Tình Yêu Nở Muộn

Chương 12: Chớp mắt



Ngay khi cô giáo vào, tất cả học sinh còn đang bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của cô, cùng với sự tranh giành của cô gái mĩ nhân kia.

Đều lui về chỗ, riêng cô thì phải ở lại với một việc.

Đó là... Giới thiệu!

Ôi cô cứ nghĩ rằng việc mình xuất hiện trước học kỳ, đăng ký vào sẵn thì sẽ vào học như bình thường, đâu có nghĩ đến có việc giới thiệu này đâu.

Đầu cô bây giờ không biết nói gì cả, mồm miệng lấp bấp, khuôn mặt tứa ra những giọt nước, ai nhìn vào cùng biết.

Cô bây giờ đang bối rối không biết nói gì...

Rốt cuộc cô gái này hay xấu hổ hay là ngại cấp bậc 100?.

May thay vẫn chưa đến cấp bậc 100 ấy, chỉ dừng lại ở 10... Chắc vậy?.

Cô cố gắng nói ra lời, từng từ từng từ.

Giọng nói yêu kiều, nhẹ nhàng được phát ra từ trên bục khiến mọi người ai cũng cứng đờ, vì vẻ ngoài của cô... đã đẹp rồi đây còn có giọng nói này nữa, rốt cuộc là thiên thần hay cái gì?

Vậy mà lại có cái mắt kính, kì quá, họ nhìn thấy nếu như chỉ nhìn ngang hay lưng, cô chính là tuyệt sắc mĩ nhân, cơ mà có cái mắt kính to đùng ở ngay mặt.

Nhìn chín diện... Cô thật xấu!

Lúc cô vào họ cũng nhận ra, tuy nhiên họ lại nhìn thấy Trần Dạ, hot boy lớp 8A5, vậy mà lại mè nhèo đi theo cái cô gái xấu xí này, cả hôm qua nữa, cái gì mà đẹp chứ?.

Nhìn từ phía chính diện, như một con ma vậy.

Cảm xúc bất ngờ của họ cũng dập tắt ngay.



Cô gái mĩ nhân lúc nãy còn muốn làm bạn với cô, nhưng khi nhìn thấy mặt chính diện của Tiểu Hy, cô đột nhiên thở phào, như trút được gánh nặng.

Sau lời giới thiệu bập bềnh đó của cô, cô được hướng dẫn ngồi xuống ngay trước mặt cô, chính là bàn đầu từ trong tường ra ngoài, kế bên có một cái cửa sổ.

Ở đó không có ai ngồi, cũng đỡ làm cô phải giới thiệu, à mà vừa giới thiệu rồi, giới thiệu gì nữa nhỉ?

Cô ngồi xuống, nhìn lên trước mặt, cô giáo chủ nhiệm cũng bắt đầu giảng về luật và một số sự đổi mới củ nhà trường, không quá lâu khi tiếng trống được phát ra, chính thức vào giờ học.

Cô bắt đầu mở sách vở ra, châm chú học từng bài từng chữ.

Trong thời gian học, vào thời điểm ra chơi thì Trần Dạ luôn luôn đến chơi với cô, nhưng chỉ được một giờ ra chơi, còn thời gian ra chơi của các tiết ra chơi còn lại thì anh ấy đi ra ngoài, cô vẫn ngồi yên đó cả ngày, cậm cụi vào những trang sách vở, nhìn thấy những kiến thúc ấy, cô như phát hiện ra một niềm vui mới.

Học thật chăm chỉ, lắng nghe toàn bộ lời của thầy cô.

Thời gian cũng trôi đi rất nhanh từ hôm cô bắt đầu đi học, như một cơn gió, những sinh hoạt bình thường vẫn được diễn ra, những ngày đi học vẫn diễn ra.

Cứ thế mà trôi đi.

......................

