“Dù sao thì em cũng cứ không muốn gặp cậu ta đấy.” Phó Cảnh vừa vuốt mèo vừa lẩm bẩm: “Em đâu có đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau đâu, cậu ta đâu có cần tự chạy đến tặng đồ, ai đáp ứng cơ chứ? Có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa cũng là kẻ đã ly dị có con riêng, em mới không thèm.”
Đường Ninh khẽ mỉm cười một cái. Bà không phản bác gay gắt, chỉ nói bằng giọng dịu dàng: “Đúng, Tiểu Vũ nhà chúng ta rất xuất sắc, không cần phải đến ý đến mấy thứ đó. Nhưng người ta đã mang đồ tới tặng thì ít nhiều gì cũng có lòng rồi. Với cả chị thấy Tiểu Vũ rất nghiêm túc, mấy hôm trước thẳng bé còn đăng một tấm ảnh chụp chung trong vòng bạn bè trên Wechat. Nếu đã như thế thì chúng ta hiểu rõ thêm cũng không phải là chuyện xấu.”
“Chị à, chị đã gặp cậu ta rồi, vậy chị cảm thấy Hứa…”
Phó Cảnh không nhịn được mà ngẩng đầu lên, khi nghe thấy nửa sau của Đường Ninh nói, ông ta lập tức dừng lại, vẻ mặt hơi ấm ức: “Được rồi, dù sao người ta cũng đã không thèm nhận người như em làm cha, em cũng không bận lòng đâu.”
Đường Ninh thở dài ôm Phó Cảnh vào lòng, thấp giọng nói: “Sao có thể không nhận em được chứ. Chỉ là thằng bé nó lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình…”
Trong mắt Đường Ninh bao hàm cả chút thận trọng, bà dừng một chút mới nhẹ nhàng nói tiếp: “A Cảnh, thật ra em bớt bận lòng một chút cũng tốt.”
Phó Cảnh ỷ lại vào bà nhất, bình thường thi thoảng ông ta sẽ hơi cáu kỉnh, nhưng thật ra lại giống như đang làm nũng hơn. Thế nhưng duy chỉ có chuyện liên quan đến Phó Tiểu Vũ là bà phải thận trọng hơn, vì dù sao Đường Ninh cũng là mẹ kế. Nếu như thuyết phục quá nhiều sẽ khiến Phó Cảnh cảm thấy bà giảng hòa vì không quan tâm đến tình yêu và hôn nhân của Phó Tiểu Vũ, điều này thực sự sẽ khiến Phó Cảnh tức giận.
…….
Trên đường lái xe về thành phố B, Hứa Gia Lạc nhận được điện thoại của Phó Tiểu Vũ.
“Thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?” Hứa Gia Lạc đeo AirPods, vừa lái xe vừa cố ý hỏi: “Cái gì thế nào cơ?”
Nhất thời Phó Tiểu Vũ nghẹn lời.
“Yên tâm đi.” Hứa Gia Lạc cười biếng nhác: “Ngoại trừ việc cha em mãi không chịu gặp anh thì hết thảy đều thuận lợi cả.”
“… Vậy mà cũng là thuận lợi à?” Phó Tiểu Vũ buồn buồn đáp.
“Anh cảm thấy là thế. Thật ra giờ ông ấy không chịu gặp anh là rất bình thường, vì đang giận em nên sẽ không cho bậc thang xuống nước đâu. Huống chi đúng là ông ấy có lý do để lo lắng, đúng không nào? Anh chỉ làm việc mình nên làm thôi, không cần vội vã.”
“Vâng.” Phó Tiểu Vũ thấp giọng nói một câu trong điện thoại: “Hứa Gia Lạc, anh mau quay về đi.”
Đó chỉ là một câu rất bình thường thôi, nhưng chẳng hiểu sao Hứa Gia Lạc lại bỗng ngồi thẳng người hơn. Hắn ho nhẹ, giọng nói cũng thấp xuống một tông: “Tiểu Vũ, em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy thì tốt quá, anh cũng đã ăn trên đường rồi.” Hứa Gia Lạc nhấn ga tăng tốc thêm một chút: “Anh về thay quần áo, sau đó hai chúng ta đi thẳng đến sân bóng quần* đi.”
