Hứa Gia Lạc ôm lấy Phó Tiểu Vũ, hắn cảm thấy dường như trong lòng mình là một chú mèo nhỏ. Hắn im lặng một hồi lâu, đoạn cúi đầu đặt cái thơm nhẹ lên trán Omega: “Thật ra… Không muốn, cũng rất tốt.”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, y thoáng lơ mơ không hiểu.
“Đây không phải là vấn đề nghiêm túc hay không nghiêm túc.”
Giọng nói của Hứa Gia Lạc có đôi chút khàn đục khô khốc. Sở trường của hắn là giảng giải, nhưng với đề tài này hắn lại mang thái độ gần như thận trọng, giống người bước đi trên lớp băng mỏng.
“Hồi anh học đại học, đã có lần một giáo sư bảo bọn anh tưởng tượng ra một khái niệm về xã hội chân không. Không có quan niệm gia đình, không có áp lực kinh tế, không có gánh nặng đạo đức, không có trách nhiệm xã hội. Nếu như mỗi người đều không có gốc gác, như vậy trong tình yêu và hôn nhân một Omega sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào? Sẽ xây dựng gia đình ư? Sẽ sinh con đẻ cái chứ?”
“Tiểu Vũ, anh không phải là Omega, nhưng anh luôn nghĩ suy về việc một người trong xã hội chân không sẽ lựa chọn ra sao – Có lẽ nó có thể thật sự phản ánh ý chí tuyệt đối của cá nhân người đó.”
Phó Tiểu Vũ không đáp lời ngay. Y là một người sinh sống tuyệt đối trong hiện thực, đến mức đối với y việc tưởng tượng là một chuyện khá khó khăn.
“Nhưng chúng ta sẽ không sống trong một thế giới như thế.”
Cuối cùng y vẫn trả lời một câu khá thẳng thắn.
“Đúng thế.”
Sự thẳng thắn của y khiến Hứa Gia Lạc cười khổ một cái, thấp giọng nói: “Chỉ là anh đã từng cảm thấy với hoàn cảnh gia đình, học thức của mình, anh có thể thoát khỏi những ràng buộc, những dồn nén bên ngoài kia, tạo ra một hoàn cảnh xã hội gần đạt mức chân không vô hạn, và để rồi Cận Sở có thể đưa ra lựa chọn thật sự thuộc về chính mình trước vấn đề sinh nở. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao có thể thế được?”
Phó Tiểu Vũ hỏi: “Con người không thể nào sống trong chân không. Nếu như anh cung cấp cho Cận Sở môi trường chân không, như vậy thật ra anh chính là hoàn cảnh, là xã hội của người đó. Anh có thích trẻ con hay không, điều này đương nhiên sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lựa chọn của Cận Sở, đúng không?”
Nhất thời Hứa Gia Lạc không nói thành lời.
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn thực tế như thế, hoặc có lẽ nên nói là y luôn sống trong thế giới hiện thực.
Trái ngược với sự thực tế của Phó Tiểu Vũ, có đôi khi hắn lại giống một đám mây chông chênh mà ảo mộng. Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc cảm thấy rất nhiều suy nghĩ của mình thực sự khá buồn cười.
“Em không muốn anh nói chuyện với em như một học giả thế đâu Hứa Gia Lạc à.”
Phó Tiểu Vũ xoay người ghé mình lên thân Hứa Gia Lạc. Ánh mắt của y rất đỗi chân thành, thậm chí còn mang theo cả chun chút bất mãn: “Em muốn anh giống như lần trước cơ, cái hôm ở bên bờ biển… Nói chuyện như Alpha của em ấy.”
Y liên tiếp nói ra ba yêu cầu, cái trước cao hơn cái sau, giống như một quản lý sản phẩm đang đặt ra dề nghị.
Đúng là một cậu chàng không lãng mạn.
“… Được.”
Nhưng Hứa Gia Lạc lại bị y mê hoặc –
Bị dáng vẻ nghiêm túc của Phó Tiểu Vũ mê hoặc, bị đôi mắt mèo tròn xoe không cho phép hắn trốn thoát.
