Phó Tiểu Vũ định đi thẳng ra ngoài luôn, có điều khi tới trước mặt Hứa Gia Lạc y vẫn không kìm lòng nổi mà đứng lại hỏi một câu.
“Ừm, để anh nhìn kỹ chút đã nào.” Hứa Gia Lạc cố ý soi mói từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh nhận xét: “Nhìn cái quần đùi đi biển của anh này, từ màu sắc đến kiểu dáng cũng đều rất bắt trend. Ồ, dây chuyền cũng không tệ, màu bạc này đúng là bắt mắt.”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Y vẫn một mực mong đợi, nhưng mãi đến cuối cùng vẫn không nghe thấy người ta nhận xét về mình, trong mắt bất giác ánh lên vẻ thất vọng.
“Nào nào.” Hứa Gia Lạc thật sự không nín cười được nữa, hắn dứt khoát kéo Omega tới gần mình rồi bóp bóp mặt y, thấp giọng nói: “Trong tủ quần áo to đùng của anh, em chỉ thích nhất mấy cái này thôi hả Phó Tiểu Vũ?”
“Vâng.” Phó Tiểu Vũ trả lời ngay, nhưng sau đó lập tức ngẩng đầu lên ngại ngùng bổ sung một câu: “Là em cảm thấy anh sẽ thích mặc mấy món này nhất.”
“…”
Nhất thời Hứa Gia Lạc thật sự không biết có nên ghét bỏ chính mình một chút không, có điều trước đó có nỗi vui sướng bí ẩn đang nhấn chìm hắn –
Phó Tiểu Vũ đáng yêu biết nhường nào.
Hắn tìm trong tủ đồ một chiếc quần đùi đi biển có kiểu dáng na ná và một cái áo thun trắng, sau đó nhanh chóng mặc vào, rồi bình tĩnh đi tới bên cạnh Phó Tiểu Vũ nắm lấy tay y, cười nói: “Đi nào nhóc hoạt bát.”
…..
Trên đường lái xe đến bến tàu, Hứa Gia Lạc tìm tới quán đồ nướng mà bình thường mình rất thích ăn. Hắn mua không ít thịt dê, gân, thận và mực nướng, còn thêm mấy xâu nấm kim châm và đậu phụ cho Phó Tiểu Vũ, sau đó gói lại mang vào xe rồi tiếp tục lái về phía Bắc.
“Là bến tàu ở cầu Bắc hả?” Lúc này Phó Tiểu Vũ mới nhớ ra để hỏi: “Không phải chỗ đó đã bỏ hoang rồi sao?”
“Thì anh cần bỏ hoang mà.”
Hứa Gia Lạc đã rất quen thuộc với khu bến tàu cầu Bắc này. Lúc đến nơi hắn không chạy lên trên đê, trước tiên xuống xe tới một cửa hàng nhỏ gần đó mua mấy chai bia ướp lạnh về.
Phó Tiểu Vũ đang ngồi trong xe, y hạ cửa sổ xuống nhìn ra phía ngoài, đoạn chẳng cưỡng đặng mà hít một hơi thật dài. Bến tàu rất đỗi yên tĩnh, chỉ lác đác có vài tiếng côn trùng và tiếng vọng của gió đêm thổi vào mặt, trong không khí đẫm vị mặn đặc trưng của vùng ven biển.
Xung quanh vắng bóng người, phía xa xa là một công trình xây dang dở bị bỏ nửa chừng. Một chiếc cần cẩu trơ trụi lẻ loi in bóng chỗ đó, cánh tay máy giơ cao giữa không trung.
Bầu trời đêm vừa ráo mưa xong không một gợn mây mù, màn đêm đen nhánh vẫn mang đến cảm giác trong veo. Những ánh sao treo ở phía chân trời rất thưa thớt, nhưng chính vì thế nom có vẻ yên tĩnh và nhu hòa.
Phó Tiểu Vũ bỗng hiểu ra tại sao Hứa Gia Lạc lại nói “Cần chỗ bỏ hoang”.
“Đẹp quá!”
Lúc Hứa Gia Lạc mở cửa xe ngồi vào thì vừa vặn nghe thấy Omega nhẹ giọng cảm thán một câu. Hắn khe khẽ mỉm cười rồi khởi động xe, cố ý để xe chạy thật chậm, thật chậm.
Chiếc xe thể thao chầm chậm tiến về trước trên con đường đê dài đằng đẵng.
Càng lái về phía cuối con đê, gió biển càng lúc càng vùn vụt ồn ã.
Ánh đèn thành thị trôi về sau họ, dường như đã rời xa thật xa.