*Bóng quần là một môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu.
Cũng may giờ là ban đêm, mấy con đường lớn ở thành phố B không tắc cho lắm.
Hứa Gia Lạc lái xe về nhà xong còn tắm thật nhanh, sau đó thay một bộ đồ thể thao màu xám nhạt. Trong lúc hắn đang bận rộn, Phó Tiểu Vũ đã sửa soạn xong vợt bóng, khăn mặt và chai nước, đoạn mỗi người xách một túi bắt đầu xuất phát.
Lúc Phó Tiểu Vũ cầm vô lăng dừng lại chờ đèn đỏ, y không nhịn được mà khẽ mỉm cười một cái, nói: “Hứa Gia Lạc, tóc anh vẫn chưa sấy kìa.”
“Phải tranh thủ từng phút từng giây mà, anh chỉ đành để nó tự khô thôi.” Hứa Gia Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp chín giờ rồi…
Chơi bóng, về nhà, tắm rửa, tất cả đều phải hoàn thành trước mười hai giờ, đâu có thời gian rảnh để sấy tóc.
Sau khi chính thức ở chung với Phó Tiểu Vũ, hắn không thể không quản lý thời gian càng thêm nghiêm khắc hơn.
Không phải là hắn đã trở nên bận rộn hơn, mà chỉ đơn giản là với mức độ bận bịu của Phó Tiểu Vũ, nếu như hắn không giành giật từng giây thì thời gian yêu đương sẽ bị dồn nén đến mức không còn nữa.
Nhớ trước đây khi Phó Tiểu Vũ theo đuổi, hắn có mặt mũi biết bao nhiêu.
Lúc ấy công việc của Omega này vẫn không quá bận, còn có thời gian rảnh rỗi đeo kính râm Ray – Ban, đi đôi bốt Chelsea tới công ty, mỗi ngày sẽ mời hắn ăn cơm, mỗi tuần năm ngày đều không hề giống nhau.
Mà bây giờ, ngay cả thời gian tập gym của Phó Tiểu Vũ Hứa Gia Lạc cũng phải tính toán cẩn thận, thậm chí lúc ân ái còn phải bấm giờ. Mức đãi ngộ lên voi xuống chó này đúng là…
Xem ra chỉ có thể trách hắn là một Easy Alpha, mới được theo đuổi có một lần đã buông giáp đầu hàng rồi.
Nghĩ đến đây, nhất thời Hứa Gia Lạc hơi bất mãn. Hắn cố ý tiến sát lại gần lắc lắc đầu về phía Phó Tiểu Vũ, khiến những giọt nước mang hương dầu gội đầu còn vương trên tóc bắn tung tóe lên mặt Omega.
….
Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc đã đến sân bóng quần này rất nhiều lần. Bởi vì ở đây có chi phí khá cao, nên vì thế mà cũng khá yên tĩnh, sân chơi bóng được bày biện rất sạch sẽ.
Hứa Gia Lạc còn cố ý thay kính sát tròng vì lúc chơi bóng cần phải đeo kính bảo hộ. Ánh mắt của hắn vốn hẹp dài, lúc này bỗng nhiên lấy xuống cặp kính vẫn luôn đeo trên mặt khiến mắt hắn hơi dại ra một chút.
Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh khởi động, y nhìn một chút rồi không kìm được mà lén cười.
“Em cười gì thế hả?” Hứa Gia Lạc cảm thấy mình đọc được ý nghĩa lộ ra trên khóe môi cong cong của người vốn bẩm sinh mắt to như Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ cố gắng nghiêm mặt nín cười. Đúng lúc đó y đàng làm động tác duỗi chân sau và co đầu gối chân trước, khiến cặp mông vừa tròn vừa vểnh dưới lớp quần thể thao mỏng cũng được đà lồ lộ ra.
