Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 57



“Muốn xem xem cháu đang đứng ở đây làm gì?”

Vừa nghe thấy chú Vu nói câu này, da đầu Hứa Gia Lạc đã tê rần, bởi vì đó hoàn toàn là cách nói cao cao tại thượng quen thuộc của Mộ Dung Tịnh Nhã.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Ôn Hoài Hiên đứng bên cạnh đã trợn tròn mắt trước.

“Anh,” anh ta hơi lắp bắp, đoạn nhìn chiếc Roy-Roll Phantom ở phía bên kia đường một cái, lại quay đầu nhìn Hứa Gia Lạc: “Anh là… Con trai của ngài Mộ Dung Tịnh Nhã đấy ư?”

Bởi vì quá hoảng hốt mà thậm chí giọng điệu của Ôn Hoài Hiên cũng có đôi chút thiếu lễ độ.

Phải biết rằng Mộ Dung Tịnh Nhã rất ít khi ở biệt uyển Quân Nhã này. Cũng bởi thế mà ngay cả Phó Tiểu Vũ – người có nhà ở Quân Nhã chưa lâu cũng chưa từng thấy chiếc Phantom ấy bao giờ. Nhưng với người từ nhỏ đến lớn từng ở chốn này như Ôn Hoài Hiên thì chẳng lạ lẫm gì, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua anh ta đã nhận ra ngay.

Nhưng anh ta thật sự không ngờ được Alpha mặc hoodie lái Tesla hạ giá đây lại là con trai của Mộ Dung Tĩnh Nhã.

Cảm giác này giống như mình xuyên vào Ỷ thiên đồ long ký, trơ mắt nhìn thấy Tằng A Ngưu trực tiếp biến thành Trương Vô Kỵ ngay trước mặt mình, còn bồi thêm một chiêu Càn khôn đại na di.

Hay đấy, lái Tesla để trải nghiệm ấm lạnh của nhân sinh.

Tâm trạng của Ôn Hoài Hiên thay đổi rất nhanh, đến cả việc quản lý nét mặt luôn xuất sắc của anh ta cũng không khỏi hơi mất khống chế.

Mà Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh khi nghe Ôn Hoài Hiên nói ra cái tên này cũng ngây người.

Một người sáng nào cũng thường xuyên xem tin tức tài chính như y sao có thể không biết Mộ Dung Tịnh Nhã được cơ chứ…

Nói đến cũng hơi ngại, khoảng thời gian trước y còn mua hai cổ phiếu thị trường chứng khoán Hongkong của Thiều Thiên Hệ dưới tay Mộ Dung Tịnh Nhã, ngay cả số hiệu HKXXX đều nhớ rất rõ. Nhưng y thực sự không ngờ được chiếc Phantom mà trước đây y từng ngồi lại chính là xe của Mộ Dung Tịnh Nhã, mà cái tên tiên sinh Mộ Dung Hứa Gia Lạc từng nhắc qua loa chính là vị trên báo kia.

Biết Hứa Gia Lạc có gia cảnh không tầm thường là một chuyện, nhưng biết hắn là con trai của Mộ Dung Tịnh Nhã lại là một chuyện khác.

Nhất thời, Phó Tiểu Vũ thật sự không biết nên xử lý thông tin này như thế nào.

Chú Vu dần đi tới gần, và người duy nhất ở đây không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ thấy nhức đầu chính là Hứa Gia Lạc.

“Chào cậu Ôn.”

Đầu tiên chú Vu lịch sự chào hỏi Ôn Hoài Hiên một tiếng, sau đó mới nhanh chóng nhìn lướt qua chiếc Tesla đỗ bên cạnh. Sau đó chú cười cười bình tĩnh nói với Hứa Gia Lạc: “Gia Lạc à, nhìn sắc trời lát nữa chắc sẽ có mưa đó. Ngài Mộ Dung bảo chú lái xe đưa bọn cháu đi một chuyến, đúng lúc ngài ấy cũng muốn gặp cháu.”

“…” Hứa Gia Lạc im lặng một chốc, cuối cùng vẫn nói: “Vâng ạ.”

Ít nhiều gì hắn cũng đang đâm lao phải theo lao. Mình là người nói mượn xe trước, cha ruột lại chủ động đề nghị đưa đón, nếu lúc này từ chối là tự tìm phiền phức trước mặt người ngoài như Ôn Hoài Hiên.

Đúng lúc này, Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà kéo kéo tay hắn một cái, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.

“Anh biết.” Đương nhiên Hứa Gia Lạc hiểu rõ chuyện gì, hắn ghé vào tai Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”

Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Ôn Hoài Hiên, anh ta vẫn đứng ngẩn ra đó, trên mặt còn giữ vẻ giật mình. Hứa Gia Lạc nói ngắn gọn: “Ôn Hoài Hiên, vậy chúng tôi đi trước nhé, hôm nay cảm ơn cậu.”

Chiếc Phantom màu đen kia càng dần tiến vào làn đỗ xe, vẻ mặt của Hứa Gia Lạc càng không còn nét ngây thơ lúc phân cao thấp hồi nãy với Ôn Hoài Hiên nữa, mà thấp thoáng vẻ nghiêm nghị.

