Ban đầu Hứa Gia Lạc cho rằng mình bị hành hạ một đêm như thế, bất kể có ăn thứ gì hỏng đi chăng nữa thì giờ cũng gần như bình thường rồi.
Nhưng nào ngờ lại hoàn toàn không phải vậy.
Sáng hôm sau, ban đầu hắn đã ổn hơn, định ăn bát cháo trắng để làm dịu dạ dày, không ngờ vừa ăn được một chút đã nôn tiếp.
Không ổn rồi.
Lúc bắt xe tới bệnh viện, trong đầu Hứa Gia Lạc ngập tràn suy nghĩ này –
Hắn không chỉ không chịu đựng được về sức khỏe.
Thứ càng đáng sợ hơn nôn ói chính là –
Một khi suy nghĩ hối hận vì đã chia tay bắt đầu hiện lên trong đầu, nỗi nhung nhớ Phó Tiểu Vũ của hắn rốt cuộc không thể ghìm xuống che phủ được nữa. Mỗi phút hắn nhớ, mỗi giây hắn mong, nhớ đến độ chính bản thân hắn cũng không chịu được.
Hắn không thể chịu đựng được nữa rồi.
Lúc nghĩ thế, thật sự không biết đây là tuyệt vọng hay là giải thoát.
Hứa Gia Lạc đến bệnh viện, sau đó nhanh chóng biết được mình bị viêm dạ dày cấp tính.
Bác sĩ vừa kê đơn cho hắn vừa quở trách một trận.
Điều đó là đương nhiên, với tình huống tối qua hẳn hắn nên sớm đến khám gấp, kéo dài thêm một ngày triệu chứng lại càng nghiêm trọng hơn, kết quả giờ phải truyền nước ba ngày liên tiếp.
Đến khi Hứa Gia Lạc truyền hết một bình nước đã là buổi chiều. Hắn cũng không biết đã bao nhiêu năm mình chưa truyền nước rồi. Sau khi nhổ kim ra, hắn ngẩn ngơ nhìn miếng băng gạc dính trên mu bàn tay mình.
Nhớ đến lúc Phó Tiểu Vũ co mình đưa lưng về phía hắn trên giường bệnh, chỉ để lộ một cánh tay ra khỏi chăn…
Dưới lớp da mỏng manh lờ mờ lộ ra mạch máu xanh xanh.
Đó là đôi tay cực kỳ khiến người ta muốn nắm chặt lấy.
Hứa Gia Lạc dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ mu bàn tay mình. Có một khoảng khắc, thậm chí hắn còn cảm thấy mình như đang chạm được đôi tay vừa truyền nước xong của Phó Tiểu Vũ.
Thật buồn cười nhường bao.
Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, đoạn mặc áo khoác vào rồi đi về phía một tòa nhà khác trong bệnh viện.
Đó chính là bệnh viện ở khu Bắc thành phố mà Mộ Dung Tịnh Nhã định làm phẫu thuật.
Mặc dù cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào sáng ngày mai, nhưng hôm nay Mộ Dung Tịnh Nhã đã làm xong thủ tục nhập viện, vì dù sao cũng cần làm một vài kiểm tra từ sớm.
Vừa rồi Hứa Lãng gọi điện thoại cho Hứa Gia Lạc nói rõ tình hình, mà trong điện thoại Hứa Gia Lạc cũng không nhắc đến việc mình đang truyền nước ở cạnh đó, chỉ nói mình đã quay về từ Việt Nam, chờ lát nữa sẽ đến.
Đương nhiên, Mộ Dung Tịnh Nhã ở trong phòng bệnh đơn cao cấp nhất.
Khi Hứa Gia Lạc tới, mấy cấp dưới khá thân cận của nhà Mộ Dung vừa tới thăm, đúng lúc gặp hắn nơi hành lang.
“Hứa tiên sinh cũng tới rồi à.” Thư ký Lưu của Mộ Dung Tịnh Nhã rất nhã nhặn nói với hắn: “Lúc này Hứa lão tiên sinh đang bầu bạn bên trong, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy nên xin phép đi trước. Mai kia lại tới thăm Mộ Dung tiên sinh.”
“Được, vất vả rồi.”
Hứa Gia Lạc cũng gật đầu chào hỏi, sau đó mới tiếp tục đi vào.
Hắn đi rất chậm, thậm chí càng đi thì lại càng thêm trù trừ. Đợi đến khi đứng trước cửa phòng bệnh Mộ Dung Tịnh Nhã, hắn chợt phát hiện cánh cửa bị gió thổi hé ra một khe hở không nhỏ.
Đứng ở ngoài nhìn vào, tình cảnh trong phòng bệnh bị cắt thành một hình dài nom hơi quái dị.
Không nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Tịnh Nhã, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang đặt xuôi bên giường của ông ta, còn cả một phần bóng lưng của Hứa Lãng.
“Hứa Lãng, vừa nãy em có trò chuyện một chút với bác sĩ Hình.”
