Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 16



Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

Lúc Từ Ý tới Cục dân chính không xuống xe ngay, cô nhìn đồng hồ mới có 8h40’, cách thời gian hẹn gặp mặt còn một lúc nữa.

Đợi đến chín giờ, Từ Ý xuống xe đi tới cửa Cục dân chính.

Mà lúc này Cục dân chính đã bắt đầu vào làm từ sớm, có người tay trong tay đi vào rồi tay trong tay đi ra, cũng có người từ hai hướng đi vào rồi lại rời đi từ hai hướng khác nhau.

Thần sắc Từ Ý bình thản nhìn mọi việc, chỉ chờ Yến Hoà Dư tới.

9h30’, Yến Hoà Dư vẫn không xuất hiện.

Từ Ý liếc qua thời gian, chợt nhíu mày, Yến Hoà Dư chưa bao giờ là một người đến muộn, sao tới giờ vẫn chưa xuất hiện?

Cô còn chưa nghĩ kỹ hơn, thì cuộc điện thoại Yến Hoà Dư gọi tới đã vang lên.

Từ Ý bắt máy rồi hỏi: “Sao giờ này rồi anh còn chưa tới?”

Mà bên kia lại truyền đến giọng của Hà Lâm: “Bà chủ, ông chủ xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Lòng Từ Ý trầm xuống, hỏi tên bệnh viện rồi vội vàng chạy tới.

Trên xe, Từ Ý suy nghĩ rất nhiều, trên đường tới Cục dân chính thì Yến Hoà Dư xảy ra tai nạn xe, về tình về lý cô đều có một chút trách nhiệm.

Ít nhất là trước khi anh bình phục, tạm thời cô sẽ đè chuyện ly hôn xuống.

Chờ Từ Ý đến bệnh viện, dựa theo vị trí Hà Lâm đưa mà đi thẳng đến phòng bệnh VIP của Yến Hoà  Dư.

Bên ngoài phòng bệnh, chỉ có Hà Lâm ngồi ở đó.

Từ Ý tiến đến hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”

Hà Lâm đứng dậy trả lời: “Bác sĩ vừa tới, nói tay bị thương nhẹ, quan trọng là bị đập đầu, cũng may tài xế xe tải đưa đến kịp thời, tuy còn đang hôn mê, nhưng các dấu hiệu sống đều rất ổn định.”

Từ Ý xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, trái tim treo lơ lửng cũng được buông xuống, “Vậy thì tốt rồi.”

“Tai nạn xe xảy ra quá đột ngột, may mà tôi đang ở bên ngoài, sau đó nhận được điện thoại của bệnh viện.” Hà Lâm nói, “Trước mắt mới chỉ thông báo cho phu nhân và phó giám đốc Kỳ, cậu ấy đang trên đường tới.”

Đang nói, Kỳ Nhiên chạy tới, “Sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe thế này?.”

Từ Ý và Kỳ Nhiên chỉ gặp mặt một lần, cũng không quen, vì vậy chỉ hơi gật đầu chào hỏi nhau.

“Cảnh sát dẫn tôi đi xem camera, suýt chút nữa là ông chủ vượt đèn đỏ, sau đó lúc tránh xe tải lớn thì đụng vào lan can bên đường.” Hà Lâm trả lời.

Kỳ Nhiên cũng nhìn thoáng qua phòng bệnh, nghe Hà Lâm nói mọi thứ đều ổn định, lúc này mới yên tâm, “Chiều nay tôi phải đi đến sân bay, cậu ấy lại xảy ra chuyện này, anh nói xem tôi đi hay không nên đi mới tốt đây.”

“Phó giám đốc Kỳ vẫn nên đi đi, với Yến Thị mà nói thì hạng mục Dục Thành rất quan trọng.” Hà Lâm bình tĩnh mở miệng, “Bên ông chủ đã có tôi, còn có cả phu nhân nữa, sẽ không có việc gì đâu.”

Kỳ Nhiên vẫn có chút lo lắng, nhưng ánh mắt lại chuyển sang Từ Ý, cười nói: “Tôi giao anh em của tôi cho cô nhé.”

Từ Ý hơi sửng sốt, rồi cũng gật đầu.

