Về lý trí, cả đôi bên đều tự biết đêm đầu xuân vẫn còn rất đỗi lạnh lẽo, đứng ôm nhau ngay cửa ra vào chẳng phải chuyện hay. Nhưng mà, khi ai nấy đều chẳng mở miệng, cái ôm ấy vẫn dây dưa mãi chẳng dứt nổi.
Hứa Gia Lạc cố nhịn cơn ho, để rồi khi không thể kìm được nữa, hắn hơi đẩy Phó Tiểu Vũ ra một chút và quay lưng lại ho khan dữ dội.
“Phó Tiểu Vũ à!” Hắn vừa ho vừa nói: “Em mau về nhà đi, ngày mai em không đi làm hả?”
“Có chứ.” Phó Tiểu Vũ vẫn nhớ chuyện mình cần đi làm, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Hay là em ở lại chăm sóc anh nhé Hứa Gia Lạc?”
“Không cần đâu, anh không sao cả. Ngủ một giấc anh sẽ khỏe hơn thôi.” Hứa Gia Lạc vô thức lắc lắc đầu.
Thật ra từ bé đến giờ hắn vẫn rất lì lợm, những vết thương ngoài do va chạm chẳng coi là gì. Có điều với hắn, cảm mạo phát sốt lại là chuyện khó chịu nhất. Càng khó chịu thì lại càng không muốn đến bác sĩ, lần nào ốm cũng chỉ tự mình uống kháng sinh mà thôi. Nhưng chính điều này lại khiến người khác cảm thấy hình như hắn không coi cảm cúm ra gì. Dần dà, Hứa Gia Lạc cũng lười giải thích, lúc bị ốm cũng chỉ một mình vượt qua.
Đến mức, hai chữ “Chăm sóc” này khiến hắn phải sững sờ một lát.
“Vậy anh có thuốc không?” Phó Tiểu Vũ lại nói: “Viên ngậm, Cephalosporin* với cả miếng dán nhiệt nữa, trong nhà anh có hết rồi chứ?”
*Cephalosporin là kháng sinh diệt khuẩn và có cùng cơ chế hoạt động như các thuốc beta-lactam khác(như penicillin), nhưng ít nhạy cảm với β-lactamases.
Vừa nãy Omega ấy còn vùi mặt vào ngực Hứa Gia Lạc, lúc này ngẩng đầu lên mới thấy chóp mũi y ửng hồng vì bị ép chặt.
Đôi mắt y lấp lánh ánh sáng rạng ngời khi nhìn Hứa Gia Lạc, và khi hỏi tỉ mỉ hết thứ này đến thứ kia, trong mắt đã là quan tâm, cũng là không chịu từ bỏ.
“Đúng là cần mua thêm.” Đầu Hứa Gia Lạc váng vất, nhưng hắn cũng thoáng nhớ đúng là trong nhà mình không có đầy đủ thuốc: “Đối diện có một tiệm thuốc nhỏ, anh…”
“Để em đi mua cho.”
Phó Tiểu Vũ lập tức định quay người bước xuống khỏi bậc cầu thang, nhưng lại bị Hứa Gia Lạc bắt lấy bả vai…
“Từ từ đã.”
Hứa Gia Lạc khàn giọng nói: “Cùng đi đi Phó Tiểu Vũ, đúng lúc anh cũng muốn hít thở bầu không khí tươi mới luôn.”
“Được.”
Phó Tiểu Vũ lập tức nhoẻn miệng cười.
Hai người họ cùng sóng vai đi ven đường tới phía quảng trường đối diện. Lúc băng qua đường, Phó Tiểu Vũ bất chợt giơ tay ra níu lấy bàn tay Hứa Gia Lạc một cái.
“Ê.” Mặc dù cổ họng Hứa Gia Lạc cực kỳ khàn đục, nhưng hắn vẫn cố nén cười và cố ý rút tay về, nói: “Mới theo đuổi ngày đầu tiên đã có thể nắm tay rồi hả?”
“….”
Phó Tiểu Vũ lặng thinh một chốc. Kinh nghiệm có hạn khiến y không thể không nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Hứa Gia Lạc –
Có phải thật sự vẫn chưa thể nắm tay không?
Nhưng chỉ tầm ba giây sau, Hứa Gia Lạc lại điềm nhiên nắm chặt tay y.