Bầu trời màu đen, nước biển hai bên con đê cũng là màu đen u tối.
Dường như họ đang lái vào giữa ngân hà bao la, cũng tựa tiến vào lòng biển sâu mênh mang bát ngát.
Từng đợt sóng biển từ xa trào dâng vỗ vào chân đê, tựa như…
Nhịp tim kéo dài và mạnh mẽ của biển cả.
“Đến rồi, xuống xe đi.”
Hứa Gia Lạc một tay nhấc thùng bia, tay còn lại thì cầm hộp đồ nướng xuống xe.
Vừa rồi khi chờ đồ nướng, Phó Tiểu Vũ còn đói đến mức hơi sốt ruột. Nhưng lúc này y không muốn ăn ngay lập tức, mà thong dong đi tới cạnh lan can bằng đá cuối đê, ngơ ngác ngắm nhìn trời sao, và cả vầng biển bao la dưới khoảng trời ấy.
“Đẹp quá!” Y lại thầm thì lặp lại lần nữa.
Hứa Gia Lạc đi tới đứng bên cạnh y, hắn không hề giục giã, một lát sau mới nhẹ nói: “Khoảng thời gian vừa về nước, anh thường xuyên không ngủ được. Nên trong đêm thi thoảng anh lại lái xe ra ngoài hóng mát, và trùng hợp tìm được bến tàu này. Lúc đó anh còn hay nói chuyện với Văn Kha, rằng tình trạng ô nhiễm ánh sáng trong thành thị đã rất nghiêm trọng, ngay cả ngắm nhìn sao trời cũng là một chuyện xa xỉ. Chỗ này tuyệt lắm, bình thường gần như không có ai, có thể nán lại hồi lâu trong yên tĩnh.”
“Vừa về nước?” Phó Tiểu Vũ quay đầu lại: “Là lúc anh mới ly hôn hả?”
“Ừ.” Hứa Gia Lạc cười khổ một cái, Omega này vẫn rất nhạy cảm.
“Anh thường xuyên đến một mình sao?”
“Chỉ là thi thoảng thôi…”
Hứa Gia Lạc còn chưa nói xong chữ cuối, Phó Tiểu Vũ đã giơ tay ra nắm chặt bàn tay hắn.
Từ trước đến giờ hắn không phải là một người đa sầu đa cảm, thế mà vào giờ phút này, mũi hắn bỗng chợt cay xè.
Hai người họ cứ đứng đó, gió biển mơn man thổi qua. Hồi lâu chẳng ai mở miệng, mãi đến khi bụng Phó Tiểu Vũ bỗng vang lên tiếng ùng ục rất kêu trong màn đêm yên tĩnh.
Tiếng ùng ục đó đã phá vỡ bầu không khí nhuốm chút đa cảm kia.
“Em…” Mặt Phó Tiểu Vũ ửng lên, nhưng may là không quá rõ ràng trong đêm tối: “Đói rồi.”
Hứa Gia Lạc không nhịn được cười, hắn lấy tấm vải bố lớn dùng trong các buổi picnic đã chuẩn bị từ trước ra trải trên mặt đất, sau đó đặt bia và đồ nướng lên.
“Nhanh ăn đi nào, đợi lát nữa là đồ nướng nguội mất.”
“Vâng.”
Bởi vì không cần lái xe nên Phó Tiểu Vũ đi đôi dép lào màu đen của Hứa Gia Lạc, càng khiến mu bàn chân trắng ngần thêm vẻ mảnh mai. Nhưng có thể nhìn ra bình thường y không hay đi kiểu dép này, thế nên lúc này ngồi xuống đất y vẫn không cởi ra mà e dè đặt chân ngoài tấm vải bố.
Đấy có phải là phong cách mặc quần đùi đi dép lào đâu.
Hứa Gia Lạc thấp giọng cười một tiếng, sau đó dùng tay cởi đôi dép trên chân Phó Tiểu Vũ ném sang một bên. Làm xong, hắn ôm chầm lấy Omega.
Phó Tiểu Vũ cũng cười cười thẹn thùng, đoạn để chân trần ngồi xếp bằng trên vải. Chỉ cần hơi ngả người về sau một chút là y có thể tựa lưng vào vòm ngực rộng rãi chắc nịch của Hứa Gia Lạc.
Trước khi ra khỏi nhà, Alpha không chỉ mang tấm vải picnic đi, mà còn chu đáo mang cả khăn tay khử khuẩn và nước rửa tay theo nữa. Lúc này hắn cẩn thận rửa tay một lượt rồi mới bắt đầu mở túi đồ nướng ra.