***

Buổi trưa, Từ Ý tùy tiện ăn một chút, bởi vì Yến Hoà Dư còn chưa tỉnh, cho nên cô cũng không có khẩu vị gì.

Bác sĩ đến nhiều lần, đều nói các chỉ số của anh đều ổn định, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Từ Ý ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn người đàn ông vốn nên hăng hái lúc này lại mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, yếu ớt giống như chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ vỡ mất.

Trong lòng cô run lên, không nhịn được nói: “Nếu không phải tôi nói hôm nay muốn ly hôn, thì có lẽ anh ấy đã không xảy ra tai nạn xe rồi.”

“Bà chủ không cần tự trách, đây không phải vấn đề của cô, ông chủ tỉnh lại cũng sẽ không trách cô đâu.” Hà Lâm mở miệng an ủi.

Từ Ý thở dài, trên mặt cũng chợt có một tia phức tạp.

Đúng lúc này, trên giường có động tĩnh.

Trong lòng Từ Ý vui vẻ, đứng dậy tiến gần tới, thì thấy Yến Hoà Dư mở mắt.

“Anh tỉnh rồi, tôi đi tìm bác sĩ.”

Nhưng Từ Ý vừa mới xoay người, Yến Hoà Dư liền bắt lấy cổ tay cô, mặc cho cô giãy dụa cỡ nào cũng không muốn buông ra.

“Anh buông tôi ra, để bác sĩ kiểm tra cho anh.” Hà Lâm đã đi gọi bác sĩ, Từ Ý mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn lên tiếng nói.

Nhưng ánh mắt Yến Hoà Dư lại gắt gao nhìn chằm chằm Từ Ý, dường như chỉ cần chớp mắt thì sẽ không thấy cô đâu, còn có sự thâm tình không hề che giấu nơi đáy mắt anh, “Bà xã, em muốn đi đâu vậy?”

Từ Ý:?

Cô sửng sốt hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”

“Bà xã.” Yến Hoà Dư chớp mắt trả lời, “Có gì không đúng sao?”

Lúc này, Hà Lâm cùng bác sĩ vừa tới nơi, thấy Yến Hoà Dư ngồi dậy, cũng kích động hô lên: “Ông chủ, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”

Từ Ý muốn tránh đi, nhưng Yến Hoà Dư lại cầm lấy tay cô không buông.

Yến Hoà Dư ngước mắt hỏi cô: “Người này là ai? Sao lại ồn ào như vậy?”

Phòng bệnh lập tức yên tĩnh hẳn.

Hà Lâm mở to hai mắt, giống như gặp quỷ, “Ông chủ, anh không nhớ tôi sao?”

Bác sĩ nhanh chóng đi lên kiểm tra Yến Hoà Dư, lập tức đưa ra kết luận, đúng là anh đã mất trí nhớ, nhưng chỉ là tạm thời, kết quả trị liệu và tình trạng khôi phục của mỗi người không giống nhau, thời gian khôi phục trí nhớ cũng đương nhiên không giống nhau.

“Lời khuyên của tôi là mọi người không nên kích thích bệnh nhân, cứ theo cậu ấy thôi, khôi phục trí nhớ cũng có thể dễ dàng hơn”

***

Từ Ý ngồi ở bên cạnh giường bệnh Yến Hoà Dư, cho tới giờ vẫn không thể tin được anh thật sự mất trí nhớ.

“Sao anh mất trí nhớ mà còn nhớ rõ tôi?” Đây là chỗ cô rất bất ngờ.

Đến cả Hà Lâm mà Yến Hoà Dư cũng không nhớ, vậy mà còn có thể nhớ rõ tên của Từ Ý.

“Sao anh lại quên em được.” Yến Hoà Dư cong mắt cười, “Ý Ý, khi nào anh có thể xuất viện vậy, anh không muốn ở lại bệnh viện nữa.”

Trong vòng một ngày Từ Ý đã nghe được hai từ xưng hô thân mật từ miệng Yến Hoà Dư, lúc này cũng không phản ứng kịp, cô hít một hơi, hồi phục tầm trạng từ sự kinh ngạc, “Bác sĩ nói phải quan sát một lúc, nếu thật sự không có vấn đề gì, thì sớm nhất cũng phải một tuần mới có thể xuất viện.”

Yến Hoà Dư hơi nhíu mày, cuối cùng thỏa hiệp: “Được rồi.”