Cả hai người đều không nói câu nào, người nhìn bên trái đường, người lại nhìn sang phải, có điều đôi tay vẫn đan chặt mười ngón vào nhau thật chặt, không chịu buông rời.
Cả quãng đường ấy, Hứa Gia Lạc luôn cảm thấy váng vất.
Mặt đường cứng rắn tựa như đóa mây bềnh bồng, đèn xanh đèn đỏ cũng lóng lánh như mây ngũ sắc. Con đường vốn giản dị bình thường nay khiến hắn bước đi như đang nhảy múa.
Hứa Gia Lạc rất khó để nói triệu chứng này hoàn toàn là do phát sốt.
Phát sốt cũng không thể nào khiến con người ta quay về tuổi 18 chỉ trong vòng một đêm.
Phó Tiểu Vũ chọn Ngân kiều, đầu bào và kẹo ngậm sơn trà cho Hứa Gia Lạc. Nhìn mấy thứ này, Hứa Gia Lạc không khỏi phì cười.
Phó Tiểu Vũ biết hắn đang cười cái gì, y vừa lấy điện thoại quét mã trả tiền vừa giải thích: “Mấy loại thuốc anh mua cho hồi em đi Đức uống có tác dụng lắm đấy.”
“Anh biết chứ.” Hứa Gia Lạc đắc ý.
Khi nói thế, hắn bỗng nhận ra Phó Tiểu Vũ đã đổi ảnh nền điện thoại thành ảnh chụp Hạ An nằm dưới sàn ngửa bụng ra, bèn kìm lòng không đậu mà tiến tới nhìn thêm một chút.
Nhưng ngay lúc này, Wechat của Phó Tiểu Vũ bỗng có tin nhắn đến.
Ôn Hoài Hiên: Cậu Phó mới đổi ảnh đại diện trông đẹp quá. Cậu hút thuốc à?
Hứa Gia Lạc không hề có thói quen nhìn điện thoại của người khác. Ban đầu khi thấy thông báo tin nhắn đến của Wechat hiện lên hắn vô thức lùi về sau một chút, muốn duy trì khoảng cách lịch sự. Nào ngờ trong lúc vội vàng hắn lại bất cẩn trượt tin nhắn đó xuống…
Ôn Hoài Hiên là ai?
Còn rất để ý đến ảnh đại diện của Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc nheo mắt lại.
“Em có tin nhắn Wechat này Phó Tiểu Vũ.”
Hắn thấy Phó Tiểu Vũ vẫn đang trả tiền thì bình tĩnh nhắc nhở.
“Em thấy rồi.” Trái lại, Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không để ý, chỉ thản nhiên nói: “Lần này về quê trong nhà có giới thiệu cho em một người hẹn hò, là anh ta gửi tới đấy.”
“Ồ.” Hứa Gia Lạc mở chai nước khoáng vừa mới mua ra uống một ngụm lớn: “Là người nhà giới thiệu hả? Thế em không trả lời tin nhắn của anh ta à?”
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới mở tin nhắn kia ra nhìn lướt qua: “Không trả lời. Đã hơn mười giờ rồi, không trả lời cũng không bất lịch sự.”
Hứa Gia Lạc thuận thế liếc ảnh đại diện Wechat của Ôn Hoài Hiên.
Ava của Alpha này dùng ảnh chụp mình đang cưỡi ngựa, mẹ kiếp tự tin đấy nhỉ.
“Là kiểu người thế nào vậy? Nếu là người nhà em giới thiệu thì hẳn phải có phẩm hạnh và học vấn tốt lắm đấy nhỉ.” Hứa Gia Lạc cảm thấy vào lúc này đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo. Hắn bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng như đang nói đùa mà thôi.
“Không rõ lắm, em chỉ nghe nói là trong nhà anh ta có một khách sạn, và anh ta cũng bằng tuổi em.”
Phó Tiểu Vũ vừa đáp lời vừa cầm chiếc túi nhỏ đựng thuốc lên. Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, y ngẩng đầu lên lo lắng nhìn Hứa Gia Lạc: “Anh có đỡ hơn chút nào không?”
“Anh không sao mà.” Hứa Gia Lạc nhanh chóng nói, sau đó tiếp tục điềm nhiên như không: “Phó Tiểu Vũ này, nếu là người mà nhà em giới thiệu thì có phải… Nên gặp mặt một lần không?”
Hứa Gia Lạc, mày vụng về quá.
