Tốc độ chuẩn bị đồ ăn của tiệm rất nhanh. Hứa Gia Lạc gọi điện thoại đặt hàng xong thì nhanh chóng đi tắm, ước chừng chưa đầy nửa giờ tiếng chuông cửa đã vang lên.
Nhưng dù với tốc độ đó, Phó Tiểu Vũ vẫn không chờ nổi nữa.
Hứa Gia Lạc xách vào hai bịch nilon thật to, kế đó mở tất cả hộp cơm bên trong đặt trên bàn trà trước sô pha. Theo thứ tự bao gồm nửa kí càng cua ngâm rượu, một kí rưỡi tôm sốt tỏi, còn cả một hộp rau hổ trộn thanh đạm, món chính là cháo gà nấm hương Phó Tiểu Vũ muốn ăn.
Sau khi bày biện xong, có thể nói bàn đồ ăn này đủ đầy cả sắc lẫn hương.
Chỉ là tôm không có vị quá cay và quá dầu, vì sợ Omega trong kỳ phát tình ăn xong sẽ không thoải mái.
Phó Tiểu Vũ không hề dời mắt khỏi đôi tay đang bóc hộp của Hứa Gia Lạc. Sau khi lấy ra hết, Hứa Gia Lạc đến nhà bếp mang hai ly thủy tinh về, nào ngờ chỉ một phút thôi mà chờ khi hắn quay lại đã thấy trên mặt bàn nằm chình ình một con tôm bị rơi ra ngoài.
Mà Omega ngồi cạnh bàn trà đang cúi đầu thổi thổi ngón tay mình. Khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc trở lại, y ra vẻ điềm nhiên như không thả tay xuống.
Hiển nhiên hồi nãy Phó Tiểu Vũ bị bỏng tay vì tôm.
Bên môi Hứa Gia Lạc tràn ý cười. Chẳng hiểu sao hắn không cảm thấy bất ngờ với chuyện này, có lẽ là vì vừa chứng kiến dáng vẻ trên giường của Omega.
Hắn ngồi xuống cạnh Phó Tiểu Vũ đẩy bàn trà ra trước một chút, như vậy có thể dư dả không gian để ôm Phó Tiểu Vũ vào lòng.
“Meo…”
Hạ An đột nhiên kêu một tiếng, nó nhảy xuống khỏi sô pha dạo quanh hai người một vòng. Thấy trong ngực Hứa Gia Lạc thật sự không còn chỗ nữa, Hạ An chỉ đành úp sấp nằm bên chân chủ mình.
Hạ An đã lớn rồi, bình thường dù được ăn rất ngon, nhưng không hề thích quậy phá lúc chủ nhân ăn uống như những con mèo khác.
Hết thảy đã sẵn sàng, bắt đầu bóc vỏ tôm.
Quả thực Hứa Gia Lạc không thẹn với cái danh “Bậc thầy bóc vỏ”. Hắn đeo găng tay nilon, sau đó bẻ đầu tôm bóc lớp vỏ cứng ra, lại rút bỏ chỉ đất. Một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, sau đó còn thổi thổi rồi mới đút thịt tôm vào miệng Omega trong lòng mình.
Khoảnh khắc nuốt miếng tôm đượm hương tỏi thơm, Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà cầm lấy ly thủy tinh uống một hớp Coca không đường lớn, thỏa mãn đến độ suýt nấc một cái.
Trải qua một thời gian dài tự kiềm chế bản thân nghiêm ngặt khiến y gần như đang chìm trong cảm xúc biết ơn –
Tôm quá ngon, mà Coca cũng rất tuyệt.
Một con, hai con, ba con…
Vỏ tôm trước mặt Hứa Gia Lạc dần dần chất đầy thành một ngọn núi nhỏ, nhưng bậc thầy lột tôm có chuyên nghiệp hơn nữa cũng không bì kịp tốc độ ăn của Phó Tiểu Vũ.
Một khi đã phóng túng, Omega mảnh mai ấy còn ăn nhiều hơn cả hắn tưởng tượng.
Ăn được một nửa, Hứa Gia Lạc thấy Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không động vào rau trộn và cháo, nên đành thả găng tay xuống mở nắp hộp cháo ra múc một bát nhỏ cho Phó Tiểu Vũ, đoạn đút từng muỗng từng muỗng.
