Lúc Hứa Gia Lạc biết Vương Tiểu Sơn sẽ đến ăn lẩu thì đang pha nước chấm, hắn không khỏi sửng sốt một chốc.
“Ừm, em có rất nhiếu tài liệu cần ký tên gấp đang ở trong tay cậu ấy, nên bảo cậu ấy mang đến đây ký.”
Hứa Gia Lạc nhíu mày: “Vậy em nói với cậu ấy thế nào?”
Đương nhiên hắn đang hỏi Phó Tiểu Vũ giải thích sao về việc mình ở trong nhà một Alpha.
“Em,” Phó Tiểu Vũ lập tức nghẹn lời, sau đó chỉ có thể thật thà thuật lại lời mình nói lúc ấy: “Em bảo một mình cậu ấy đến, đừng nói cho người khác.”
“Ồ —“ Trên mặt Hứa Gia Lạc dấy lên vẻ trêu tức, hắn cố ý kéo dài thanh âm.
Thật ra Phó Tiểu Vũ cũng hơi ngài ngại, lời mời đột ngột của y chứa bao nhiêu là tư tâm ấu trĩ trong đó, thế là chột dạ nói lảng sang chuyện khác: “Hứa Gia Lạc, chúng ta có đủ đồ ăn không?”
“Bao no.”
“Vậy… Vậy em bày đồ ăn ra bàn giúp anh nhé!” Nói đoạn y nhanh chóng bưng hai đĩa rau xanh chạy ra khỏi phòng bếp.
….
Lúc Vương Tiểu Sơn đến ULOFT, Phó Tiểu Vũ là người mở cửa cho cậu ra.
“Sếp ơi!” Một tay Vương Tiểu Sơn cầm tài liệu, tay kia giơ chai vang đỏ lên cho Phó Tiểu Vũ xem, hưng phấn nói: “Em đến rồi đây, còn mang tặng anh và anh Hứa một chai rượu nữa này!”
Câu nói này của cậu ta quá ư ngốc nghếch, Phó Tiểu Vũ không khỏi nghiêm mặt nói: “Cậu mang tài liệu đến là được rồi, cầm theo rượu làm gì?”
“Không cần thay dép lê đâu, cởi giày ra đi vào là được rồi.” Omega dừng một chút, đoạn nhận lấy rượu rồi vờ như điềm tĩnh nói: “Treo áo khoác trên giá ấy.”
Vương Tiểu Sơn rất ngoan, cậu ta cởi giày theo lời Phó Tiểu Vũ, bỗng nghe thấy một tiếng “Meo” vang lên. Một con mèo lông xù to bự bỗng chạy vụt từ phòng khách về phía cậu ta.
“Á…!” Vương Tiểu Sơn liên tục lùi về sau hai bước.
“Không sao đâu mà, ngoan nào… Hạ An.” Phó Tiểu Vũ không tiện xoay người, bèn dùng chân nhẹ nhàng cọ lên người Hạ An để đẩy cô mèo Ragdoll sang một bên, sau đó ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Hạ An rất ngoan.”
“Vâng, vâng ạ…” Vương Tiểu Sơn căng thẳng đi theo Phó Tiểu Vũ vào trong. Hạ An vẫn đi kè kè cạnh cậu ta, còn thò chân cào ống quần cậu ta một cái.
Vương Tiểu Sơn vừa sợ xám hồn vừa không nhịn nổi bắt đầu bốc lên ngọn lửa ham muốn tìm hiểu –
Sếp Phó với anh Hứa ở bên nhau được bao lâu rồi nhỉ, nom anh ấy ở trong nhà anh Hứa… Quả thật là dáng vẻ của nam chủ nhân.
“Tiểu Sơn đến rồi à?”
Hứa Gia Lạc đang bày àn ăn, trên bàn có rau diếp ngồng, nấm tre, rau cải cúc và xà lách, nom rất đẹp mắt.
Vừa rồi sau khi nhận được tin hắn vội vã bớt thời gian để đổi một chiếc áo thun màu lam phớt hồng, chiếc áo này mặc chiêu đãi khách ở nhà sẽ không quá long trọng, nhưng cũng rất tôn dáng người.
