giá là xuất sắc nhất của Lý An.
Từ khi bắt đầu đi học đến giờ đã là hai mươi năm, Phó Tiểu Vũ không nhớ mình đã từng có lần nào buông thả như thế chưa nữa.
Có lẽ vì xem quá say mê mà trong đêm ấy y lại mơ thấy Hứa Gia Lạc một cách kỳ lạ.
Sáng hôm sau, y cảm thấy mặt mình nóng rẫy, thậm chí còn xấu hổ nghĩ rằng cảm giác trong giấc mơ vẫn chưa dứt. Mãi đến khi ngồi dậy và thấy đầu đau như muốn nứt, y mới phát hiện mình hơi phát sốt.
Y vẫn luôn rất khỏe mạnh, chỉ là gần đây bỗng nhiên cứ cảm vặt liên miên mãi không dứt.
Lúc trước khi đi kiểm tra tuyến thể, bác sĩ có đặc biệt dặn y rằng khi Omega cấp A đến độ tuổi nhất định, dục vọng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Omega cấp thấp, vì Omega cấp A có được pheromone ưu việt nhất. Bởi vậy nếu như luôn dùng thuốc ức chế cố nén lại dục vọng của kỳ phát tình, cơ thể sẽ phản kháng trên phương diện khác.
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cậy mạnh, có đổ bệnh vẫn như ngày thường. Y đặt thuốc ở ngoài đến, đoạn uống mấy cốc nước to rồi rầu rĩ nằm trong chăn nghỉ ngơi.
Lúc đầu óc đương mơ màng, y bất chợt cảm thấy hơi buồn bã. Kỳ phát tình sắp tới rồi, cơ thể cũng đang cảnh báo với y, nhưng ngoại trừ mơ một giấc mộng quái dị ra thì hình như y chẳng còn cách nào khác cả.
Thực ra cũng lạ, y chặn nhiều người như thế, mà duy chỉ mình Hứa Gia Lạc là y vẫn giữ nguyên.
Có điều người duy nhất y không chặn cũng hoàn toàn không gửi bất cứ tin nhắn nào đến làm phiền y.
…..
Hai ngày cuối cùng Phó Tiểu Vũ chìm trong cơn mơ màng, y ngủ rất nhiều.
Đêm trước ngày tổ chức hoạt động ở đại học B, y chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Vốn ban đầu Phó Tiểu Vũ cảm thấy rất nóng nên chỉ mặc đồ lót cuộn mình trong chăn dày ngủ thiếp, khi nghe thấy chuông cửa mới mệt mỏi bò dậy vội vàng mặc bộ đồ ngủ lông màu trắng mềm đi xuống lầu mở cửa.
Người đến là Văn Kha.
Hình như họ chưa từng tự gặp mặt nhau mà chỉ có riêng hai người.
Phó Tiểu Vũ hơi kinh ngạc, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại thì hình như cũng không bất ngờ lắm. Y nghĩ, có lẽ Văn Kha đến vì công việc.
“Tiểu Vũ, cậu bị bệnh hả?”
Văn Kha thấp hơn Phó Tiểu Vũ nửa cái đầu. Anh có đôi mắt cho biết chủ nhân nó là người rất mềm mại dịu dàng, lúc nhìn về phía y đôi mắt ấy ngập tràn lo lắng.
“Không, là hơi đau họng thôi.”
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không muốn chào hỏi thừa lời, y lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì à?”
Nhưng y vẫn rót cho Văn Kha một ly nước chanh. Y cũng biết tình trạng sức khỏe của Văn Kha bây giờ, đêm hôm khuya khoắt anh chạy đến đây hẳn cũng rất vất vả.
“…Có.”
