Từ Ý nhìn thấy biểu cảm của anh, trong lòng cũng có chút lạnh nhạt mà cười khẩy một cái: “Lần này chúng ta cùng nhau đi, để em lái xe.”
Yến Hoà Dư: “……”
Cái này không chỉ là muốn ly hôn với anh mà thậm chí cô còn nghi ngờ cả kĩ thuật lái xe của anh nữa.
Từ Ý nói xong những lời này liền cầm túi xách đứng dậy: “Phải rồi, hôm nay em cho chị Châu nghỉ phép rồi, em cũng sẽ không ăn cơm ở nhà, anh muốn ăn gì thì tự mình chuẩn bị đi.”
Đây cũng là sự trả thù của Từ Ý dành cho Yến Hoà Dư khi anh đã giấu chuyện mình đã khôi phục lại trí nhớ.
Cô nói xong trực tiếp đi đến cổng vào, gần như không cho Yến Hoà Dư bất kỳ cơ hội nào.
Yến Hoà Dư nhìn thấy Từ Ý rời đi cũng bất giác nở nụ cười đau khổ, anh có thể nhìn ra được Từ Ý đang rất tức giận, giận anh vì đã giấu chuyện khôi phục được trí nhớ.
“Tôi đã nói rồi mà, giấu diếm không phải chuyện tốt lành gì đâu.” Kì Nhiên ở đầu dây bên kia điện thoại lên tiếng, “Cậu xem đi xem đi, kết quả là bị người ta vạch trần rồi kìa, còn đòi li hôn với cậu.”
Yến Hoà Dư mím môi, giọng điệu cũng trầm xuống hẳn: “Có thể nói chút gì đó có tác dụng cứu vãn tình hình hay không.”
“Tôi thấy cách cứu chữa duy nhất chính là nhận sai.” Kì Nhiên tặc lưỡi, “Cậu nghĩ xem, sau khi cậu hồi phục trí nhớ thì lại đi giấu cô ấy, khác gì ghẻ lạnh người ta đâu. Lúc cậu mất trí nhớ, cô ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc, chưa từng nhắc đến chuyện li hôn, cậu chưa từng nghĩ đến tại sao đột nhiên cô ấy lại muốn li hôn sao?”
Yến Hoà Dư lúc này cũng đang suy nghĩ rất kĩ, nhưng lại rất hoài nghi đáp lại: “Cho nên thật ra cô ấy đối với tôi cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác?”
“Không ngờ cậu lại thiếu tự tin như vậy?” Kì Nhiên vô cùng kinh ngạc, “Yến Hoà Dư trong trí tưởng tượng của tôi không phải vẫn luôn là kẻ có thể hô mưa gọi gió chốn thương trường sao, sao bây giờ lại nhát gan đến vậy, cậu có còn là Yến Hoà Dư không vậy?”
Yến Hoà Dư cười bất lực đáp: “Nếu như cậu gặp phải những chuyện như thế này, cậu cũng sẽ như vậy thôi.”
Kì Nhiên cười đáp: “Tôi không muốn đụng phải nó đâu, nhưng mà theo như sự quan sát của tôi dành cho Từ Ý, trong lòng của cô ấy nhất định có cậu.”
“Thật sao?” Trong lòng Yến Hoà Dư cũng có chút vui lên, “Vậy tôi nên làm thế nào đây?”
“Thành khẩn nhận sai.” Giọng nói của Kì Nhiên bỗng khựng lại, “Sau đó đem hết những chuyện trong lòng cậu nói ra hết, Từ Ý vừa nhìn là biết thuộc kiểu người vô cùng thẳng thắn rồi, cậu càng giấu diếm, cô ấy càng tránh xa cậu.”
***
Chúc Mịch Hạ đã tìm được vị trí đã đặt sẵn ở tiệm lẩu từ sớm, cũng đã gọi món, thấy Từ Ý vừa bước vào cửa, cô đã khua tay nói: “Bên này.”