Khi chú Vu mở cửa xe ra, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay Phó Tiểu Vũ mấy giây rồi mới để Omega ngồi vào chỗ ngồi kế tài xế.

Đó là một động tác khá thừa thãi, nhưng lần này không phải giống như kiểu biểu thị công khai như khi ở trước mặt Ôn Hoài Hiên.

Hứa Gia Lạc hít thật sâu một hơi, sau đó mới ngồi vào ghế sau.

Chiếc Phantom khởi động êm ru ổn định đến mức khiến người ta gần như không phát hiện được. Cửa sổ xe hai bên nhanh chóng chuyển thành màu đen, trong xe ngập tràn mùi hoa hồng thơm nồng nàn và ấm áp.

Mộ Dung Tịnh Nhã không thích dùng nước hoa khống chế để che mùi trên người, bởi vậy tất cả Alpha làm việc với ông ta nhất định phải học được cách làm quen với lực uy hiếp đến từ Omega cấp S.

“Chào ngài Mộ Dung.”

Vừa ngồi xuống Phó Tiểu Vũ đã quay đầu lại chào hỏi. Với thân phận của mình, việc y ngồi ở vị trí kế tài xế thật ra cũng xấu hổ, nhưng ngồi ở phía sau lại càng lúng túng hơn.

Trong giọng nói của y vẫn cố mang vẻ trấn định, nhưng âm cuối đã lộ vẻ hơi căng thẳng.

“Chào cậu, cậu tên gì?”

“Phó Tiểu Vũ ạ.”

Mộ Dung Tịnh Nhã lùi về sau tựa lên thành ghế, bởi vậy mặt ông ta cũng chìm vào trong bóng tối. Từ góc nhìn của Phó Tiểu Vũ thấy không rõ đường nét gương mặt cho lắm, chỉ lờ mờ cảm giác được người đàn ông này khẽ gật đầu một cái.

“Trong người không khỏe thì quay qua chỗ khác nghỉ ngơi đi.”

Giọng của Mộ Dung Tịnh Nhã rất trầm thấp, tuy nội dung là quan tâm, thế nhưng từ trong ngữ điệu của ông ta gần như không cảm nhận được cảm xúc gì, mà nghe giống như một loại mệnh lệnh tự nhiên.

Phó Tiểu Vũ chỉ đành yên lặng quay đầu đi, tựa đầu vào ghế ngồi không nói gì nữa.

“Về thành phố B lâu như thế, chơi chán chưa?”

Mộ Dung Tịnh Nhã dùng tay trái chống cằm, chậm rãi hỏi.

Trên ngón áp út thon dài của ông ta đeo một chiếc nhẫn cẩm thạch rất ư bắt mắt, đang lấp lóe trong chiếc xe tối mờ.

“Cũng tàm tạm.”

Hứa Gia Lạc lạnh nhạt nói.

“Chuyện học hành làm thế nào rồi?”

“Đừng lo, lúc nào cũng tốt nghiệp được.”

“Định khi nào về Mỹ?”

“Không có ý định về.”

Phó Tiểu Vũ ngồi đằng trước lẳng lặng lắng nghe. Không hiểu sao hai người họ một hỏi một đáp cực kỳ nhanh chóng, mang đến cảm giác như dây chuyền sản xuất, không có tình cảm gì bên trong cả.

Mà chú Vu đang lái xe lại không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng về trước không chớp mắt, dường như người đã hòa cùng một thể với chiếc xe này.

“Hứa Gia Lạc, anh đã ly dị hơn nửa năm mà không định nói với tôi một tiếng nào à?”

Lúc này Mộ Dung Tịnh Nhã mới hơi ngồi thẳng lại, và cuối cùng khuôn mặt của ông ta cũng lộ ra khỏi bóng tối. Dù đang trong độ tuổi hơn năm mươi, thì vẫn có thể thấy rõ được vẻ đẹp tuyệt trần năm xưa của người đàn ông này. Đường nét khuôn mặt của ông ta sắc sảo, cũng bởi thế mà có vẻ trẻ trung hơn tuổi. Đôi mắt phượng đã hằn vài nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng cũng bởi thế nên mới lộ ra sự uy nghiêm của người quyền cao chức trọng.

“Dù sao tôi cũng nói với Hứa Lãng rồi, ông ấy cũng sẽ nói cho ông thôi.” Hứa Gia Lạc nở nụ cười. Ánh mắt của hắn thoáng như cà lơ phất phơ, nhưng trong mắt lại chẳng vương chút ý cười.

“Còn anh, anh không có gì muốn nói?”

“Không.” Hứa Gia Lạc nói dứt khoát: “Dù sao cho đến giờ ông cũng không thích Cận Sở, tôi cũng chẳng muốn nghe ông nói mấy câu như “Đã sớm nói với anh rồi, vô nghĩa lắm.””

“Đúng là tôi không hài lòng về người anh chọn. Mà sự thật đã chứng minh, ánh mắt của tôi không hề sai.”