Có lẽ thái độ của Phó Tiểu Vũ khiến Văn Kha hơi lùi bước, nhưng sau khi ngừng lại một chút, anh vẫn rút một tập tài liệu trong cặp ra đưa tới: “Tiểu Vũ, ngày mai sẽ là hoạt động khởi động, tôi, tôi đã nghĩ rất lâu… Cuối cùng vẫn muốn đưa toàn bộ sắp xếp và quy trình cho cậu xem một chút.”
“Tôi vẫn còn là cổ đông của IM à?” Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà lộ ra nụ cười mỉa mai: “Tôi còn tưởng rằng mình cũng bị sa thải khỏi công việc này cùng lúc với IM rồi chứ.”
“Không thể nào.” Văn Kha không hề trả đũa vì bị y châm chọc, anh chỉ áy náy nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vũ, tôi chưa từng nghĩ như thế, cũng không thể làm như vậy. Thực ra chúng ta đều rõ, nếu không có cậu tôi không thể khiến Tình cuối đạt được thành tựu như hiện giờ. Chuyện của Hàn… Hàn Giang Khuyết, tôi không biết bây giờ cậu xem tôi như thế nào, nhưng tôi thật sự không có địch ý với cậu.”
Omega ấy vẫn lành tính như thế, anh hiền và tốt bụng đến mức thậm chí khiến Phó Tiểu Vũ hơi tức giận.
“Nói vậy tẻ nhạt lắm Văn Kha à, vừa xuất hiện anh đã là người thắng rồi.”
Phó Tiểu Vũ không che giấu nỗi bực bội của mình, y thô bạo ngắt ngang lời Văn Kha: “Anh cần gì phải có địch ý với tôi?”
Văn Kha không khỏi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn y.
Phó Tiểu Vũ biết mình thất lễ.
Từ trước đến giờ khi chuyện trò y chưa bao giờ nói năng một cách gay gắt và thiên về cảm xúc như thế.
Hứa Gia Lạc đã từng nói, con người là vật chứa, mà cảm xúc là nước, nước càng chứa đầy thì càng đau khổ.
Đúng thế, vật chứa là y đã bị đổ đầy rất ư vất vả, thế nên bị người khác nhìn thấy vết nứt cũng chẳng hề gì, mất mặt cũng không quan trọng. Đều đã mở miệng rồi, thì chi bằng nói hết ra những gì mình muốn nói.
Phó Tiểu Vũ gằn từng chữ một: “Văn Kha, hồi năm hai tôi tỏ tình với Hàn Giang Khuyết, nhưng cậu ấy đã dứt khoát từ chối tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tỏ tình với người khác, mất mặt lắm. Có một khoảng thời gian tôi còn cho rằng hai chúng tôi chẳng thể làm bạn được, nhưng mà dần dần về sau cậu ấy không để trong lòng, nên tôi cũng vờ như không có chuyện đó. Nhiều năm qua tôi vẫn luôn đi cạnh Hàn Giang Khuyết, cùng sáng lập IM với cậu ấy, thậm chí ngay cả nhà họ Hàn cũng cho rằng thế nào tôi cũng sẽ là Omega của cậu ấy. Chúng tôi thân thiết đến thế, có đôi khi tôi không nhịn được mà cảm thấy, có lẽ thêm mấy năm nữa tôi vẫn còn có hi vọng. Nhưng mà anh đã quay về, Văn Kha à. Anh chẳng cần làm gì hết thì tôi đã thất bại thảm hại rồi.”
Nói đến đây y hít một hơi thật sâu: “Văn Kha, quả thật là từ góc độ cá nhân tôi không ghét anh. Anh không phải là kiểu Omega ăn hại chỉ biết dựa vào Alpha như tôi tưởng, anh không chỉ thông minh mà còn rất cố gắng. Nhưng tôi không thể nào không ghét sự tồn tại của anh được. Thế giới của Hàn Giang Khuyết quá nhỏ, một mình anh đã chiếm cứ toàn bộ. Cậu ấy không cần bạn bè nữa, cũng chẳng cần tiền bạc và công việc. Dù anh có muốn hay không thì sự tồn tại của anh cũng khiến cậu ấy thay đổi, cũng làm hết thảy mọi thứ xung quanh cậu ấy thay đổi. Nếu như không phải vì anh thì tôi sẽ không phải rời khỏi tập đoàn IM. Cho nên, không phải là anh có địch ý với tôi, mà chính tôi coi anh là kẻ địch.”