Hắn vừa hỏi vừa tự tức giận.
Vụng về, ý không phải là vụng về trên chiến thuật, dù sao thì biểu hiện điềm nhiên như không của hắn có thể nói là không chê vào đâu được.
Mà vụng về, là vì hắn rất vụng trong chiến lược.
Rõ ràng là đang được theo đuổi, thế mà hắn lại quẩn quanh vấn đề đối tượng hẹn hò của Phó Tiểu Vũ như con chuột chũi đào hang bốn phía, rất chi ngu ngốc.
“Không gặp đâu.”
Phó Tiểu Vũ đáp gọn lỏn. Y dừng lại một chốc rồi mới nói tiếp: “Em đang theo đuổi anh mà, gặp người khác làm gì. Phí thời gian lắm.”
Phí thời gian lắm.
Quả thực bốn chữ này đậm chất Phó Tiểu Vũ, chính là Phó Tiểu Vũ đã có dòng chữ ký “Thái độ nghiêm túc, tối ưu hiệu quả” kia.
Hứa Gia Lạc không kìm được khẽ bật cười. Nhưng cảm giác tốt đẹp của hắn chỉ kéo dài chừng ba giây, bởi vì trên cửa kính của tiệm thuốc trước mặt đang phản chiếu hình dáng lúc này của hắn –
Mấy lọn tóc ngố vểnh lộn xộn trên đỉnh đầu, mũ áo hoodie lại vắt xuống vai.
Hứa Gia Lạc ghé sát mặt về đằng trước một chút, thế là trên mặt kính chiếu càng rõ chiếc mũi đỏ ửng và cằm lún phún râu. Hình như mặt hắn cũng hơi sưng vì ngủ quá nhiều.
Trong lòng Hứa Gia Lạc bỗng có cơn phiền muộn quét qua.
Bản thân hắn có kinh nghiệm yêu đương phong phú, nhưng lại hết sức lạ lẫm với việc được theo đuổi.
Phải biết rằng bình thường nếu vừa ý Omega sẽ rất kín đáo, chỉ dùng một ánh mắt, hoặc đôi ba lần ám chỉ. Hắn chưa từng sợ mất mặt, nếu như cũng cảm thấy hứng thú thì đương nhiên sẽ không để Omega phải mạo hiểm làm người chủ động tỏ tình.
Cũng chính vì thế cho nên đây đúng là lần đầu tiên hắn được chính thức theo đuổi một cách thẳng thắn đến thế.
Mẹ nó.
Tại sao cứ nhất định phải là ngày hôm nay, cứ phải theo đuổi vào ngày hắn chật vật nhất, xấu trai nhất cơ chứ.
Phó Tiểu Vũ không hề cảm nhận được những xoắn quẩy trong lòng Hứa Gia Lạc. Lúc quay về y chủ động nắm tay Alpha dẫn hắn về nhà, có điểu khi đứng trước cửa lại bắt đầu không nỡ buông ra.
“Hứa Gia Lạc…”
Y hơi chồm người tới. Phó Tiểu Vũ có thân hình cao gầy, nên có thể nhẹ nhàng tiến tới gần môi Hứa Gia Lạc.
Dáng vẻ đòi hôn của Phó Tiểu Vũ khá giống Hạ An – trực tiếp bổ nhào vào mặt Hứa Gia Lạc, quả thực cứ như muốn dùng móng vuốt đè hắn lại vậy.
“Đừng nghịch nào.”
Hứa Gia Lạc kiên quyết lùi về sau, lần này không chỉ vì lo sẽ lây bệnh…
Mẹ kiếp, hắn tuyệt đối không muốn hôn Phó Tiểu Vũ trong lúc xấu trai mất phong độ thế này đâu. Không biết có phải vì đột ngột trở thành người được theo đuổi hay không mà dường như Hứa Gia Lạc bỗng có gánh nặng.
“Vậy… Vậy em về đây.”
Phó Tiểu Vũ bước xuống cầu thang hai bậc, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Hứa Gia Lạc, sáng mai em sẽ đến đưa bữa sáng cho anh.”
Hiển nhiên Phó Tiểu Vũ không hề nhụt chí vì bị từ chối hôn. Thậm chí chẳng những không nhụt chí, mà y còn tìm được hứng thú đi săn trong kiểu ở chung như bây giờ. Phó Tiểu Vũ nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn lên kế hoạch cho ngày mai.