Từ Ý nhìn vẻ mặt phức tạp của anh, rồi hỏi: “Anh còn nhớ rõ chuyện gì không? Một chút cũng được.”

“Anh nhớ chúng ta đã kết hôn.” Yến Hoà Dư ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Em tên Từ Ý, là vợ của anh.”

Từ Ý bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng nói: “Không phải tôi, mà là các phương diện khác, ví dụ như Yến Thị chẳng hạn?”

Yến Hoà Dư nhướng mày, đầu cũng bắt đầu đau, anh muốn nghĩ tiếp, nhưng vẫn một mảnh trống rỗng.

Thấy thế, Từ Ý vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, thế thì đừng nghĩ nữa.”

Yến Hoà Dư nhu thuận ngồi xuống, lập tức nhìn về phía Từ Ý nói: “Ý Ý, anh đói bụng.”

Từ Ý nhìn thời gian, bây giờ đã là 17h, qua lời nhắc của anh, cô phát giác mình cũng thấy đói rồi.

“Anh chờ một chút, Hà Lâm đã đi mua đồ ăn rồi, lát nữa sẽ về.” Cô nhẹ giọng dỗ dành.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động, Hà Lâm mang đồ ăn vào phòng bệnh, “Ông chủ, đây đều là những món trước kia anh thích ăn nhất, nhưng bác sĩ nói bây giờ đồ ăn của anh phải thanh đạm, cho nên chỉ chọn vài món.”

Hà Lâm sắp xếp đồ ăn xong, liền đứng một bên không nhúc nhích.

Mà Từ Ý muốn tránh đi, chuẩn bị đứng dậy, cũng không nghĩ rằng cô vừa động đậy, Yến Hoà Dư đã nhìn về phía cô ngay lập tức nhìn: “Ý Ý em cùng ăn với anh đi.”

“Tôi?” Từ Ý sửng sốt.

Yến Hoà Dư gật đầu: “Một mình anh ăn cũng không hết, huống chi em luôn ở đây với anh, chắc cũng chưa ăn cơm.”

Cơm trưa Từ Ý cũng chưa ăn được mấy miếng, lúc này đã đến chiều muộn rồi thì đúng là còn chưa ăn, nhưng ngữ khí của Yến Hoà Dư thân mật như vậy, cho dù cô đã tốn nửa ngày để chấp nhận, vẫn thấy có gì đó không được tự nhiên.

Hà Lâm lập tức mở miệng: “Ông chủ, tôi cũng chưa ăn.”

Yến Hoà Dư nhìn hắn một cái, lập tức nói: “Cảm ơn cậu, vậy cậu ra ngoài ăn cơm đi.”

Hà Lâm: “…..”

***

Việc Yến Hoà Dư mất trí nhớ đối với Từ Ý mà nói có chút không chịu nổi, bởi vì anh thật sự quá dính người, không lúc nào là không muốn cô ở bên cạnh.

Nhưng có lẽ là bởi vì bị thương, anh cũng rất nhanh đã buồn ngủ.

Cho đến lúc này, Từ Ý mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi phòng bệnh.

Hà Lâm còn ngồi ở bên ngoài, thấy Từ Ý đi ra cũng đứng dậy nói: “Phu nhân, cám ơn cô, chuyện ly hôn…”

“Tạm thời tôi sẽ không nhắc tới.” Từ Ý mím môi, ”Chờ anh ấy khôi phục trí nhớ rồi nói sau, phía công ty thì sao?”

“Tuy phó giám đốc Kỳ luôn đi công tác, nhưng có phó giám đốc Triệu và chủ tịch Kỳ đều ở đây, có thể ổn định cục diện.” Hà Lâm trả lời, “Trước mắt tôi chỉ nói ông chủ xảy ra tai nạn xe, không nhắc tới chuyện anh ấy mất trí nhớ, dù sao thì bên  chủ tịch Trương vẫn luôn muốn mượn cớ sinh sự.”

Từ Ý gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Từ Ý chợt vang lên, là Chúc Mịch Hạ gọi tới.

Cô tỏ ý với Hạ Lâm, đi đến góc hành lang nhận điện thoại, “Mịch Hạ, Yến Hoà Dư xảy ra tai nạn xe.”

