Chu Từ Thâm dập tắt điếu thuốc, vẻ mặt mang theo chút cáu kỉnh: "Em không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Vãn dần dần khôi phục sự bình tĩnh: "Chu tổng cũng biết, tôi nói chuyện lúc nào cũng như vậy. Nếu Chu tổng không thích, thì có thể..."
"Câm miệng."
"Ờ."
Nguyễn Tinh Vãn không định đôi co với anh nữa, liền bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Chu Từ Thâm l.i.ế.m nhẹ môi, châm một điếu thuốc mới, bỗng bật cười.
Vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Khi quay lại phòng, Bùi Sam Sam hỏi: "Tinh Tinh, sao cậu đi lâu thế?"
Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên đáp: "Không có gì, chỉ gặp phải một người có vấn đề về thần kinh thôi."
Nghe vậy, Bùi Sam Sam không khỏi nhíu mày: "An ninh ở đây làm sao thế, để người như vậy vào, nếu có chuyện gì thì..."
Bùi Sam Sam còn chưa nói xong, đã cảm thấy bị ai đó đá nhẹ một cái dưới bàn.
Hứa Loan điềm nhiên như không nói: "Vừa rồi nói đến chuyện studio của các cô mai mở cửa phải không? Nói rồi nhé, tôi nhất định sẽ là khách hàng đầu tiên của các cô."
Sau khi ăn xong, lúc Nguyễn Tinh Vãn và mọi người rời đi, lúc Hứa Loan định gọi điện cho tài xế của mình, nhưng lại cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh bao trùm.
Cô lập tức cảm thấy không ổn, cứng ngắc quay đầu lại, cười gượng: "Chu tổng vẫn ở đây à..."
Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô: "Cho cô hai lựa chọn. Một là từ hôm nay bắt đầu làm việc không có ngày nghỉ, hai là..."
"Chu tổng đừng nói gì nữa! Tôi chọn cái thứ hai!"
Chu Từ Thâm chỉnh lại tay áo, thong thả nói: "Các cô vừa rồi đã nói những gì?"
Hứa Loan: "..."
Biết ngay sẽ bị bắt tại đây mà.
Cô bỏ qua những lời chửi rủa anh ta, chọn nói những điểm chính: "Tinh Vãn và Sam Sam mở một studio, mai khai trương. Chu tổng có muốn đến ủng hộ không?"
Chu Từ Thâm xuy một tiếng: "Nếu tôi rảnh rỗi như cô thì đã chẳng làm gì rồi."
Hứa Loan bĩu môi, ý là không đi đúng không.
Xem xem mai ai sẽ thấy xấu mặt.
Hứa Loan thở dài: "Tôi thấy các cô ấy khởi nghiệp cũng không dễ dàng gì, định giới thiệu vài người bạn đến. Nhưng mà.......nhưng mà.........tôi lại sợ thời gian nghỉ ngơi của mình quá ít, không có thời gian cảm ơn sự ủng hộ của những người bạn kia. Nợ một ân tình, không mời ăn cơm thì sao nói chuyện được."
Chu Từ Thâm lạnh lùng liếc cô: "Bao lâu như vậy rồi, diễn xuất của cô vẫn không tiến bộ chút nào."
"…"
Chu Từ Thâm thu hồi tầm mắt: "Nghỉ phép thì không thể, nhưng những lời cô vừa mắng tôi, tôi sẽ không tính toán với cô."