“Ngại với anh Hứa quá, giờ này mà còn đến ăn chực. Cảm ơn đã chiêu đãi em ạ!” Bình thường Vương Tiểu Sơn đi theo Phó Tiểu Vũ, nên không tiếp xúc nhiều với Hứa Gia Lạc như nhóm Hồ Hạ. Bởi vậy sau khi tới cậu ta vẫn có khá thận trọng.
“Cảm ơn cảm iếc gì, Thật ra Phó Tiểu Vũ bảo cậu tăng ca đúng không?” Hứa Gia Lạc nói rất tự nhiên: “Đến ngồi đi, tôi đun nóng lẩu ngay đây. Cậu thích dầu vừng hay tương vừng?”
“Đúng là thế. Anh Hứa, cho em dầu vừng nha.” Vương Tiểu Sơn không nhịn được cười, cậu ta nhìn thoáng qua Phó Tiểu Vũ đang ngồi cạnh mình: “Sếp, giờ anh ký tài liệu luôn ạ?”
Phó Tiểu Vũ đang cúi đầu chăm chú vuốt ve con mèo tên Hạ An kia, nghe thấy Vương Tiểu Sơn hỏi y mới thong dong trả lời: “Không cần đâu, ăn lẩu trước đã.”
Nói đoạn, y nhẹ nhàng đặt Hạ An xuống sàn rồi đi vào nhà bếp rửa tay.
“Ồ…!”
Vương Tiểu Sơn lập tức trợn tròn mắt.
Khoan làm việc, ăn cơm trước đi.
Đây thật sự là lời do giám đốc Phó chính miệng nói ra?
Hứa Gia Lạc nấu lẩu uyên ương ma lạt thêm cà chua, bên nửa phần cay đỏ tươi đang nổi mấy quả ớt. Sau khi bật nồi lẩu, hắn múc hai bát canh cà chua cho hai Omega, từng miếng ngô bên trong đã hoàn toàn đẫm hương vị chua ngọt của cà chua, lại rải thêm một lớp hành thái nhỏ ở bên trên.
Vương Tiểu Sơn đi làm nguyên ngày đã đói lắm rồi, cậu ta uống sạch từng ngụm canh ngòn ngọt chua chua, chỉ cảm thấy toàn bộ dạ dày như được giãn nở thoải mái.
Lúc này Hứa Gia Lạc mới bưng đồ nhúng tươi vừa ướp lạnh ở trong bếp lên theo thứ tự.
Sách bò thái mỏng xếp trên đá vụn, thịt bò wagyu có màu tươi roi rói, từng con tôm sú tròn lẳn óng ánh, ốc móng tay to đến mức bằng cổ tay hơi mở vỏ để lộ lớp thịt tươi mềm bên trong. Quan trọng nhất là có nguyên một con cua Sri Lanka, càng cua to chắc chừng bằng nắm đấm.
Vương Tiểu Sơn ngơ ngác: “Sếp Phó… Nồi lẩu anh Hứa chuẩn bị này cũng quá thịnh soạn rồi.”
Cậu ta chờ không nổi, dù ngay trước mặt hai sếp lớn cũng không nhịn được mà hạ đũa trước gắp một miếng sách bò đang lượn lờ trong nồi lẩu cay sôi sùng sục, sau đó há miệng ăn.
“Ngon, ngon quá đi mất!” Vương Tiểu Sơn bị nóng đến mức vừa thở vừa không chờ nổi lập tức gắp thêm một miếng: “Sếp, anh cũng mau ăn đi.”
“Ừ.” Lúc này Phó Tiểu Vũ mới thỏa mãn lên tiếng, đoạn nhúng cho mình một miếng thịt bò.
Mười phút đầu tiên, trên bàn ăn thật sự hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì ai nấy đều đang bận rộn ăn lấy ăn để.
Mà Hứa Gia Lạc thì vừa ăn còn vừa không ngừng nhúng đồ ăn rồi gắp đồ trong nổi lẩu ra. Trong lúc đó hắn còn mở chai rượu Vương Tiểu Sơn đưa tới, chén người nào cũng đầy rồi hết liên tục.
Sau khi ăn đến cua lớn, đương nhiên thứ đáng thèm nhất chính là hai cái càng to như nắm đấm kia.