Hắn bận tâm lo lắng xiết bao, thế mà Phó Tiểu Vũ không hề cảm kích. Sau khi ăn qua loa mấy thìa cháo, y mở to đôi mắt mèo nhìn Hứa Gia Lạc…
Hứa Gia Lạc đành bất đắc dĩ cúi mặt cọ cằm lên đỉnh đầu Omega: “Ăn hai miếng rau, sau đó chúng ta đổi sang càng cua.”
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới miễn cưỡng động đũa gắp hai miếng rau hổ, sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Gia Lạc.
Một đĩa càng cua to bằng ngón tay cái, dùng rượu, ớt hiểm, và cả dầu vừng trộn đều ngâm. Tiệm ăn này còn cố ý cho thêm một ít giấm chua lâu năm, như thế có thể ngâm càng cua mềm hơn, hương vị cũng thêm thơm ngon.
Có điều càng cua ngâm thì khó làm hơn tôm nhiều, chủ yếu là bởi vì phải ngâm sao cho ngon miệng, vỏ mềm, thịt bên trong cũng dẻo dai mềm mại, không dễ rút nguyên cả tấm thịt như tôm.
Thực ra bình thường ăn thứ này tự mình cắn là được rồi, nhưng nhìn dáng vẻ Phó Tiểu Vũ tựa vào lòng ngẩng đầu nhìn mình, Hứa Gia Lạc lại cảm thấy mình đã được giao cho một sứ mệnh kỳ lạ –
Nếu hắn đã cho ăn rồi, thì cần đút cho trót.
Càng cua không thể thắng được hắn. Hắn dùng kéo cắt cua khéo léo kẹp nát vỏ, sau đó dùng muỗng nhỏ cẩn thận đào phần thịt đã được ướp mềm ra đút cho Phó Tiểu Vũ ăn.
Vừa ăn một cái, Phó Tiểu Vũ không thể dừng lại được. Cho đến bây giờ y chưa từng được ăn món nào ngon như thế này.
Hơi lành lạnh, mà vừa tươi vừa ngọt.
Hương vị của một chút ớt hiểm lại như nét bút thêm mắt, khiến càng cua càng thêm ngon lành hấp dẫn, thậm chí đến độ không kìm được mà run rẩy.
“Ngon không?” Hứa Gia Lạc hỏi.
Phó Tiểu Vũ gật gật đầu, y quay lại nhìn Hứa Gia Lạc, rồi gật thêm cái nữa –
“Hứa Gia Lạc,” Y không nhịn được nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: “Lại, lại ăn thêm chút nữa đi…”
“Phó Tiểu Vũ…”
Hứa Gia Lạc cười cắn cắn vành tai y, trên tay lại không ngừng. Hắn vừa đút vừa thấp giọng nói: “Con mèo nhỏ tham ăn này, cậu còn háu ăn hơn tôi tưởng nhiều.”
Mặt Phó Tiểu Vũ thoáng chốc đỏ bừng, y cảm thấy hình như Hứa Gia Lạc có thâm ý gì đó, nhưng y không dám nghĩ thế, nên tự nói với bản thân mình đã tưởng bở quá nhiều.
Càng cua không nhiều, Hứa Gia Lạc không ăn, gần như chỉ ngồi lột thịt cua đút cho Phó Tiểu Vũ.
Trừ mấy món tôm cua, thì bát cháo và salad rau mà Phó Tiểu Vũ không thích đã tiến vào bụng Hứa Gia Lạc hết ráo.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, không ngờ bình thường Omega này toàn ăn đủ thứ salad, giờ lại không chạm vào đĩa rau trộn.
Lúc Alpha kết thúc, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn len lén nhìn hắn.
Hẳn phải thấy xấu hổ lắm, Phó Tiểu Vũ nghĩ –
Y cứ ăn, ăn mãi như thế, Hứa Gia Lạc còn không có thời gian lột đồ ăn cho mình nữa… Về lý thuyết hay lễ phép y đều không nên làm như thế.
Nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy hạnh phúc tràn trề đến thế trong đời.
Được Alpha ôm vào lòng, được chăm sóc tỉ mỉ kỹ càng, thậm chí cả người y đang run rẩy vì hạnh phúc ấy.