Bởi vì cách một khoảng, tiếng nói của Mộ Dung Tịnh Nhã khá mơ hồ. Hứa Gia Lạc không thể không nhẹ nhàng tiến lên trước một bước.
“Nói sao?”
“Bác sĩ Hình nói, đây chỉ là phẫu thuật nhỏ, không cần suy nghĩ nhiều. Mà xem ảnh chụp X-quang, khối u nhỏ kia không cần phải lo lắng. Còn về phần muốn cắt bỏ khối lớn, ông ấy cho rằng đến tám hoặc chín mươi phần trăm là lành tính.”
“Mấy chuyên gia khác cũng đều cho là như vậy.” Hứa Lãng lấy một quả quýt từ trên tủ đầu giường xuống, vừa bóc vỏ vừa nói: “Cho nên mới nói chúng ta không cần quá lo lắng.”
“Ừm, không phải là em lo lắng.” Mộ Dung Tịnh Nhã dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng vẫn có khả năng… Anh hiểu ý em chứ, cũng có thể là em bị ung thư. Cha em… Ông ấy bị ung thư phổi, anh biết đấy.”
Thanh âm của ông ta vẫn luôn trầm thấp, mới nghe qua còn thấy rất giống Alpha. Dù nói đến đây, ngữ điệu của ông ta vẫn tỉnh táo đến độ gần như không có bất cứ xao động gì.
Hứa Lãng không đáp lời ngay. Bởi vì quá yên tĩnh, tiếng gió lùa qua phòng, tiếng sột soạt khi bóc quýt cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Cách khe hở cánh cửa, đôi tay đang đặt trên giường của Mộ Dung Tịnh Nhã lặng lẽ giơ lên dừng mấy giây giữa không trung, sau đó bỗng nắm thật chặt bàn tay đang bóc quýt của Hứa Lãng.
Ở ngoài cửa, Hứa Gia Lạc sửng sốt.
Thị giác của hắn bị hạn chế, thế nên cảm giác nhìn trộm lại càng mạnh mẽ hơn.
Nhiều năm qua, dường như hắn vẫn luôn né tránh cảnh sống chung của Mộ Dung Tịnh Nhã và Hứa Lãng, cũng vì thế mà khoảnh khắc này làm hắn vừa cảm thấy lạ lẫm vừa căng thẳng.
Hứa Lãng đặt quả quýt xuống, sau đó trở tay nắm lấy tay Mộ Dung Tịnh Nhã.
Một lát sau, ông nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, Tịnh Nhã à.”
“Dù kết quả có là gì, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”
Câu trả lời của Hứa Lãng khá là không ăn nhập gì với nhau. Dù cách nói của Mộ Dung Tịnh Nhã cứng rắn là thế, ông vẫn chậm rãi ôn hòa đáp: “Có ăn quýt không?”
Đúng lúc này, chợt có một cơn gió thổi qua hành lang, khiến cửa phòng bệnh vang lên tiếng kèn kẹt.
Hứa Gia Lạc phản ứng rất nhanh, hắn lập tức bày ra dáng vẻ mình vừa đẩy cửa rồi bước vào.
“Lạc Lạc đến rồi.” Hứa Lãng quay đầu lại, ông đẩy kính mắt, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Sao đến mà cũng không gõ cửa?” Mộ Dung Tịnh Nhã thản nhiên rút tay về đặt trong chăn, ngẩng đầu lên không vui nói.
“Cửa đâu có đóng chặt.”
Hứa Gia Lạc kéo ghế từ bên cạnh qua ngồi cạnh Hứa Lãng, hắn cách Mộ Dung Tịnh Nhã một khoảng khá xa, đoạn khàn giọng hỏi: “Sáng mai phẫu thuật à?”
“Đúng thế.” Hứa Lãng nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt không hề che giấu vẻ lo lắng: “Lạc Lạc, con bị ốm hả? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hiển nhiên là tình trạng của Hứa Gia Lạc đã rõ ràng đến mức khiến ông không thể không lo lắng.
Ngay lúc Hứa Lãng mở miệng, Mộ Dung Tịnh Nhã đang tựa nơi đầu giường cũng dùng đôi mắt phượng hẹp dài dò xét Hứa Gia Lạc, mãi đến khi nhìn thấy băng gạc trên mu bàn tay hắn, ông ta không nhịn được nữa.
“Rốt cuộc là anh xảy ra chuyện gì?”
“Nhiễm trùng dạ dày, phải truyền nước.”
“Tôi không hỏi cái này.”
Vẻ tức giận trong mắt Mộ Dung Tịnh Nhã càng lúc càng đậm: “Suốt ngày râu ria xồm xoàm, hơn nửa đêm đột nhiên chạy tới Việt Nam, giờ về thì biến mình thành cái dáng vẻ quỷ quái này à? Hứa Gia Lạc, rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì? Lớn như thế này rồi mà chỉ chia tay thôi cũng không tự chăm sóc mình chu đáo được ư?”
Một khi nổi giận, khóe miệng và mắt của Omega này đều rũ xuống, khiến ông ta có vẻ uy nghiêm.