Trước tiên Hứa Gia Lạc dùng kìm kẹp để lớp vỏ cứng của hai chiếc càng chín vỡ ra, như vậy sau đó chỉ cần nhẹ nhàng tách ra là có thể mở vỏ hoàn toàn.
“Nào, hai người mỗi người một cái.”
Hứa Gia Lạc đưa một càng cua cho Vương Tiểu Sơn, nhưng cái còn lại thì không đưa ngay cho Phó Tiểu Vũ. Hắn tự mình mở vỏ, đoạn tỉ mỉ nhặt những mảnh vỏ vụn ra ngoài hết sau đó mới gắp miếng thịt cua chắc mẩy có thể ăn ngay lập tức đặt lên đĩa Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ cũng không từ chối, y bắt đầu ăn thật ngon lành.
Nhìn hai người này đi.
Bạn trai Vương Tiểu Sơn đi công tác một tuần, giờ cậu ta đang cô đơn. Lúc này nhìn thấy cảnh này cậu ta không nhịn được vừa tự cắn càng cua vừa ghen tị nghĩ.
Bữa lẩu này Vương Tiểu Sơn ăn rất thỏa mãn, cộng thêm uống hai chén rượu, khiến cậu ta trở nên bình tĩnh hơn nhiều, đoạn cười hề hề một tiếng: “Anh Hứa… Em, em hóng hớt chút được không?”
“Hóng cái gì?”
“Thì, anh… Anh bắt đầu ra tay với giám đốc Phó từ khi nào thế?”
Bắt cậu ta ăn thức ăn cún cũng không phải là không thể, nhưng cũng không thể không trả giá được, dù thế nào cũng phải để Vương Tiểu Sơn đây nghi vấn một chút chứ. May mà dù rất tò mò, nhưng cậu ta cũng không đến mức đánh mất ham muốn cầu sinh.
Cho nên khi hỏi câu đó, Vương Tiểu Sơn lại nhìn Hứa Gia Lạc chằm chằm.
“… Tôi ra tay lúc nào á?” Ngay lập tức, Hứa Gia Lạc bị nghẹn vì câu hỏi này, đôi mắt hẹp dài cũng mở thật to.
“Đúng vậy.” Vương Tiểu Sơn đắc ý nói.
“Anh đừng có để ý đến Vương Tiểu Sơn.”
Phó Tiểu Vũ kéo cánh tay Hứa Gia Lạc một cái. Đây là lần đầu tiên y tiếp xúc tay chân với Hứa Gia Lạc ngay trước mặt Vương Tiểu Sơn.
Y đã uống rất nhiều rượu do Vương Tiểu Sơn mang tới, cả khuôn mặt ửng hồng. Lúc nói chuyện y còn lúng ba lúng búng vì trong miệng còn đang nhai càng cua.
Vương Tiểu Sơn lập tức cảnh giác nhìn Phó Tiểu Vũ một cái. Nhưng cậu ta lập tức kết luận, lúc này sếp Phó không có tính nguy hiểm, thế là lại yên lòng tiếp tục đặt câu hỏi cho Hứa Gia Lạc: “Đúng thế ạ. Anh không lừa em được đâu anh Hứa, từ cái lần sếp Phó bị ốm trước khi đi công tác, anh âm thầm căn dặn em đi mua thuốc, em đã cảm thấy anh rất đáng nghi rồi.”
“Đù má.” Đương nhiên có chết Hứa Gia Lạc cũng không thừa nhận: “Đó là do hai người đến bể bơi tóm tôi trước, nhớ chứ? Tôi chỉ là nhìn thấy Phó Tiểu Vũ bị cảm nên mới thuận miệng dặn dò cậu một câu mà thôi.”
“Thật sao?”
Vương Tiểu Sơn hừ một tiếng.
Cậu ta biết, có lẽ Hứa Gia Lạc cho rằng mình hành động rất bí mật. Nhưng mà thật ngại ghê, Vương Tiểu Sơn đây chỉ cần thấy dấu vết để lại là có thể nhìn thấu những AAOO đang lúng túng như thợ vụng mất kim này.