Hứa Gia Lạc cầm vợt bóng lên đét nhẹ vào mông y một cái: “Phó Tiểu Vũ, em coi chừng anh đấy nhé.”
Phó Tiểu Vũ đỏ bừng mặt vì cú đánh này, y nhìn xung quanh một chút để xác định thật sự không có ai mới nói: “Hứa Gia Lạc, em cảm thấy anh không đeo kính cũng rất đẹp trai.”
Đờ mờ.
Hứa Gia Lạc ôm vợt bóng bất chợt thấy lâng lâng, đồng thời cũng thầm phỉ nhổ mình một câu “Hứa Gia Lạc, Easy Alpha”. Sau đó hắn mới tiếp tục hùng hổ cầm chặt vợt vào ngực hơn, nói: “Đừng nói mấy thứ vô dụng đó, hôm nay anh phải chơi bóng đến khi em phục mới thôi.”
Sau khi cả hai đã khởi động xong thì không lãng phí thời gian nữa, họ chọn một quả bóng màu đỏ rồi bắt đầu.
Độ đàn hồi của bóng đỏ gần với bóng rổ, nên coi như đàn hồi không tệ, tốc độ đánh trả bóng cũng nhanh.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ anh đánh tôi đỡ, trong sân bóng vang lên tiếng đập bóng bốp bốp không ngớt.
Kỹ thuật chơi môn thể thao này của Hứa Gia Lạc không tệ. Quả bóng màu đỏ dưới cú đập vợt của hắn luôn luôn dội ngược lại vào vách tường với góc độ vô cùng gian xảo, khiến Phó Tiểu Vũ phải chạy liên tục để đỡ cầu trên sân. Không bao lâu sau, mồ hôi trên người y đã tuôn như mưa.
Chơi được nửa trận, Hứa Gia Lạc phát huy vô cùng dũng mãnh, hắn thẳng thừng khiến Phó Tiểu Vũ nhận bốn con số 0 điểm to đùng.
Lúc nghỉ ngơi nửa buổi, Omega ngồi dưới đất uống nước ừng ực. Mặt y đã đỏ bừng, có lẽ là mệt mỏi lắm rồi.
Hứa Gia Lạc cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Vũ, cười hỏi: “Có phải hôm nay sẽ bị anh dập cho te tua không đấy?”
Trên cằm Phó Tiểu Vũ vẫn còn vương giọt nước, trán đẫm bết mồ hôi. Y lau mặt một cái, đoạn bỗng dùng đôi mắt tròn xoe kia nhìn qua: “Hứa Gia Lạc, lúc chỉ có hai người chúng ta anh sẽ nhường em một chút chứ?”
“… Hả?”
Người ta đang làm nũng kìa.
Hứa Gia Lạc nghĩ thầm.
Lúc nói chuyện Phó Tiểu Vũ vẫn đang thở hổn hển, và khi nũng nịu như thế khiến hơi thở của y hơi bất ổn, nhưng cũng chính vì thế mà vô cùng đáng yêu.
Cả đôi bên đều đẫm mồ hôi, mùi pheromone cũng lan tỏa quấn quện càng lúc càng nồng hơn do vận động tay chân. Hứa Gia Lạc bị kích thích đến mức không nhịn được, hắn nghiêng người sang hôn một cái lên gương mặt nóng hừng của Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ nhìn hắn một cái rồi thở hổn hển thêm một lúc, đoạn xoay người dữ dằn nhào tới cưỡi lên người Alpha bắt đầu hôn.
Hứa Gia Lạc ôm chặt lấy y rồi gỡ cặp kính bảo hộ vướng víu ném sang một bên.
Thực ra hắn chọn hoạt động chơi bóng quần này cũng là vì để hai người có thể ở chung trong cùng một chỗ, vừa tới vừa lui đón đỡ bóng.
Bí ẩn mà thân mật.
Ngay lúc hai người đang hôn nhau say đắm nồng nàn khó mà buông bỏ, chiếc điện thoại trong túi thể thao đặt bên cạnh của Hứa Gia Lạc bỗng vang lên.