Từ Ý vừa nhìn sang, nhìn thấy bóng dáng của Chúc Mịch Hạ liền mau chóng chạy đến.
“Cũng may là lần này cậu nhìn thấy mình rồi.” Chúc Mịch Hạ không nhịn được mà châm chọc Từ Ý.
Từ Ý mỉm cười: “Cậu nhuộm màu tóc sáng như vậy, mình có muốn không nhìn thấy cũng khó.”
Chúc Mịch Hạ sờ lên tóc của mình, trông còn có chút đắc ý đáp: “Màu hoa anh đào là màu tóc hot của năm nay, đẹp đến vậy cơ mà.”
Từ Ý cắn một miếng bò viên, liền tiện miệng nói: “Trước khi mình đến đây Yến Hoà Dư cũng vừa hay đã tan làm về nhà, mình cũng đã trực tiếp nói ra chuyện mình muốn li hôn.”
“Thế nào? Anh ấy phản ứng thế nào?” Chúc Mịch Hạ phấn khích hỏi.
Từ Ý đặt đũa xuống hồi tưởng một lúc, “Hình như rất kinh ngạc.”
“Vậy thôi à?” Chúc Mịch Hạ với vẻ mặt đờ đẫn, “Không lập tức ôm cậu lại cầu xin cậu đừng đi sao?”
Từ Ý liếc nhìn cô ấy, điềm tĩnh nói: “Nếu cầu xin mình thì mình còn ngồi đây ăn lẩu với cậu sao?”
Chúc Mịch Hạ cũng đặt đũa xuống, bất mãn nói: “Yến Hoà Dư này sao mà lại không biết điều đến vậy chứ, như vậy mà còn đòi có được vợ sao? Nằm mơ đi là vừa!”
Thấy cô ấy tức giận như vậy, Từ Ý có chút giật mình: “Sao cậu còn kích động hơn cả mình vậy?”
“Cậu biết không? Loại người như thế này trong tiểu thuyết của mình chỉ xứng làm nam phụ thôi.” Chúc Mịch Hạ bất lực nói tiếp, “Không chịu chủ động thì tình yêu ở đâu mà ra?”
Từ Ý bình tĩnh nói: “Dù gì cũng nói hết những lời cần nói rồi, cứ đợi xem anh ấy sẽ làm gì thôi.”
“Cậu không sợ Yến Hoà Dư thật sự sẽ ly hôn với cậu sao?” Chúc Mịch Hạ nghi ngờ hỏi.
Từ Ý lúc này lại có chút thong thả mà mỉm cười, ngữ khí vừa tự tin vừa kiên định: “Nếu như là trước đây thì mình sẽ sợ, nhưng sau khi xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra, mình đã có thể hiểu được loại tâm trạng này của anh ấy. Càng thích thì sẽ càng sợ, sợ mình làm sai ở đâu đó hoặc là vẫn làm chưa đủ, nên chỉ có thể cẩn thận từng chút.”
Chúc Mịch Hạ không nhịn được nói thêm một câu: “Cậu thật sự hoá thân thành một chuyên gia tình yêu rồi đấy, được, vậy mình đợi tin tốt của cậu.”
***
Sau khi ăn cơm với Chúc Mịch Hạ xong, hai người còn đến trung tâm mua sắm gần đó dạo một vòng, cho đến khi rất muộn Từ Ý mới lái xe về nhà.
Vào lúc tới cổng vào, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Từ Ý đoán Yến Hoà Dư đã ngủ nên chuẩn bị đi quay về phòng của mình.
Kết quả vừa đến cửa phòng, liền phát hiện trên tay nắm cửa có một túi giấy.
Từ Ý có chút cau mày, nhưng mà trong phút chốc đã có thể đoán ra được là ai đã để nó ở đây.
Cô mím môi, mang túi giấy đó vào trong phòng.