“Hả? Vậy tình hình bên đó thế nào rồi?” Chúc Mịch Hạ cũng kinh ngạc hỏi.

Từ Ý bất đắc dĩ nói: “Anh ấy bị đụng đầu, còn mất trí nhớ, bây giờ mình không có cách nào nhắc tới chuyện ly hôn, dù sao thì anh ấy cũng bởi vì trên đường đến Cục dân chính xảy ra tai nạn xe.”

“Sao lại như vậy chứ.” Chúc Mịch Hạ cũng thở dài, “Cậu cũng đừng tự trách mình, không phải vấn đề của cậu đâu.”

“Bây giờ mình đang ở bệnh viện cùng anh ấy.” Nói tới đây, giọng Từ Ý cũng dừng lại một chút, “Hiện tại anh ấy đặc biệt ỷ lại vào mình, bởi vì chỉ nhớ rõ một mình mình thôi.”

Chúc Mịch Hạ trầm mặc một hồi, cuối cùng không nhịn được bật cười một tiếng: “Xin lỗi mình không nên cười. Nhưng mà, anh ta mất trí nhớ lại chỉ nhớ rõ mỗi mình cậu, đây là tình yêu tuyệt vời gì vậy!”

Khóe miệng Từ Ý giật giật, cạn lời nói: “Cậu đừng ăn nói linh tinh…”

***

Yến Hoà Dư ngủ thẳng đến đêm mới tỉnh lại, mà chuyện đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại là tìm Từ Ý. 

Lúc Hà Lâm bị đánh thức phát hiện Yến Hoà Dư đang muốn xuống giường, vội vàng đi lên cản, “Ông chủ, bây giờ anh không thể đi đâu được, mau về giường nằm đi.”

“Ý Ý đâu? Cô ấy đi đâu rồi? Sao tôi mới ngủ một giấc dậy đã không thấy cô ấy đâu rồi?” Yến Hoà Dư cầm tay anh ấy, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Hà Lâm biết sau khi Yến Hoà Dư mất trí nhớ, đã ỷ lại vào Từ Ý đến một mức độ vô cùng nghiêm trọng, đến cả tính cách cũng đã thay đổi rất nhiều, cũng chỉ đành vừa giảng giải đạo lý vừa dỗ dành anh: “Đã khuya rồi, chắc là bà chủ về nghỉ ngơi thôi, cũng không thể để hơn nửa đêm rồi mà cô ấy ở đây với anh được, như thế sẽ rất mệt.”

Yến Hoà Dư cụp mắt suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi: “Vậy ngày mai cô ấy sẽ đến sao?”

Hà Lâm gật đầu hứa hẹn: “Đương nhiên, ngày mai bà chủ nhất định sẽ tới.”

Chắc vì có lời hứa này, mà Yến Hoà Dư cũng không náo loạn nữa, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng.

Y tá đến thay thuốc cũng không nhịn được trêu chọc: “Tình cảm vợ chồng của hai người tốt thật đó.”

Sáng hôm sau, Từ Ý mang theo cháo mà chị Châu làm tới, còn chưa vào phòng đã gặp Hà Lâm.

Hà Lâm vừa thấy Từ Ý thì giống như gặp được chúa cứu thế, “Phu nhân, cuối cùng cô cũng tới rồi, nếu cô mà không đến thì ông chủ sẽ ầm ĩ đòi xuất viện.”

Từ Ý nhíu mày, nói: “Tôi qua xem tình hình.”

Trong phòng bệnh, Yến Hoà Dư ngồi tựa vào giường, khi thấy Từ Ý vào cửa, ánh mắt vốn ảm đạm cũng nháy mắt sáng lên, “Ý Ý, em tới rồi!”

“Nghe nói tối hôm qua anh rất biết giày vò người khác.” Từ Ý vừa đặt cháo lên bàn vừa lên tiếng nói, “Hà Lâm vẫn luôn chăm sóc anh, anh làm như vậy không được tốt cho lắm.”

Lúc này Yến Hoà Dư đang nắm chặt tay Từ Ý, vẻ mặt khẩn trương ngước mắt nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh cam đoan sẽ rất ngoan.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ có mất trí nhớ, tình yêu của Yến tổng mới có thể biểu hiện rõ ràng ra ngoài~