Mùi đồ nướng thơm lừng vừa bốc lên, Phó Tiểu Vũ đã không chờ nổi nữa. Y rửa sạch tay rồi bắt đầu ăn hết xâu này đến xâu khác như hùm như sói.
Thịt dê nướng rất tươi mềm, trong một xâu là ba miếng nạc một miếng mỡ, phía trên thịt được quết hỗn hợp thì là và hạt tiêu xay. Phó Tiểu Vũ ăn mấy xâu liên tiếp rất ngon miệng, chỉ là vẫn không đụng vào miếng mỡ trên đó.
“Ngon quá!” Y hưng phấn nói.
“Phó Tiểu Vũ, bây giờ em quả là rất ham ăn.”
Trong mắt Hứa Gia Lạc long lanh ý cười, hắn vội vã lấy khăn giấy lau lớp dầu dính trên que nướng bằng tre rồi đưa cho Phó Tiểu Vũ.
“Hứa Gia Lạc, anh cũng mau mau nếm thử đi.”
Dường như Phó Tiểu Vũ không cảm thấy chột dạ vì câu nói này của hắn. Y đã tự hạn chế mình nhiều năm đến thế, sau khi gặp được Hứa Gia Lạc hầu như cả ham muốn tình dục lẫn độ ham ăn đều cùng được phóng thích.
Đôi mắt mèo của y trông rất đỗi quyến rũ vì đang được thỏa mãn. Y nói đến sốt ruột, bởi vậy lập tức đưa nửa xâu thịt dê nướng mình đang ăn dở tới bên miệng Hứa Gia Lạc.
“Đúng là rất ngon.” Nhìn thấy Phó Tiểu Vũ hớn hở thế, Hứa Gia Lạc chỉ sợ ngay cả đáp lời muộn một giây cũng có thể khiến y thất vọng, nên còn chưa nhai xong đã nói ngay.
Phó Tiểu Vũ vui vẻ quay đầu thơm lên mặt Hứa Gia Lạc một cái bằng đôi môi dính đầy dầu mỡ.
Hôn xong, y mới đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Có điều dù hơi lùi về một chút, mắt y vẫn sáng long lanh.
“Nào.” Hứa Gia Lạc đưa một lon bia đã mở cho Phó Tiểu Vũ. Hai người cụng lon dưới bầu trời sao, Hứa Gia Lạc dừng một chút rồi cười tiếp tục nói: “Lon này là để chúc mừng cho chính anh – Rốt cuộc hôm nay cũng được Phó Tiểu Vũ theo đuổi thành công rồi.”
Phó Tiểu Vũ cầm lon bia lành lạnh cười tít mắt. Nghe xong câu nói kia, y bỗng ngẩng đầu lên uống hơn phân nửa lon bia.
“Đù má, mạnh dữ vậy hả?” Hứa Gia Lạc mới chỉ uống hai ngụm thôi, hắn nhìn mà ngây ngẩn cả người.
“Ừm.” Men bia hun đỏ gương mặt của Phó Tiểu Vũ, y nhẹ nhàng nói: “Hứa Gia Lạc, chúng ta… Chúng ta có thể cùng chụp chung một bức ảnh được không?”
Đây là lần đầu tiên kể từ nhỏ đến giờ y đưa ra yêu cầu như vậy với người khác, thậm chí còn hơi lắp bắp vì ngại ngùng.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega trong lòng mình, trong đôi mắt hẹp dài của hắn lóe lên vẻ dịu dàng sâu thăm thẳm: “Được chứ.”
Phó Tiểu Vũ chủ động lấy điện thoại ra, sau đó bật cam trước lên – Ngờ đâu lại đen thùi lùi.
“Phải bật flash chứ?” Hứa Gia Lạc nhắc nhở.
“À đúng nhỉ.” Hiển nhiên là Phó Tiểu Vũ không thường xuyên tự sướng cho lắm, y luống cuống sửa cài đặt sau đó lại giơ điện thoại lên.
Hai người quên cả đếm ngược, chỉ cùng nhau cười ngây ngô với màn hình đen thui, sau đó đột nhiên –
Đèn flash lóe lên ở khoảng cách rất gần.
Hứa Gia Lạc suýt nữa là mù luôn vì chói mắt, nhưng ngay sau đó hắn tiến tới nhìn ảnh chụp trên màn hình của Omega.
“** má! Phó Tiểu Vũ!”
Một giây sau, trên bờ đê vắng lặng lập tức truyền đến tiếng gào thét của Hứa Gia Lạc: “Mau mở app Meitu ra chỉnh cho mắt anh lớn hơn một chút, nhanh lên!”