“Anh Hứa à, trước khi anh Phó xin phép nghỉ về nhà, là ai một ngày gửi cho em hai ba tin nhắn Dingtalk hỏi anh ấy ăn cơm chưa đó nhỉ?”
“Còn nữa, khi đó người đã mua càng cua rồi bảo em đưa cho sếp là ai vậy ta? Anh Hứa ơi, đừng có coi thường em, em là Sherlock Holmes trong giới yêu đương đấy.”
“…”
Đờ mờ, chủ quan quá rồi.
Hứa Gia Lạc ực ngay một ngụm rượu.
“Anh Hứa, mau thừa nhận đi!”
Sắc mặt của Vương Tiểu Sơn rất tự tin, quả thực như đang viết mấy chữ to đùng lên mặt – “Nhìn thấu Alpha anh rồi đấy”.
Thật ra trước đó khi Hứa Gia Lạc hỏi Vương Tiểu Sơn có nhắc đơn giản một câu là đừng nói cuộc trò chuyện của hai người họ cho Phó Tiểu Vũ. Có điều dưới tình huống khi đó, người xung quanh ai nấy cũng lo lắng cho Phó Tiểu Vũ, nên Vương Tiểu Sơn cũng không nói nhiều.
Lúc này nhìn dáng vẻ ngọt ngấy dính vào nhau này của hai người, đương nhiên Vương Tiểu Sơn bèn thẳng thắn tiết lộ. Sếp Phó để cậu ta ăn thức ăn chó, vậy đúng là cậu ta có giận cũng không dám nói gì. Nhưng vạch trần anh Hứa chút xíu, thuận tiện thúc đẩy tình cảm của hai người này cũng vui vẻ lắm.
Mẹ kiếp, ban đầu Hứa Gia Lạc còn cho rằng Phó Tiểu Vũ sẽ thay hắn làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt Vương Tiểu Sơn giống trước đó y đã làm như vậy với anh em mình. Hắn là bậc thầy làm tình – cái từ khóa màu đỏ chót trong bản đồ tư duy của Phó Tiểu Vũ đấy.
Đây chính là chiến lược của Phó Tiểu Vũ, là do Phó Tiểu Vũ tự tay viết thừa nhận.
Nhưng hoàn toàn không ngờ được, người vẫn luôn thành thật trước đó như Phó Tiểu Vũ bây giờ không những không làm sáng tỏ, mà còn không ngăn Vương Tiểu Sơn lại.
Omega cứ liếc tới liếc lui giữa hắn và Vương Tiểu Sơn, đôi mắt y vừa sáng rỡ vừa to tròn, ngây thơ mà chân thành.
“Thật à?” Y nhìn Vương Tiểu Sơn, còn tự hỏi thêm một câu.
“Đương nhiên rồi ạ.”
“… Được lắm, Holmes Vương Tiểu Sơn.” Hứa Gia Lạc mở miệng: “Cậu nói là tôi, đều là tôi.”
Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi thừa nhận vừa quay đầu lại lén trừng mắt lườm Phó Tiểu Vũ ngồi bên cạnh.
“Hức…”
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ xem hiểu ánh mắt của Hứa Gia Lạc, nhất thời y không nhịn được mà đỏ mặt nấc một cái.
Sau đó, y bỗng gắp một con tôm sú bự hồi này Hứa Gia Lạc bóc cho mình, len lén đặt vào đĩa của hắn.
Được lắm Phó Tiểu Vũ, giảo hoạt đấy…
Hứa Gia Lạc không hề khách khí cắn miếng tôm, nghĩ.
Nhưng không sao, hắ là Alpha có trong tay tấm bảng trắng nhỏ ghi lại tình yêu khiến Phó Tiểu Vũ xấu hổ. Chờ lát nữa Vương Tiểu Sơn về rồi, hắn sẽ treo tấm bảng nhỏ đó lên.
….
Sau khi ăn một bữa lẩu thịnh soạn đầy ụ xong, Phó Tiểu Vũ đã ngà ngày say rồi, nhưng vẫn nhớ rõ mình còn phải làm việc.
Hai người họ ngồi trong phòng khách tỉ mỉ xử lý từng tập tài liệu một, còn Hứa Gia Lạc lại đang rửa bát trong nhà bếp.