“Ầy…”
Đầu tiên Hứa Lãng kéo Hứa Gia Lạc một cái, sau đó mới thấp giọng nói với Mộ Dung Tịnh Nhã: “Đừng như thế, tâm trạng thằng bé không tốt, lại còn bị bệnh nữa chứ… Được rồi được rồi.”
“Nó bị bệnh còn không phải là do tự mình hành hạ mình à?”
Mộ Dung Tịnh Nhã vẫn đang nổi giận, nhưng vẫn cố gắng nén xuống khi đối mặt với Hứa Lãng.
Ông ta thật sự phẫn nộ, bèn quay người lại lạnh lùng nói: “Hứa Gia Lạc, nếu anh muốn thật sự không có tiền đồ như thế – dù sao thì chia tay Omega kia anh cũng không sống được – Vậy hãy ngẫm lại xem có biện pháp nào giải quyết không. Trong nhà nhiều tiền như thế là để cuộc đời anh có thể có nhiều lựa chọn một chút, chứ không phải để anh hở tí là tìm chết.”
Khóe miệng Hứa Gia Lạc bỗng nhúc nhích, không ngờ hắn lại không mở miệng phản bác.
Có lẽ ở bất cứ thời điểm nào khác, hắn sẽ mỉa mai Mộ Dung Tịnh Nhã rằng trong đầu ông ta chỉ có “Tiền”, giống như tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng vào thời khắc này, vẻ lạnh lùng của Mộ Dung Tịnh Nhã lại khiến hắn cảm thấy không quá sắc nhọn.
Hắn không biết liệu có phải mình đang ốm nên quá mềm yếu hay không, nhưng quả là hắn có nghe ra được ý giấu trong lời nói của Mộ Dung Tịnh Nhã.
Mặc dù có ghét bỏ, mặc dù chỉ hận rèn sắt không thành thép, thế nhưng… Hình như cũng có quan tâm, có bất đắc dĩ.
“Lạc Lạc.” Hứa Lãng đưa mắt ra hiệu cho hắn: “Đi chứ?”
Hứa Gia Lạc im lặng đi theo Hứa Lãng ra khỏi phòng bệnh. Đi được vài bước, hắn mới nhẹ nói: “Ra ngoài đi, Cận Sở đang muốn đưa Nam Dật tới. Đêm nay Cận Sở phải gặp mấy người bạn thân trong nước, nhờ con chăm Nam Dật.”
“Không phải con đang ốm sao? Đêm nay cứ về nghỉ ngơi đi, để cha chăm thằng bé cho.”
Hứa Lãng rót một cốc nước ấm cho Hứa Gia Lạc trong phòng uống trà, sau đó cầm cốc giấy đi ra ngoài bãi đỗ xe với con trai mình.
“Không cần đâu, con khỏe hơn nhiều rồi.”
Hứa Gia Lạc lắc đầu. Hai người chờ khoảng bảy tám phút thì Cận Sở dẫn Nam Dật tới.
“Daddy!”
Vừa xuống xe, Nam Dật đã nhào vào lòng Hứa Gia Lạc: “Nghe nói bố đi Việt Nam đúng không ạ? Việt Nam có vui không hả bố? Có mang đồ ăn ngon về cho con không?”
Mà Cận Sở thì dò xét Hứa Gia Lạc từ trên xuống dưới mấy lần, hỏi: “Gia Lạc, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là hôm qua dạ dày không dễ chịu lắm thôi.” Hứa Gia Lạc ôm cục cưng của mình thật chặt, trầm giọng nói: “Em mau đi đi.”
“Vậy…” Cận Sở do dự một chút, sau đó nhìn Hứa Gia Lạc nhỏ giọng nói: “Vậy để em vào trong thăm chú Mộ Dung cái đã rồi đi.”
“Không sao, không cần đâu.” Hứa Lãng ở bên cạnh nói: “Có lẽ Mộ Dung còn phải ngủ một lúc, cháu có qua cũng không nói được gì. Ngày mai lại đến thăm là được.”
“Vâng, thế cũng được.” Cận Sở thở dài một hơi: “Vậy cháu đi trước nhé chú Hứa, ngày mai cháu lại tới.”
Sau khi Cận Sở đi, Hứa Lãng khom người bế Nam Dật lên thơm mấy cái.
Hứa Gia Lạc cầm cốc nước ấm kia uống một ngụm. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình chát đắng dữ dội, đoạn uống thêm một ngụm, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng nói: “Hứa Lãng… Cha.”
Khi thốt lên chữ “Cha” này, âm cuối của hắn không kìm được khe khẽ run.
Rất lâu, rất lâu rồi hắn không gọi Hứa Lãng là “Cha”.
“Cha biết, Lạc Lạc à.” Hứa Lãng nắm tay Nam Dật, một tay kia thì vỗ vỗ sau lưng Hứa Gia Lạc, thấp giọng nói: “Không phải chuyện tiền đâu, cha hiểu mà. Chúng ta sang công viên bên cạnh trò chuyện đi.”