2 năm cứ thế mà trôi đi, như vừa ngày hôm qua, tưởng chừng như lần đầu cô đến đây, hiện tại cô đã quen đa phần nơi này, cô bây giờ đang ở lớp chuyên của trường cấp 2 Minh Vân, cũng là học sinh giỏi được tuyển thẳng qua trường chuyên cấp 3 Khánh Vinh, chị cô cũng được tuyển thẳng.

Ngày hôm đó nhà cô làm một bữa tiệc lớn đến tận đêm, cô cũng không làm mất mặt chị, hoàn thành đúng sự mong đợi ấy.

Trong thời gian học ở trường cấp 2 Minh Vân, những ánh mắt soi mói cũng giảm dần đi theo thời gian, cô cũng không còn bị chứng khó gần khó nói chuyện kia nữa, ít nhất là vậy.

Cô cũng được biết rằng, người mĩ nhân kia tên là Thương Huỳnh, cũng là một học bá vì cô ấy học ở lớp chuyên, cô nghe bảo là cô ấy yêu anh của cô Trần Dạ.

Nhưng sau lần tỏ tình vào thời điểm cô đi học được 2 tháng, cô ấy nhận lấy lời từ chối, từ đó cô ấy bắt đầu học.



Cô ấy vẫn giữ vẻ đẹp khó cưỡng với mái tóc dài màu đen, đôi mắt sáng, nhưng lại có tia lạnh lẽo từ trong đó, Tiểu Hy sau sự việc đó cũng chưa nói chuyện với cô ấy lần nào.

Thương Huỳnh cũng là một hoa khôi của lớp 8A5, và là hoa khôi top trường, cô ấy khiến Tiểu Hy rất ngưỡng mộ.

Vừa đẹp vừa giỏi, ước gì cô được một nửa cô ấy.

Cạch!.

Tiếng mở cửa vang ra, Tiểu Hy vội vàng đóng cuốn vở trên bàn, đẩy nhẹ cái mắt kính trên mắt lên, nhe cái miệng nhỏ bé cười hi hỉ.

Người đến là mẹ cô, hôm nay cô bị bắt ngủ sớm, tuy nhiên học xong cô lại có hứng viết nhật ký, mà đang viết thì mẹ cô đi vào.

Kế tiếp đó là những lời la từ mẹ phát ra, khiến khuôn mặt cô ỉu xìu.

Cô bị ép đi ngủ sớm, đương nhiên là vì việc cô học quá nhiều có hại cho sức khoẻ, giờ mới có 15

Vì điều đó, từ việc giả cận, giờ cô đã cận thật rồi...

Tuy nhiên nó rất nhẹ, chỉ càn nghỉ ngơi tránh việc học đêm này 1 tháng là hết, nghe thì vậy chứ cái tinh thần hiếu học ấy, trừ khi mẹ cô phải cất hết sách vở chứ không thì cô bé vẫn học như thường.

Cạn lời với cô nên mẹ cô quyết định từ tối mai, đến giờ ăn tối, cô ăn cơm xong phải tháo mắt kính đi theo cô đến chợ đêm bán.

Nhà cô từ khi bố mẹ nghỉ việc làm cảnh sát điều tra, bố cô đã qua văn phòng còn mẹ cô đã lui về làm nội trợ, mẹ cô rất thích làm việc nên đã mua một cái sạp ở chợ đêm, mẹ cô ở đấy bán xiên thịt, xúc xích và những đồ ăn nhẹ khác.

Nghe xong điều này Tiểu Hy như vụn vỡ giấc mơ học hành,chỉ biết cậm cụi gật gật.

Thời gian kế tiếp trôi cũng nhanh như cơn gió, chợp mắt cô đã học xong cấp 2, bây giờ cô phải chuẩn bị để vào cấp 3, việc đầu tiên là đi gửi hồ sơ.

Việc này vô cùng quan trọng, nên cô ưu tiên làm tiếp, còn việc ở nhà thì cô không thể né tránh việc đi giúp mẹ bán đồ.