Sau khi ăn uống đầy đủ thì Vân Sang lại kéo cô ra trung tâm thương mại. Dù không muốn đi nhưng với lý do chắc chắn của Vân Sang nào là cô dạo này xuống sắc quá làm sao mà cua được Hy, nào là ăn mặc sao lạc hậu quá, nào là ra đường đi để không bị héo úa,.... nên cô không thể nào không kéo cái thân thể lười biếng của mình mà đi shopping cùng Vân Sang.
-Cô: Rõ ràng là muốn đi shopping còn bày đặt lý do
-Vân Sang: Ahihi. Đi shopping là vì cậu phần lớn mình chỉ ăn ké một phần nho nhỏ thôi.
Nhìn một đống túi mà được xem là nho nhỏ của Vân Sang làm cho đầu cô xuất hiện thêm ba vạch đen.
Hai người vừa mới ra khỏi cửa hàng quần áo thì gặp Minh bước ra từ một tiệm trang sức.
-Vân Sang: Ê tên hoa hoa công tử. Lại đi mua đồ cho nhân tình hả?
Vân Sang nhìn Minh nói bằng một giọng châm chọc. Hai người này hể gặp nhau là như có thù từ kiếp trước vậy nên cô cũng đã quá quen với những câu chọc ngoáy của hai người họ.
-Vân Sang: Cậu....cậu...cái đồ lăng nhăng....
-Minh: Hừ. Tôi có việc bận không có thời gian đấu khẩu với cô.
-Vân Sang: Bận gì chứ. Bận đi với cô diễn viên họ Diệp chứ gì
-Minh: Tôi bận phải đưa cái cô gái phiền phức của tên kia về được chưa, rõ ràng là cậu ta phải đi mà giờ tôi lại là người chịu trận
-Vân Sang: Ý cậu là....
Không kịp để Minh trả lời thì một cô gái xinh đẹp ngực tấn công mông phòng thủ bước những bước đi lả lơi đi về phía ba người họ.
-Lam Yên: Đi thôi. Đây là....
-Minh: Họ là bạn của tôi
-Lam Yên: Ò
Nhìn thấy thái độ của Lam yên thật làm cho Vân Sang bất mãn. Sao trên đời này lại có con người khinh thường người khác vậy chứ
-Vân Sang: Thật là bất lịch sự
-Cô: Thôi mà
-Lam Yên: Cô nói ai bất lịch sự?
-Lam Yên: Cô có biết tôi là ai không mà giám nói với tôi cái giọng đó hả?
-Vân Sang: Cô là ai cơ chứ. Bà đây sợ quá cơ
-Cô: Thôi mà Vân Sang. Coi như là bị chó cắn đi
-Lam Yên: Cô chửi ai là chó. Tôi nói cho hai người biết tôi là con gái độc nhất của Lam gia, tôi không bỏ qua chuyện này đâu
-Cô: *Thì ra cô ta là vị hôn thê của Hy*
-Vân Sang: Ôi tôi sợ cô quá cơ.... tôi chờ xem cô làm gì được chúng tôi
-Lam Yên: Hôm nay tôi sẽ cho cô biết tay.
Đang lúc Lam Yên định nhào tới thì một âm thanh trầm thấp vang lên.
-Nó: Có chuyện gì vậy?
Vừa thấy nó đến thì Lam Yên liền thay một bộ mặt ngây thơ vô số tội, đôi mắt rưng rưng như là người đàn bà chanh chua mắng chửi người hồi nảy không phải là cô ta vậy. Chạy tới ôm lấy cánh tay của Âu Dương Hy
-Minh: *Người phụ nữ này, cũng biết giả bộ quá đi chứ*
Cả ba người và quần chúng xung quanh bỗng chốc như muốn gục ngã. Không ngờ lại có thể đổi trắng thay đen như vậy cô ta không sợ nói ra câu này sẽ bị lột lưỡi hay sao.
-Nó: Ừm
-Cô: Tiểu Hy...
-Nó: Dù gì cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, nên tôi mong hai người bỏ qua cho cô ấy
-Vân Sang: Sao em lại có thể nói như vậy chứ? Em có biết....