“Hứa Gia Lạc, anh có muốn để em sinh con không?”
“…”
Hứa Gia Lạc trầm tư một lúc, mà thậm chí sự im lặng của hắn không phải để sắp xếp lại suy nghĩ, mà giống như đang xếp lại dũng khí hơn: “Tiểu Vũ, anh muốn em cùng yêu đương với anh.”
Câu nói này của hắn rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhưng khi nhìn hắn, đôi mắt của Phó Tiểu Vũ lại bỗng chợt sáng lấp lánh vì hai chữ đó.
Hứa Gia Lạc dùng tay nhẹ nhàng chầm chậm vuốt vẻ phần bụng dưới bằng phẳng đang dán chặt lên người mình của Omega: “Tiểu Vũ, anh hi vọng cái rốn nho nhỏ này của em có thể luôn giống như bây giờ – tròn trịa, lúc hưng phấn sẽ đẫm đầy mồ hôi, chứ không cần tồn tại vì sự ràng buộc với một sinh mệnh khác trong tương lai. Anh hi vọng chức năng đầu tiên của khoang sinh sản trong cơ thể em không phải là mang thai sinh nở, mà phải là để em được hưởng thụ rất nhiều, rất nhiều lần great sex.”
Hắn ngừng một chút rồi lại khàn khàn nói tiếp: “Anh muốn em và anh hãy yêu thương nhau thật sâu đằm, thật nồng thắm. Mãi đến lúc có một ngày vấn đề này không còn là vấn đề nữa, bởi vì em sẽ thật sự không cần quan tâm rằng “Anh có muốn có con không”. Sinh nở là quyền của em, chứ không phải là trách nhiệm em cần gánh vác.”
Hứa Gia Lạc vẫn nhịn không được mà dùng chút câu từ học giả để kết thúc. Thói quen khó bỏ này có lẽ sẽ khiến giám đốc Phó luôn nghiêm khắc khá bất mãn. Nhưng nào ngờ Phó Tiểu Vũ lại chợt nhào tới ôm chặt lấy cổ hắn.
“Hứa Gia Lạc, vậy anh phải tin rằng em rất rất yêu anh.” Omega nhỏ giọng nói: “Em cực kỳ chân thành với anh.”
“Anh tin mà.” Hứa Gia Lạc vỗ vỗ lưng Omega: “Phó Tiểu Vũ, được em theo đuổi – Ừm, rất có cảm giác an toàn.”
Nói câu đó xong trong mắt hắn cũng dấy lên nụ cười.
Hình như hắn chưa từng nói như thế này với bất cứ Omega nào – “Em đã cho anh rất nhiều cảm giác an toàn”. Câu nói như thế hắn chỉ nói với Phó Tiểu Vũ, đến mức bỗng có thứ hạnh phúc lạ kỳ và choáng váng chợt bao phủ lấy hắn.
“Là đã theo đuổi được rồi.” Phó Tiểu Vũ vẫn không quên sửa lời hắn.
“Vừa theo đuổi được.” Thế là Hứa Gia Lạc cũng nhấn mạnh một chút. Hắn dừng lại trong chốc lát rồi lại cắn cắn vành tai Omega: “Mười hai giờ rồi, nên ngủ chứ nhỉ?”
“Vâng.” Phó Tiểu Vũ không có ý định rời ra, y vẫn treo trên cổ hắn giống như một chiếc khăn quàng.
“Phó Tiểu Vũ, anh rất nóng.”
“Ừm.”
Hứa Gia Lạc hết cách rồi, chỉ đành lại vén một góc chăn lên phơi chân ra ngoài để hứng gió lạnh điều hòa không khí thổi tới.
“Hứa Gia Lạc.” Đột nhiên Phó Tiểu Vũ – người mà hắn cho rằng đã ngủ rồi – lại nói khi vẫn đang nhắm mắt: “Em đã nhờ người mua cho anh một đôi hoa tai bằng kim cương ở Ý rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến đây. Đến lúc đó… Anh nhớ đeo nhé.”
“Hả?” Hứa Gia Lạc nhướn mày. Hắn muốn kéo Phó Tiểu Vũ ra để nhìn kỹ một chút, ai ngờ Omega lại vùi mặt ở hõm vai hắn thế nào cũng không chịu ra.