Những câu nói dồn dập của y khiến Văn Kha im lặng thật lâu.
Có một khoảnh khắc, thậm chí Phó Tiểu Vũ cảm thấy sự chỉ trích của mình sẽ khiến Văn Kha quay đầu bỏ đi.
Nhưng Omega chợt đứng lên nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, cậu sai rồi, Hàn Giang Khuyết cần cậu. Đúng, thế giới của em ấy rất nhỏ, bạn bè lại ít. Nhưng bất kể thế nào thì cậu vẫn là một trong những người quan trọng nhất. Đêm năm mới sau khi hai cậu cãi nhau, Hàn Giang Khuyết buồn đến mức cả đêm không ngủ nổi. Lúc cậu uống rượu ở quán bar, dù đang ở bên tôi thì thi thoảng em ấy vẫn nhìn về phía cậu. Hàn Giang Khuyết lo cho cậu, cũng muốn bảo vệ cậu, cho đến bây giờ vẫn luôn là thế. Cho dù lúc này cậu có tin điều đó hay không thì nhất định tôi cũng phải cho cậu hay. Giống như không có ai có thể chen chân vào tình yêu giữa tôi và Hàn Giang Khuyết, cũng chẳng người nào có thể xen vào tình bạn giữa hai người, cho dù là tôi cũng không.”
Nói đến đây Văn Kha thở dài: “Tiểu Vũ à, thật ra… Sao em ấy lại không quan tâm đến người bạn như cậu được cơ chứ. Cậu xuất sắc đến thế, ngay cả tôi cũng muốn trở thành bạn của cậu đấy. Đương nhiên tôi biết chuyện này không có khả năng lắm, nhưng, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể cảm nhận được thành ý của tôi….”
“Tôi thích làm việc với cậu.” Văn Kha nhìn Phó Tiểu Vũ bằng đôi mắt màu nâu nhạt, trong đó đượm vẻ dịu dàng và chân thành: “Thậm chí không chỉ là thích mà thôi, tôi còn ước ao được như cậu, còn khâm phục cậu. Cậu nói tôi là người thắng, nhưng từ trước đến nay trong công việc, không phải lúc nào tôi cũng ngước lên nhìn cậu ư? Sao cậu lại cảm thấy mình thất bại thảm hại cơ chứ?”
Lần này đổi thành Phó Tiểu Vũ sửng sốt: “…Thật ư?”
Y nhìn Omega trước mặt, trong lòng ngập tràn ngờ vực.
Văn Kha hơi lúng túng cúi đầu xuống chỉ chỉ vào cặp tài liệu trong tay y: “Gần đây tôi cũng mới biết được hóa ra Hàn Giang Khuyết lại là ông chủ của cậu. Vậy ngẫm kỹ lại từ trước đến giờ khi giúp tôi, hẳn là cậu thật sự rất khó chịu. Lúc nghĩ đến toàn bộ hoạt động này, tôi vẫn rất ngại không dám tìm cậu. Bây giờ là vì đã làm gần ổn và xong xuôi rồi nên tôi mới muốn đưa đến cho cậu xem qua một chút.”
“Rất nhiều ý tưởng trong này đều là do cậu dạy tôi đấy Tiểu Vũ. Cậu không chỉ là cộng sự của tôi, mà còn là thầy của tôi nữa. Tôi chỉ nghĩ… Muốn để cậu xem một chút, thực ra sản phẩm này không tồi tệ đến thế, là sự tham dự của cậu đã khiến nó trở nên xuất sắc hơn nữa. Cho dù cậu có thích tôi hay không thì Tình cuối vẫn có rất nhiều bóng dáng của cậu. Tôi, tôi chỉ hi vọng rằng cậu đừng căm ghét nó như thế.”