-Cô: Vân Sang. Đừng nói nữa
-Vân Sang: Nhưng....
-Nó: Mọi chuyện đều là quá khứ rồi. Tôi chỉ là một đứa con gái thôi, tôi không mong cầu và cũng chẳng muốn ai đó vì cảm giác tội lỗi hay thương hại tôi. Và tôi cũng không muốn mình trở thành thói quen của ai đó
-Cô: Không...cô không có
Nhìn cô nhưng sắp khuỵ xuống mà khóc tới nơi thì Vân Sang nhanh tay đỡ cô.
-Nó: Giờ tôi đã có vị hôn thê rồi. Tôi hy vọng rằng không ai gây khó dễ cho cô ấy
-Vân Sang: Em là một đứa tồi. Đi thôi Giang
-Minh: Để tôi đưa hai người về
Ba người vừa đi khuất thì nó đã nhanh chóng hất cái tua đang bám lấy tay mình ra.
-Lam Yên: Trong lòng Hy cũng có người ta mà đúng không? Hồi nãy còn bảo vệ người ta, thật là soái quá đi
-Nó: Thu lại vẻ mặt đó đi. Từ đây đến ngày kết hôn hãy yên phận đi
-Lam Yên: Tại sao Hy lại đối xử với em như vậy? Em thì có gì không bằng cô ả kia chứ?
-Nó: Hừ. Cô mà cũng xứng so sánh với cô ấy?
-Lam Yên: Hy nên nhớ bây giờ em là hôn thê và sau này sẽ là vợ Hy. Hy đừng hòng mà thoát khỏi tay
Những câu nói của Lam Yên làm cho nó rất khó chịu. Từ lúc nó thành đạt tới bây giờ chưa ai dám nói với nó cái giọng đó cả.
-Nó: Hừ. Tôi ghét nhất là ai uy hiếp mình. Tôi nói lần cuối, hãy yên phận không thì không chỉ mình cô đâu mà nhà họ Lam cũng....
————
Trên xe của Minh, bầu không khí u ám như đang lan toả khắp xe
-Vân Sang: Hai người họ là như thế nào vậy?
-Minh: Cô là hỏi cô Lam tiểu thư đó đó hả?
-Vân Sang: Chứ còn ai nữa hả? Trên thương trường, tình trường cậu cũng thành đạt làm mà sao lại hỏi cái câu ngu ngốc vậy chứ
-Minh: Thì lâu lâu có lúc não ngừng hoạt động chứ. Cô Lam Yên đó là do mẹ của Hy chỉ định, cô cũng thấy khả năng lật mặt của cô ta rồi đó, nhờ vậy nên cô ta rất được lòng bác gái, với lại Hy nó cũng không phản bác gì nên hôn sự cứ thế mà ấn định thôi
-Vân Sang: Cậu có dự định gì không Giang?
-Cô: Còn có thể làm gì nữa chứ? Em ấy đã công khai bảo vệ hôn thê như thế
Vừa về tới nhà thì cô lại suy sụp, những bước chân lảo đảo bước từng bước lên phòng
-Vân Sang: Nè Giang
-Cô: Mình muốn ở một mình
-Vân Sang: Ừ. Có cần gì thì gọi cho mình
——-
Cánh cửa vừa đóng lại thì cũng là lúc cô trượt dài trên cánh cửa, những giọt nước mắt cứ như những dòng suối trào ra không ngừng.
-Cô: Aaaaaaaaaaaa.
"Những tưởng chỉ cần kiên trì là có thể kéo em về, chỉ cần mình chịu cố gắng thì em sẽ về bên tôi, nhưng những lời nói của em hôm nay làm tôi nhận ra mình đã sai. Giờ tôi đã hiểu cảm giác lúc ấy của em, phải chi lúc ấy nếu như tôi trân trọng em, tôi hiểu được tình cảm của mình thì giờ đây có lẽ chúng ta đã là một gia đình nhỏ, có em, có tôi và có thể có một thiên thần nhỏ. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như."