Sau khi cô đóng cửa phòng, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Yến Hoà Dư âm thầm thò đầu ra ngoài, trên mặt đầy rẫy sự gấp gáp.
Từ Ý sau khi ngồi xuống liền mở túi giấy ra, bên trong có một phần quà, còn có một bức thư.
Cô không không mở hộp quà ra, ngược lại mở bức thư trước.
“Ý Ý à, lần đầu tiên gặp em ở nước Pháp, vội vàng đến mức chỉ có thể kịp chụp một bức ảnh để lưu giữ lại nụ cười buổi sáng đó. Lần nữa gặp lại chính là vào buổi tiệc năm đó, anh đã nhận ra em, bảo Hà Lâm đi điều tra mới biết được em do bị Từ gia ép phải có một mối hôn nhân thương mại. Lúc đó nhìn thấy em uống đến ngà say, nhất thời nóng lòng nên đã nghĩ ra cách đó. Chúng ta kết hôn với nhau tuy vốn nói vì giao dịch, nhưng anh chưa từng xem nó là một cuộc giao dịch nào cả. Buổi tối ngày diễn ra hôn lễ anh nghe em nói sẽ mau chóng rời đi, thậm chí còn vô cùng lạnh lùng với anh, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân tránh xa em. Anh muốn để cho em biết được tấm lòng của anh, nhưng lại rất sợ, sợ em không cần đến tấm lòng này. Ngày em đề nghị li hôn là ngày hỗn loạn nhất cuộc đời anh, anh rất muốn từ chối, nhưng thái độ của em quá kiên định, anh chỉ đành thuận theo ý muốn của em. Giả vờ mất trí là vì anh sợ em sẽ lại đòi ly hôn với anh, lại lần nữa muốn rời xa anh, chứ chưa từng muốn giấu diếm em. Bây giờ, tâm ý trong lòng chúng ta đôi bên đều đã hiểu được rồi, chúng ta có thể đừng ly hôn nữa được không?”
Từ Ý thở mạnh một hơi đọc đến sau cùng, sau đó bất giác bật cười, sự nhỏ bé thật sự được thể hiện quá rõ ràng qua lời văn của Yến Hoà Dư.
Cô lật ra sau, phía cuối của mặt sau bức thư còn có một đoạn nữa.
“Bánh kem việt quất phô mai mà em thích nhất đã bỏ trong tủ lạnh rồi, còn phần quà này là quà anh muốn tặng em nhân kỉ niệm 1 năm ngày kết hôn. Nếu em vẫn còn cần đến thuốc an thần hình người này, thì anh đang ở trong phòng đợi em.”
Từ Ý đặt thư xuống, sau đó mở hộp quà tinh tế được đặt phía bên cạnh ra.
Trong hộp quà to đựng một hộp quà nhỏ, sau khi mở ra thì chính là một sợi dây chuyền được đặt thiết kế riêng vô cùng thực tế, với mặt dây là một viên kim cương sáng lấp lánh.
Từ Ý đối với những loại trang sức không mấy hứng thú, nhưng nhìn thấy sợi dây chuyền này, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Cô mím môi, gần như không chút do dự đứng dậy đi ra đến cửa.
Từ Ý mở cửa, đến trước cửa phòng của Yến Hoà Dư, vừa đưa tay lên định gõ cửa, thì cửa phòng đã tự động mở ra.
Yến Hoà Dư nhìn thấy trên tay Từ Ý đang cầm sợi dây chuyền, tim cũng bất giác đập mạnh, đến mức biểu cảm gấp gáp đã không còn có thể giấu đi, “Ý Ý à, em…”
Từ Ý đưa dây chuyền lại cho anh, nhưng lại cố tình không nói câu nào.
Yến Hoà Dư cầm lấy dây chuyền, trong lòng có chút vỡ vụn.
Chính vào lúc này, Từ Ý xoay người lại, vén mái tóc dài của cô sang một bên vai, cắn lấy mép môi, nói: “Đeo lên giúp em.”