Nói dứt lời, giọng điệu của Omega không khỏi run rẩy. Anh luôn nói chuyện rất kiên cường và chân thành, chỉ khi nói đến câu “Hi vọng cậu đừng căm ghét nó”, đôi mắt anh mới lần đầu tiên ảm đạm.
Phó Tiểu Vũ đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu.
Nhìn thấy Văn Kha nghĩ như thế, y bất chợt cũng cảm thấy đau lòng.
Y không quen an ủi người khác, nên chỉ vụng về và gượng gạo cúi đầu xuống mở tài liệu ra nhanh chóng lật qua một lần, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Kết nối truyền thông như thế nào?”
Phó Tiểu Vũ nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc: “Có thể chi tiền vào bên truyền thông xã hội, nhưng truyền thông truyền thống lại không dễ như thế. Có điều rất cần truyền thông truyền thống, bởi vì bản thân chúng đã mang tính quyền uy.”
“Tôi hiểu rồi.” Văn Kha nói: “Nhưng sản phẩm chúng ta làm là một app khác biệt không dựa vào độ xứng đôi pheromone, bản thân đã mang tính chủ đề, cộng thêm sắp đến lễ tình nhân, độ hot cũng tăng lên nhiều. Nên đã có ba tờ báo và hai đài truyền hình nói sẽ tới.”
“Cũng được.” Thực ra vẫn có thể làm được tốt hơn, nhưng Phó Tiểu Vũ không muốn đả kích anh. Với một người không hiểu rõ đường lối cũng như không có tài nguyên, đạt được kết quả như thế đã là tốt lắm rồi: “Còn tài nguyên ở trường cấp ba thì sao? Có thể dùng được không.”
“Có thể.” Văn Kha nói như đang báo cáo công việc với y: “Diễn đàn của các trường trung học lớn, và cả các app mà học sinh trường sử dụng đều đã chạy quảng cáo tuyên truyền trên đó rồi.”
Không ngờ Văn Kha lại thu xếp rất chu đáo và chặt chẽ.
Phó Tiểu Vũ kinh ngạc nhíu mày, y khép tập tài liệu lại trả cho Văn Kha, nói ngắn gọn: “Tốt lắm. Tôi luôn nói rằng thực hiện độ đề tài cho app xã giao là vô cùng quan trọng, những sắp xếp lúc này của anh hẳn có thể đảm bảo tính đề tài rồi.”
“Thật sao?” Sự tán thành của Phó Tiểu Vũ rất khó đạt được, nên dù Văn Kha là người luôn tương đối bình tĩnh ôn hòa cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Anh dừng một chút rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, tôi muốn chứng minh với cậu rằng thực ra mình có thể làm một đối tác xứng đáng. Nếu như không có áp lực ân tình với Hàn Giang Khuyết, có lẽ chúng ta có thể hợp tác nhẹ nhàng và bình đẳng hơn. Đương nhiên, hết thảy mọi chuyện đều dựa vào ý muốn của cậu, tuyệt đối đừng vì hữu nghị mà cố ép mình giúp tôi nữa.”
“Thực sự tôi sẽ không ép mình nữa.”
Phó Tiểu Vũ nói dứt khoát, hoàn toàn không khách sáo.
Văn Kha không nhịn được mà nhẹ nhàng mỉm cười, dường như việc Phó Tiểu Vũ không khách sáo lại khiến anh thả lỏng. Anh đứng dậy cầm lấy áo khoác, trước khi đi anh thử thăm dò hỏi: “Tiểu Vũ này… Nếu như ngày mai cậu khỏe hơn chút, vậy thì hãy cân nhắc đến đại học B xem chút nhé? Không cần cậu bận rộn giúp đỡ gì đâu, chỉ là muốn cậu xem xem chút thành quả của chúng ta là ok rồi.”