Lúc không vui Mộ Dung Tịnh Nhã cũng không cao giọng, trái lại còn hạ tông nặng nề hơn: “Nhưng dù tôi không hài lòng đến mức nào thì kết hôn cũng là lựa chọn do chính anh thực hiện. Chỉ cần hai người kết hôn, có con, thì bởi thế anh phải có trách nhiệm. Thân phận nào có cách sống của thân phận đó, còn anh, anh có còn nhớ thân phận của mình là một người cha Alpha không? Anh định cứ thế lang chạ bừa bãi với người ta ở thành phố B mãi à?”

Ngón tay Phó Tiểu Vũ không khỏi run lên khe khẽ.

Y bỗng nhận ra một điều, lúc nói chuyện với y Mộ Dung Tịnh Nhã không hề quan tâm, mà chỉ là lạnh lùng từ chối y ở bên ngoài.

Trong mắt Omega trung niên này, quan niệm gia đình mới là quan trọng nhất, mà y chỉ thuộc phạm vi “Bừa bãi” hoàn toàn không đáng được đặt trong mắt.

“Mộ Dung Tịnh Nhã.”

Hứa Gia Lạc hoàn toàn bị chọc giận.

Hắn bỗng ngồi thẳng lại rồi nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Tịnh Nhã. Qua mấy giây, hắn mới chầm chậm thấp giọng nói: “Tôi biết thân phận của mình là gì, cũng biết mình nên làm gì. Khi tôi còn bé ông không thèm quản tôi, giờ tôi ba mươi tuổi rồi, càng không cần ông nhúng tay phê bình. Còn ông? Thân phận của ông là gì?”

Nói đến đây, hắn gần như phải dùng lý trí mạnh mẽ để cố dằn những lời kế tiếp lại.

Nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã lại nhìn hắn chăm chú, đoạn hỏi thẳng: “Anh muốn nói cái gì?”

“Ông cũng hãy nhớ kỹ thân phận của mình.” Hứa Gia Lạc nói mà không hề có biểu cảm gì: “Ông là Omega của Hứa Lãng, đừng để ông ấy phải đau lòng như trước kia nữa. Sắp đến giờ rồi, ông còn ở lại thành phố B làm gì, không quay về Cẩm Thành bầu bạn với Hứa Lãng à?”

Ban đầu Mộ Dung Tịnh Nhã định mở miệng, nhưng bất chợt ho khan.

Ông ta ho dữ dội, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng ửng màu đỏ nhàn nhạt.

Trong xe bỗng lặng ngắt một lúc, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Lạc mở miệng trước: “Bị cảm à?”

“Không.” Mộ Dung Tịnh Nhã lại không kìm được một tiếng ho, ông ta nói bằng giọng khản đục: “Hứa Gia Lạc, chuyện tôi làm sai do cha anh quyết định có tha thứ hay không.”

Đúng lúc này, xe vang lên một tiếng nhỏ. Chú Vu ngừng xe lại, nhưng không nói chuyện.

Mộ Dung Tịnh Nhã rút từ trong túi ra một chiếc khăn lụa lau khóe miệng, sau đó khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Hứa Gia Lạc chẳng thèm chờ thêm đến một giây, hắn đẩy thẳng cửa xe ra.

“Còn nữa, Hứa Gia Lạc.”

Mộ Dung Tịnh Nhã bỗng cất tiếng từ phía sau: “Ngoại trừ là Omega của Hứa Lãng, tôi vẫn là cha anh. Lần sau anh còn dám nói như vậy với tôi thì đừng hòng lén dùng tài nguyên nhà họ Hứa sau lưng tôi để giúp bạn anh trừng trị kẻ khác.”

Hứa Gia Lạc không nói gì, chỉ đi tới cửa trước mở cửa xe giúp Phó Tiểu Vũ.

Trước khi Phó Tiểu Vũ bước ra cửa, Mộ Dung Tịnh Nhã đột nhiên hỏi một câu: “Nhà ở biệt uyển Quân Nhã là con trai tôi mua cho cậu à?”

“Không, không phải ạ…” Phó Tiểu Vũ kéo Hứa Gia Lạc, còn mình thì mở miệng bình tĩnh giải thích: “Ngài Mộ Dung, cháu là giám đốc điều hành của tập đoàn IM. Hồi năm ngoái ban đầu có nói phải chia cổ phần, nhưng về sau ông chủ cháu nói cổ đông bên kia không thể thông qua, nên đã cấp cho căn biệt thự này, cháu mới đồng ý.”

Những câu nói này khiến lần đầu tiên Mộ Dung Tịnh Nhã nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Omega ngồi ở ghế trước một cái.

Ông ta trầm lặng một lúc, bỗng nói: “Lần sau vẫn nên đòi cổ phần.”

“Đi thôi.”

Omega trung niên trong xe dường như hơi mệt mỏi rã rời. Ông ta tựa lên ghế sau ra hiệu cho chú Vu đóng cửa xe, rồi chiếc Phantom màu đen kia chậm rãi rời đi.

__________________

Hết chương 57.