Hóa ra là Omega, lại có thể được bảo vệ như thế.
Phó Tiểu Vũ đã đâm hư hỏng rồi. Chỉ một buổi tối mà thôi, thế mà y đã bị Hứa Gia Lạc chiều hư rồi.
Rốt cuộc đợi được đến khi Hứa Gia Lạc thả đôi đũa tiện lợi xuống, Phó Tiểu Vũ bỗng quay người lại cưỡi trên eo Alpha.
Omega đột nhiên chủ động khiến Hứa Gia Lạc ngây ra một lúc. Hai người cứ thế chìm trong ánh mắt của nhau ở một khoảng cách rất gần.
Phó Tiểu Vũ chăm chú nhìn Hứa Gia Lạc, y thử thăm dò ghé môi về phía trước, nhưng lại hơi thẹn thùng lùi về.
Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc bất chợt cảm thấy căng thẳng đầy khó hiểu.
Phó Tiểu Vũ… Đang định hôn mình ư?
Một giây sau, hắn nhận ra mình không đoán sai.
Phó Tiểu Vũ ôm lấy cổ hắn, sau đó trao nụ hôn vừa vụng về vừa cứng rắn.
Kỳ thực Hứa Gia Lạc không thể nói được cái này là hôn hay cắn, dù kiểu gì thì mũi cũng bị va một cái.
Lưng hắn cứng đơ, hai tay đang dính đầy dầu nên chỉ đành hơi mở ra. Omega là người mới, bởi vì không tìm được biện pháp tấn công hắn nên chỉ biết cắn cắn bên ngoài môi….
Tanh quá.
Trong miệng Omega đầy mùi tanh của cua, khá là giống Hạ An vừa ăn cá hộp xong.
Xét về góc độ giác quan, nhẽ ra đây không phải là nụ hôn khiến người ta sung sướng. Nhưng khi hôn sắc mặt của Phó Tiểu Vũ lại hồng hào tươi tắn vì thỏa mãn, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, tựa như có mặt trăng chìm vào trong đó.
Hứa Gia Lạc thực sự không thể nào ngăn cản, hắn hơi hé miệng ra để Omega đưa đầu lưỡi vụng về và vội vàng thò vào trong.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng buông hắn ra.
Omega đã tỉnh táo hơn chút, y ngượng ngùng lùi về sau, nhưng lại không kìm nổi mà vẫn ôm cổ hắn.
“Đây là nụ hôn thưởng đấy à?” Hứa Gia Lạc điềm nhiên như không có chuyện gì để mở miệng trêu chọc.
Nhưng thực ra hắn lại khẽ thở dài một hơi trong lòng. Nụ hôn vừa rồi… Rất cương quyết và cứng rắn.
Có một giây thậm chí hắn không cảm thấy Phó Tiểu Vũ đang cưỡi trên người mình là mèo con, mà giống một con sư tử nhỏ dùng móng vuốt đè hắn lại hơn.
Hứa Gia Lạc bỗng cảm thấy có chút gì đó không ứng phó nổi.
….
Sau khi cơm nước xong xuôi đã là đêm khuya.
Phó Tiểu Vũ bị dằn vặt hồi lâu, không nhịn được ngáp một cái. Hứa Gia Lạc bèn mở một bộ dụng cụ rửa mặt trước đó mình mua vẫn chưa dùng. Mặc dù là sản phẩm cho Alpha, nhưng mục đích mua là dùng cho da nhạy cảm lúc giao mùa, nên rất dịu nhẹ, Phó Tiểu Vũ dùng cũng thấy ổn.
“Hứa Gia Lạc này, Hạ An cắn người thật hả?”
Phó Tiểu Vũ vừa vỗ vỗ mặt trước tấm gương trong nhà tắm vừa hỏi.
“Trước đó từng cắn Cận Sở, Cận Sở và Hạ An không hợp nhau. Có điều tôi thấy Hạ An đối xử tốt với cậu đấy, đợi lát nữa tôi bế nó đến để cậu sờ thử chút xem thế nào.”
“Thật hả?” Mắt Phó Tiểu Vũ sáng lấp lánh.
