Hằng ngày, sau khi tan ca ở viện nghiên cứu cô lại đến quán của Huyền làm shippơ. Thực ra cô có thể ở lại cửa hàng để cắm hoa nhưng cô thích đi hơn, một phần vì khách buổi chiều đặt đơn nhiều hơn, một phần vì nếu chỉ có cô với bé nhân viên thì chỉ là im lặng kéo dài. Thôi cứ coi như cô không muốn cướp mất nụ cười của hai cô nhân viên, cô cứ đi giao hàng cho thoải mái. Tuy nhiên không phải lúc nào giao hàng cũng thành công. Như bây giờ, cô phải chịu đựng cơn đói khi chưa được ăn tối và những đôi mắt hiếu kì của những nhân viên lễ tân để đứng đợi khách hàng nhận hoa. Để tránh những ánh nhìn đó, cô kéo cái mũ lưỡi chai phủ xuống hết mặt.
Ba mươi phút.. bốn mươi phút.. Cô chắc là không có nhân viên giao hàng nào tận tâm như cô. Đợi khách hàng gần tiếng đồng hồ mà không hề kêu than.
Cộc.. cộc.. cộc..
Tiếng gõ tay lên quầy lễ tân làm cho cô chú ý. Cô quay người lại, một cô gái mặc trang phục váy công sở, trước ngực đeo bảng tên "Nguyễn Thanh Thủy" đang nhìn thẳng vào cô và cất tiếng nói:
- Cô tìm tôi? Hửm?
Cô chìa hóa đơn đặt hàng trước mặt cô gái, tay gõ gõ vào chỗ kí tên của người nhận. Cô gái liếc nhìn, nhíu mày, chần chờ một lúc cô gái mới kí tên vào. Xong nhiệm vụ, cô có thể về ăn cơm rồi. Không ăn ở quán, cô tự ra công viên gần đó cầm suất cơm hộp để giải quyết. Đang ăn một nửa, cô thấy áo mình bị kéo rồi trên đùi có một vật thể màu trắng đang xoay xoay tìm chỗ đáp cánh. Nhìn vào trên cổ của nó, cô nhận ra cái chuông mà mình đã buộc vào cho nó. Mèo con dụi mũi liên tục vào bàn tay cô. Vuốt ve đầu nó, cầm cái xương đùi gà mà cô vừa ăn xong chọc chọc vào nó. Mèo con có vẻ thích thú với trò chơi này lắm. Thả khúc xương xuống cho nó tự chơi, cô nhanh chóng xử lí xuất cơm của mình. Vứt chiếc hộp vào thùng rác, ngồi ngắm những người xung quanh. Bất chợt cô nhìn thấy một cô bé cứ nhìn chằm chằm vào các lùm cây, mắt như tìm kiếm một thứ gì.
Meo.. meo.. meo..
Nhìn con mèo đang đùa nghịch trên ghế đá làm cô nhớ đến cảnh buổi trưa nọ "cô bé và mèo con". Ôm mèo con đến trước mặt cô bé. Cô bé ngước nhìn, khuôn mặt lo lắng đổi thành gương mặt rạng ngời khi tìm thấy vật báu. Cô bé cười, cúi đầu liên tục để cảm ơn. Cô cũng xua tay như muốn nói không có gì. Đột nhiên cô bé sững lại, ngẫm nghĩ một điều gì đó, đưa mèo con vào tay cô rồi chạy vụt đi. Chỉ năm phút sau cô bé quay lại cùng với ba lô chú thỏ đáng yêu. Đặt xuống ghế đá, cô bé nhanh chóng bày hết đồ ra.
Bút màu, giấy vẽ, màu tô, kéo, hồ dán.. Đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô bé chìa cho cô xem quyển vở ghi yêu cầu: Em hãy làm một tấm thiệp để tặng người mà em yêu quý nhất!
À thì ra cô bé muốn cô giúp làm một tấm thiệp. Gập quyển vở lại cô nhìn thấy dòng tên viết ngay ngắn: Nguyễn Thanh Thảo.
Lớp mầm non lá 5C1. Trường mầm non Thảo Nguyên Xanh.
Cầm quyển vở, giả vờ suy nghĩ một lúc, nhìn gương mặt của cô bé đang vui tươi hớn hở dần héo rũ cô không đành lòng trêu nữa. Cô mỉm cười, gật gật đầu. Con bé vui vẻ ra mặt, nhanh chóng ngồi xuống bày hết dụng cụ ngay ngắn ra. Cô gập hoa từng bước từng bước thật chậm đến khi cô bé làm được giống thì thôi. Dần dần trên ghế đá nhiều dần những bông hoa đầy màu sắc, trang trí thành hai chiếc thiệp thật xinh đẹp. Đặt hai chiếc thiệp cạnh nhau, một lớn một nhỏ cười vui vẻ. Cô dùng bút màu ghi trên tấm thiệp:
Kỉ niệm ngày gặp mặt đầy vui vẻ, thân tặng người bạn nhỏ - Thanh Thảo của tôi.
Bạn lớn: Hoài Hương
Đưa tấm thiệp cho cô bé, cô bé liên tục gật đầu cảm ơn. Vừa giơ hai tấm thiệp lên để ngắm nghía rồi lại ôm nó vào lòng. Chợt có tiếng gọi: "Thảo ơi, Thảo ơi về thôi con."
Một người phụ nữ trung niên đang nháo nhác gọi to. Thảo nhanh chóng thu dọn đồ vào ba lô và vẫy tay chào cô rồi chạy về phía người phụ nữ trung niên. Thật kì lạ, giữa chúng tôi chưa hề nói với nhau một câu nào nhưng có vẻ hợp nhau thế nhỉ. Sự trao đổi bằng ngôn ngữ kí hiệu chắc là sẽ giúp chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn. Cô bé chắc bị khiếm khuyết, thật tội. Bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ, cô muốn quay trở về phòng trọ ngủ một giấc mai lại là một ngày mới tươi.
Những ngày sau cô vẫn đến viện nghiên cứu đi làm rồi tan ca lại đến chỗ Huyền làm shippơ. Vẫn địa chỉ đó, vẫn đứng im trước những ánh mắt hiếu kì của các cô lễ tân và những người đi ngang qua. Từ thứ hai đến hôm nay là thứ bảy, ngày nào cũng một bó hoa hồng đỏ chót gửi tặng cô "Nguyễn Thanh Thủy" và lần nào cô cũng phải chờ đợi nửa tiếng đến cả tiếng. Hôm nay may mắn hơn mọi khi là cô chỉ phải chờ trong hai mươi hai phút. Vẫn cái nhíu mày, liếc nhìn rùi mới kí tên. Đã quen thuộc rồi nên không cần cô chỉ vào, cô ta nhanh chóng giật cái hóa đơn và kí đánh rẹt, dúi vào tay cô rùi quay bước đi thẳng. Bó hoa mà cô mất nửa giờ để trang trí đang nằm chỏng chơ trên bàn lễ tân. Thật tội cho anh chàng nào mua hoa tặng cô ta. Nhưng mà nếu cô mà là cô ta thì chắc cô cũng không đổ. Cô không lãng mạn, không thích sự đeo bám thế này. Cứ nhìn vào thái độ với bó hoa là đủ biết cô ta cũng chẳng thích thú gì khi được tặng hoa. Thui kệ, đấy là việc của người ta, cô vẫn im lặng bước đi khỏi công ty người ta, giao những đơn hàng khác.