Chờ đến khi ký tên xong xuôi, rốt cuộc Vương Tiểu Sơn không nhịn được nữa nhẹ nhàng nói: “Sếp, anh Hứa thật là tốt.”
“Ừm.”
Phó Tiểu Vũ cất cây bút để ký tên đi, lên tiếng đáp. Nhìn y bình tĩnh đấy, nhưng khi Vương Tiểu Sơn khen Hứa Gia Lạc y cũng như được khích lệ, nụ cười sáng bừng trên khuôn mặt chẳng thể nào giấu được.
Y biết mình đắc ý như thế rất tầm thường, nhưng hết cách rồi. Năm nay Phó Tiểu Vũ hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên có cảm giác đắc ý khi giới thiệu Alpha vô cùng tốt của mình cho bạn bè, dù tạm thời chỉ có thể cho mỗi mình Vương Tiểu Sơn nhìn thấy.
“Sếp Phó, em… Em mừng thay cho anh lắm đấy, thật!”
Vương Tiểu Sơn đã uống chút rượu, đôi mắt cũng ươn ướt.
Cậu nhớ lại lần đi công tác đến Đức cũng Phó Tiểu Vũ vào cuối tháng mười hai. Bởi vì thật sự quá muốn được đón năm mới với anh bạn trai Alpha của mình, Vương Tiểu Sơn không kìm được mà nói ra mong muốn sớm được về nước.
Mặc dù y không quá vui vẻ, nhưng vẫn đồng ý với cậu ta.
Trước khi đi, Vương Tiểu Sơn nhìn hình ảnh Phó Tiểu Vũ một mình xếp quần áo trong khách sạn, lại lần nữa cảm nhận được vẻ cô đơn bàng bạc bủa vây lấy Phó Tiểu Vũ.
Đi theo giám đốc Phó lâu như vậy, cậu ta thất tình ba bốn bận, nhưng sếp Phó vẫn luôn là sếp Phó ấy, vẫn một mình kiên cường sống, trong sinh hoạt chỉ có công việc, nghiêm túc, mạnh mẽ, đâu ra đấy.
Còn anh Hứa thì lại khác hoàn toàn.
Anh hứa Lúc nào cũng sôi nổi, thu dọn nhà cửa gọn gàng, chăm mèo béo tốt, cũng chăm sóc rất chu đáo cho sếp Phó, không đúng, quả thực là anh ấy đã chăm Phó Tiểu Vũ như một chú mèo nhỏ.
Tình yêu tốt đến nhường nào!
Vương Tiểu Sơn là một Omega cung Song Ngư, càng nghĩ càng cảm động, quả thực chỉ muốn xông ngay đến ôm Phó Tiểu Vũ một cái.
“Này…”
Còn chưa chờ cậu ta bổ nhào qua, Phó Tiểu Vũ đã xụ mặt đẩy cậu ta ra một chút: “Làm gì thế, uống nhiều rồi hả?”
“Không ạ không ạ, chỉ là… Hơi xúc động thôi anh ơi.”
Vương Tiểu Sơn ngượng ngùng lui về.
Cậu ta thầm oán một câu trong lòng, thôi được rồi, sếp Phó trước mặt cậu ta không phải là mèo con, mà vẫn là ông chủ ma quỷ kia.
Hoàn toàn không hiểu cho trái tim mềm mại của mình.
“Đúng rồi, trước tiên cậu đừng nói cho người bên team Tình cuối.”
Phó Tiểu Vũ lập tức nhỏ giọng dặn dò một câu. Dù sao bây giờ Văn Kha và Hàn Giang Khuyết vẫn chưa ổn, tạm thời y vẫn muốn hết mọi thứ duy trì vẻ vốn có.
“Vâng, nhất định rồi ạ.”
Vương Tiểu Sơn vội vã gật đầu, lập tức hỏi thêm một câu: “Vậy cha anh thì sao hả sếp? Anh có nói với bác ấy không?”
“Vẫn chưa.” Phó Tiểu Vũ lắc đầu. Y uống nhiều rồi, đầu óc cũng váng vất, nên chỉ trực tiếp đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, cậu cũng về đi.”