Lúc nói những lời này anh khá ngại ngùng, nhưng đôi mắt lại lấp la lấp lánh, nom như một cậu học sinh ngoan khát vọng được giáo viên khen ngợi.
“…” Phó Tiểu Vũ không trả lời ngay.
Lúc tiễn Văn Kha đến cửa nhà, y bỗng thấp giọng nói: “Văn Kha, lúc truyền thông viết bài, nếu như có một câu chuyện để viết chính là trạng thái lý tưởng nhất. Anh là người sáng lập app, thực ra có thể tự mình cung cấp cho họ một chủ đề.”
“Cái gì?” Văn Kha quay đầu lại nhìn y.
“Anh là một Omega li dị đã phải trải qua rất nhiều trắc trở, pheromone lại là cấp thấp nhất, anh vốn là một kẻ thất bại điển hình.” Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: “Nhưng một Omega như anh lại không chỉ vượt khó lập nghiệp thành công, mà còn muốn dùng cách thức đặc biệt để tìm ra con đường tình yêu cho mọi người, thậm chí ngay cả chính tình yêu của anh cũng từ thất bại rồi mới viên mãn. Bản thân anh là đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người rồi, đừng lãng phí giá trị tin tức trên người mình.”
“Văn Kha, anh phải sáng láng rạng ngời, anh phải cực kỳ thành công, anh phải lợi dụng ưu thế giới tính của mình để biến bản thân thành một bộ phận lấp lánh của sản phẩm này. Hãy đưa cho họ cây bút, cho họ một câu chuyện để viết. Hãy khiến họ thích anh, nhất định họ cũng sẽ thích sản phẩm này, anh đã hiểu chưa?”
Văn Kha nhìn y, trong mắt đang lấp lánh ánh sáng.
Có lẽ Omega này thật sự sùng bái mình.
Lúc nghĩ như thế, tâm trạng của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.
Khi đưa Văn Kha về, Phó Tiểu Vũ chợt quan tâm hơn đến Omega vẫn luôn sùng bái mình, y thấp giọng nói một câu: “Văn Kha, tài xế mà Hàn Giang Khuyết đưa cho anh ấy, anh nhớ phải luôn đưa người đó theo, bình thường cũng phải cẩn thận một chút, nhớ chưa?”
Đúng là y không còn được quản tập đoàn IM nữa, có điều trước đó khi rời khỏi cương vị làm việc, Vương Tiểu Sơn có muốn đi cùng y, nhưng y lại cố ý giữ cậu ta ở lại. Nên thật ra y có nhìn thoáng qua một vài tin tức mà Vương Tiểu Sơn gửi đến.
Y vẫn biết được vài hành vi trả thù tập đoàn IM của Trác Viễn, thế nên mặc dù không còn nhúng tay quản, Phó Tiểu Vũ vẫn thuận tiện nhắc nhở Văn Kha một chút.
“Ừm.” Văn Kha cười đến tít mắt vì sự quan tâm của Phó Tiểu Vũ, anh vỗ vỗ vai y: “Tiểu Vũ, cậu cũng phải để ý sức khỏe đó, nhớ nghỉ ngơi nhiều vào. À đúng rồi, hai hôm nữa hết bận tôi sẽ nấu canh đậu hũ cải trắng mà cậu thích kia và tìm người đưa đến cho cậu.”
Anh thật sự là một Omega rất tốt, có lẽ việc Hàn Giang Khuyết yêu anh vốn chính là số mệnh an bài.
Lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ cảm thấy rõ ràng điều này.
Trong đêm tối, Phó Tiểu Vũ đối mặt với Văn Kha một chốc, đoạn đút tay vào áo ngủ vờ như không có gì mà nói: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng bớt thời gian qua buổi hoạt động một chuyến.”