“Ừm…” Giọng Hứa Gia Lạc trầm khàn, hắn chờ thêm một chốc. Chỉ thấy người bên kia hình như rất cố chấp, tiếng chuông vang lên đến mười lần mà vẫn không cúp máy. Hắn đành bò dậy lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lúc nhìn thoáng qua màn hình, Hứa Gia Lạc dừng một chút mới bắt máy: “A lô? Cận Sở à?”
Phó Tiểu Vũ hơi sửng sốt, nhưng y lập tức nghiêm túc ngồi bên cạnh lắng nghe.
“Ừm.” Hứa Gia Lạc cầm vợt bóng, thấp giọng nói: “Anh biết, đúng, gần đây anh vẫn ở thành phố B. Bao giờ bọn em về?”
“Ừm. Vậy trước khi đến em gọi điện cho anh để anh chuẩn bị sớm. Được, bye bye.”
Sau khi cúp máy, Hứa Gia Lạc cầm điện thoại ngơ ngác một lúc.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Phó Tiểu Vũ nhìn mình, hắn mới nhận ra Omega đang chờ hắn mở miệng, bèn nói: “Là Cận Sở. Tháng sáu Nam Dật được nghỉ hè, trước đó Cận Sở đưa Nam Dật đi nghỉ rồi, nhưng sắp phải về nước ngay.”
“Về nước?”
“Ừ, kỳ nghỉ hàng năm đều phải về nước để gặp cha mẹ hai bên. Chỉ là lần này cả Mộ Dung Tịnh Nhã lẫn Hứa Lãng đều đang ở nước ngoài, Nam Dật chỉ cần về bên nhà Cận Sở là được.”
Hình như Hứa Gia Lạc hơi buồn phiền mất tập trung, hắn vừa nói vừa đi tới khu phát bóng để đổi sang quả bóng màu vàng có tốc độ chậm hơn nhiều. Kế đó hắn dập bóng vào tường, vừa đánh vừa nói: “Nhưng đã lâu lắm rồi Nam Dật không gặp anh, nên sau khi về quê nhà Cận Sở, y sẽ dẫn Nam Dật đến thành phố B để thằng bé ở với anh mấy hôm.”
Phó Tiểu Vũ im lặng một chốc, đoạn cũng cầm vợt lên bắt đầu chơi. Lần này họ dùng bóng chậm, nên tiết tấu đánh cũng từ tốn hẳn, thậm chí còn có thể nói vài câu lúc đang đỡ bóng.
“Vậy em…” Phó Tiểu Vũ đập bóng ra, nhưng nói đến đó thì im bặt.
“Tiểu Vũ, Nam Dật vẫn chưa biết chuyện anh và Cận Sở ly hôn.” Hứa Gia Lạc đánh mạnh quả bóng về phía vách tường, hơi thở của hắn lúc nói chuyện cũng đã khá gấp gáp: “Thằng bé còn quá nhỏ, nên lúc vừa ly hôn hai người bọn anh đã ăn ý không nói thẳng ra, chỉ bảo là do phải sắp xếp công việc nên anh phải về nước trước. Cho nên cho đến giờ, thằng bé vẫn cho là như thế.”
Phó Tiểu Vũ không đáp lời ngay. Hứa Gia Lạc đột ngột tăng lực đánh bóng, khiến hắn không thể không đuổi theo tiết tấu đó.
Sau mấy tiếng đánh bóng năng nề, Phó Tiểu Vũ đập mạnh quả bóng về phía tường rồi thở hổn hển nói: “Hứa Gia Lạc, vậy lần này anh sẽ nói cho Nam Dật chứ?”
Bóng dội vào vách tường, sau đó bật ngược ra bay rất nhanh về phía Hứa Gia Lạc.
Nhưng Alpha đang cầm vợt bóng bỗng thất thần mấy một lúc. Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, quả bóng đã đập trúng đầu Hứa Gia Lạc.
“…Shhh!”
Cây vợt của Hứa Gia Lạc rơi xuống đất, hắn che lại vùng trán bị bóng đập phải.