Lúc đang nói chuyện phiếm câu được câu chăng, Hứa Gia Lạc cũng đang lần lượt mở ngăn tủ trong nhà tắm. Mãi đến khi mở hộc tủ dựa vào tường, cuối cùng hắn mới tìm thấy bộ bàn chải đánh răng dùng một lần trước đó mới mua để đưa cho Phó Tiểu Vũ.
Nhưng khi nhìn thấy đồ đạc đặt trong hộc tủ đó, hắn lại sửng sốt một chốc –
Đấy là hai bàn chải đánh răng điện Philip mới tinh, một lớn một nhỏ.
Qua tết dương, Cận Sở đã nói cuối tuần sẽ đưa Nam Dật về nước rồi đến thành phố B tìm Hứa Gia Lạc, nhân tiện ở lại một thời gian.
Khi đó đúng lúc hắn cũng muốn thay bàn chải đánh răng, nghĩ đến việc Cận Sở và Nam Dật tới, hắn bèn mua cho hai người họ hai chiếc bàn chải điện mới tinh.
Nhưng về sau phía Cận Sở có việc bận nên chưa đến được. Thế là Hứa Gia Lạc vẫn luôn đặt bàn chải ở đây không động đến.
Phó Tiểu Vũ cũng nhìn thấy hai bàn chải kia, một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng, chiếc màu hồng còn có tạo hình thiếu nhi.
Đương nhiên y đoán ra nó được chuẩn bị cho ai.
“Hứa Gia Lạc, anh…”
Phó Tiểu Vũ dừng một chút rồi mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh vẫn đang chờ họ sao?”
Có lẽ câu hỏi này có thâm ý quá, đến mức Hứa Gia Lạc quay đầu lại nhìn y một cái, vẻ mặt không thoải mái cho lắm, và cũng không trả lời.
Phó Tiểu Vũ lập tức phản ứng kịp, Hứa Gia Lạc đã hiểu sai câu hỏi của y rồi.
Nhưng vào lúc ấy, thậm chí y cảm thấy mình như đoán mò mà trúng, có lẽ đó chính là vấn đề mà y thật sự muốn hỏi –
Hứa Gia Lạc, anh vẫn đang chờ Cận Sở ư?
Câu hỏi này còn chưa được giải đáp, chính y đã cảm thấy xót xa.
Cảm xúc kỳ lạ chi phối lấy y, khiến dù biết rõ mình đang làm một kẻ không biết điều, Phó Tiểu Vũ vẫn không kìm nổi mà hỏi: “Lần trước ở nhà Văn Kha, anh nói với anh ấy rằng Cận Sở đã đi tìm người khác, đúng không? Thậm chí còn…”
Y nhớ đến chuyện Cận Sở nói với Hứa Gia Lạc rằng mình lên giường với huấn luyện viên trượt tuyết nhưng không vui vẻ, bèn không khống chế nổi cơn tức giận: “Hứa Gia Lạc, đã thế rồi, lẽ nào anh còn muốn tiếp tục chờ ư?”
“Rầm” một tiếng, Hứa Gia Lạc đóng hộc tủ lại thật mạnh. Hắn dừng lại mấy giây, sau đó mới gằn từng chữ: “Phó Tiểu Vũ, đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cùng vượt qua kỳ phát tình với cậu là do cậu tìm tôi, cũng là cậu chọn tôi. Tôi đồng ý, nhưng điều này không có nghĩa rằng sau kỳ phát tình lần này quan hệ giữa chúng ta sẽ xảy ra thay đổi gì. Quan hệ giữa tôi và Cận Sở là chuyện riêng của tôi, cho nên tôi hi vọng cậu đừng quá giới hạn, có thể làm được chứ?”
Vẻ mặt của Hứa Gia Lạc rất đỗi bình tĩnh.
Nhưng trong giờ phút này, chính sự bình tĩnh càng giống một thứ cay nghiệt phũ phàng.
Phó Tiểu Vũ cầm chiếc bàn chải đánh răng Hứa Gia Lạc vừa tìm cho mình, y cảm giác hình như có cây roi vừa quất mạnh xuống lòng tự tôn của bản thân…
Nhưng y cũng biết, Hứa Gia Lạc không sai. Từng câu từng chữ hắn nói đều không sai, đúng là y đã vượt quá giới hạn.
“Có thể.”
Phó Tiểu Vũ cố gắng kìm chế mình, cúi đầu đáp lại.