“Em đừng giày vò mình thế chứ.” Hứa Gia Lạc không kìm được mà trách móc: “Anh tự gọi đồ ăn là được rồi.”
“Giày vò gì đâu. Anh đừng gọi, hãy chờ em. Sáng mai em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
À phải, suýt nữa Hứa Gia Lạc đã quên khi khôi phục trạng thái tốt nhất, Phó Tiểu Vũ là một Omega dồi dào tinh lực đến cỡ nào.
Đêm hôm đó sau khi uống thuốc xong Hứa Gia Lạc cố ngủ sâu từ rất sớm.
Hắn phải nhanh khỏe lại.
Suy nghĩ này rất khẩn cấp, thậm chí còn khẩn cấp đến mức hơi hung tợn.
Hắn đã cài báo thức vào lúc 8 giờ cho sáng mai. Lúc thức dậy hắn uống thuốc ngay lập tức, sau khi đo nhiệt độ cơ thể và nhận được con số 37.1 độ xong, cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng thở phào một hơi.
Lúc này đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua rồi. Hắn uống hai ly nước, sau đó dùng loa phát album Maroon5 trong iTunes của mình, từ This Love cho đến Sugar.
Hứa Gia Lạc vừa hát theo vừa tắm rửa thật kỹ càng. Kế đó hắn sấy tóc, cạo sạch râu, lại soi gương và vỗ nước cạo râu vị dưa leo lên mặt.
Lúc sửa soạn xong xuôi, hắn cũng vừa lúc nhận được điện thoại của Phó Tiểu Vũ: “Còn năm phút nữa là em sẽ đến nhà anh. Lúc nãy trước khi ra khỏi nhà em đã cho Hạ An ăn no rồi. Mà khoan, anh chưa gọi đồ ăn đấy chứ?”
“Không gọi.” Hứa Gia Lạc nói ngắn gọn, Cổ họng hắn vẫn hơi khàn, nhưng hắn lại thấy tâm trạng mình vui đến lạ.
Lúc để điện thoại xuống, hắn bỗng ngơ ngẩn khi nhìn hình nền điện thoại của mình.
Là ảnh Cận Sở đang cười.
Thời gian qua hắn thật sự rất ít khi nhớ đến Cận Sở.
Lúc ở Việt Nam là vì quá bận rộn, nên bỏ lỡ cú điện thoại của Cận Sở. Về sau gọi lại hắn còn tưởng Nam Dật bị làm sao, nhưng khi biết được không có chuyện gì thì không liên lạc lại nữa.
Có lẽ cũng vì nhớ đến Cận Sở quá ít mà thậm chí ngay lúc mở điện thoại ra, dường như đại não hắn cũng không tỉ mỉ tiếp nhận ý nghĩa của bức ảnh này.
Tại sao còn giữ lại bức ảnh này nhỉ?
Sau khi ly hôn, thậm chí hắn còn không từng hỏi mình vấn đề này, đến mức mãi đến tận lúc này mới phát hiện ra sai lầm.
Hứa Gia Lạc cầm di động hít sâu một hơi.
Cho đến thời khắc này, kỳ thực hắn vẫn không thể làm rõ được hết thảy mọi chuyện của đêm qua sẽ có ý nghĩa như thế nào với cuộc đời 30 tuổi của mình.
Nhưng niềm vui thật sự rất hiếm có, đến mức chỉ là một buổi tối thôi cũng khiến hắn luyến lưu quên đường về.
Hắn mở album ảnh tìm tới những bức ảnh Phó Tiểu Vũ gửi cho mình, lướt qua từng tấm từng tấm một, sau đó dừng lại ở bức Hạ An đang le lưỡi định liếm mũi y.
Hứa Gia Lạc vẫn nhớ ngày ấy mình đứng dưới ánh mặt trời chói chang ở Việt Nam. Khi nhận được tấm hình đó, thậm chí hắn còn đứng đực ra giữa đường vì thấy quá đáng yêu.
Đến mức giáo sư của hắn phải vỗ vai hắn một cái, lo lắng hỏi: “Gale, are you okay?”
Hắn nhớ lúc đó mình giơ điện thoại lên, không kìm được mà thốt: “My kitty just too fucking cute!”
Hứa Gia Lạc mỉm cười, sau đó dùng tấm ảnh này để cài màn hình chính và màn hình khóa.