“Bé mèo đực, anh phát hiện em thật sự rất tốt với anh nhé.” Nếu như Hứa Gia Lạc có một cái đuôi thật, có lẽ lúc này nó đang vẫy vẫy điên cuồng: “Vậy anh phải tặng lại cho em cái gì đây?”
“Không cần.” Phó Tiểu Vũ úp mặt ồm ồm nói: “Anh đã… Tặng bản thân mình cho em rồi.”
Hứa Gia Lạc suýt nữa bật cười thành tiếng vì lời thổ lộ hơi quê này: “Đúng thế, Hứa Gia Lạc vô cùng quý giá đã được tặng cho em, em cũng không lỗ.”
“… Ngủ đây.” Cuối cùng Phó Tiểu Vũ phát ra chỉ thị sau rốt: “Đã quá mười hai giờ rồi đó.”
…..
Phải hơn mười ngày sau Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc mới tìm được cơ hội ăn cơm với Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.
Thực ra thì lúc Văn Kha xuất viện hai người họ có tới tặng cho hai nhóc cưng Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm một ít tã và đồ chơi nhỏ như sách vải trẻ em. Có điều lần đó Văn Kha vẫn rất mệt mỏi, anh không đủ sức để cùng nhau ngồi tán gẫu. Thế nên chờ thêm một tuần nữa Hứa Gia Lạc mới gọi điện thoại cho Văn Kha hẹn đi ăn cơm. Hắn bật loa ngoài, vừa gõ chữ vừa nói: “Sau khi tan làm tôi và Phó Tiểu Vũ sẽ đến thành phố H tìm hai người nhé. Tôi đã đặt trước một nhà hàng món Quảng rồi, mà cũng đừng ăn ở nhà họ Hàn, mất tự nhiên lắm. Ê này?”
“Ừm, hẹn ăn cơm là một chuyện, nhưng mà…”
Ở đâu bên kia Văn Kha nói nhỏ đến lạ, dường như anh đã cầm điện thoại đi hai bước mới nhỏ giọng nói: “Hứa Gia Lạc này… Hàn Giang Khuyết đang tức giận lắm, ông cẩn thận chút đấy.”
“Hả?” Nhất thời Hứa Gia Lạc không nghe rõ: “Ai giận cơ?”
“Hàn Giang Khuyết.” Văn Kha hít vào một hơi: “Ông với Phó Tiểu Vũ yêu nhau, em ấy biết rồi, và đang sắp tức muốn chết. Vừa rồi tôi còn đang khuyên giải em ấy.”
“Cái gì? Sao Hàn Giang Khuyết lại biết được?” Hứa Gia Lạc sửng sốt: “Ông nói với cậu ta á?”
Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh cũng trợn to mắt nhìn. Mặc dù y cũng vốn định tìm cơ hội để nói cho rõ ràng việc mình yêu đương với Hứa Gia Lạc, nhưng bất ngờ đột ngột này vẫn khiến y khá kinh ngạc.
“Sao có thể thế được chứ. Cái lần hỏi riêng ông trước đó, ông có nói thật với tôi à?” Giọng Văn Kha vẫn rất dịu dàng, nhưng trong đó vẫn nghe ra được sự cạn lời của anh: “Mặc dù đúng là tôi đã đoán được rồi đấy, nhưng chuyện này không phải do tôi nói.
“Vậy là?”
“Là anh cả của Hàn Giang Khuyết.” Văn Kha nói: “Sáng nay lúc mọi người đang cùng ăn cơm thì anh cả cũng vừa về. Lúc nói đến Phó Tiểu Vũ anh ấy thuận miệng nói một câu – Ấy Văn Kha, có phải Phó Tiểu Vũ đang yêu Alpha bạn của em không? Nghe xong Hàn Giang Khuyết lập tức bùng nổ, nói sao có thể thế được? Thế là anh cả mới đáp: Sao lại không thể, lần trước ở ngoài phòng sinh anh còn tận mắt chứng kiến hai người họ tay nắm tay, rất nồng thắm đấy nhé.”