Tình Yêu Nở Muộn

Chương 20: Tiết thể dục



Cô nhanh chóng đi tập thể dục, trên con đường vắng vẻ vào buổi sáng sớm.

Cô tiếp tục đi trên con đường của khu chợ đêm, vài phút sau khi đi trên con đường.

Cả người cô nhễ nhại mồ hôi, thở hồng hộc, quả nhiên là cơ thể của cô còn quá yếu, nhưng mà sau đó.

Vào cái thời điểm mà cô như muốn gục xuống, mệt mỏi và thở hồng hộc thì có một thứ hiện ra trước mặt của cô.

Nó là một chai nước, cô ngơ ngác, cô có quen ai đi tập thể dục giờ này đâu mà lại có người đưa nước cho cô.

Nhìn qua phía bên trái, một thân ảnh quen thuộc, gầy gò cao ráo, kèm với mái tóc đen dài ấy.

Là Thương Huỳnh! cô ngước mắt lên nhìn Thương Huỳnh, kế tiếp là chào cô ấy.

Thương Huỳnh nhẹ nhàng nghiêng đầu quá bên trái, sau đó nói.

"Tiểu Hy, tớ nhớ cậu đâu có bao giờ đi tập thể dục đâu? Sao hôm nay lại đi vậy?"

"He..."

Cô như bị phát hiện một bí mất nào đấy, khuôn mặt cô cúi xuống dưới đất, bỗng nhiên có một ý tưởng lóe ra trong đầu của cô.

Cô ngẩng đầu lên, dùng giọng chờ mong và nói với Thương Huỳnh.

"Thương Huỳnh tỷ tỷ!!! cậu giúp tớ học thể dục được không?"

"Học thể dục? hay là tập thể dục?"

Thương Huỳnh lại tiếp tục ngiêng đầu hỏi, cơ bản là cô cũng biết được tin tức rằng Tiểu Hy bị chuyển qua trường kế, đó là trường cấp 3 Minh Vân.

Cũng khá bực vì cách làm việc của trường chuyên Khánh Vinh, nhưng mà cô cũng chịu.

Vậy mà giờ cái cô gái như con thỏ con này lại gọi cô dạy cô ấy học thể dục, cùng với một ánh mắt mong chờ ấy.

Thương Huỳnh sau cùng vẫn là cùng với Tiểu Hy học thể dục, cô quyết định dạy cô ấy học thể dục.



Thời gian buổi sáng trước thời điểm đi học là cùng với Thương Huỳnh học thể dục, tập thể dục, chỉ các động tác để không bị liệt môn này.

...

Thời gian không quá lâu, cô cũng đã ă sáng và thay đồ để đi đến trường, trên con đường ấy vẫn y như cũ, vẫn có các bạn học.

Cô vẫn mang một trang phục như hôm qua, tóc của cô vẫn tết như cũ, vẫn kèm theo đó là một cái mắt kính dày kia.

Gần như là u ám, chợt có một thanh.

Cô đứng ở trước cánh cổng trường cấp 3 Minh Vân, nhìn qua phía bên kia.

Phía bên kia trường cấp 3 Minh Vân là trường chuyên Khánh Vinh, quái lạ rằng đã đến giờ học, ấy thế mà họ vẫn đứng ở trước cái cổng cũ kĩ ấy.

Đó không phải ít mà là rất nhiều, có vẻ như họ đang đợi cái gì đó.

Tiểu Hy cũng không quan tâm lắm.

Mà bước tiếp theo, một âm thanh quen thuộc, một âm thanh tưởng chừng như sẽ không bao giờ gặp lại, một âm thanh cô đã từng một mình nhớ thầm bao năm.

Vẫn cái tên được mọi người yêu mến, Bùi Lăng.

Nghe được cái tên này cô tưởng chừng như đã nghe lầm, ấy thế mà cái âm thanh trầm trầm ấy được phát ra, như cái lần cô tặng quà cho người đó vào diệp giáng sinh, người đó cũng nhận, cũng mang về, mà sau lần đó cô nghe được từ bạn của người đó nói, món quà của diệp giáng sinh người đó hầu như chưa mở ra món nào, đặc biệt là món quà màu đỏ to đùng ấy vẫn chưa mở ra, làm cho người bạn đó thầm muốn có.

...

Cơ hồ nhớ lại đoạn ký ức về người con trai ấy, về món quà to màu đỏ của mình đó, cô khẽ run.

Nhưng mà chân cô vẫn không tự chủ mà bước về bên kia một bước, tuy vậy nóc chỉ có một bước thôi, sau đó là quay khoắt lại.

Cô mạnh mẽ đi về phía bên trong trường, mà không quay lại nhìn một tí nào.

Cô một mạch đi vào trong trường, càng ngày càng nhanh, và vẫn vào thời điểm cô đi vào trường ấy, có một ánh mắt liếc sang nhìn cô.

...



Cô lên trường, nằm gục xuống bàn, chả muốn làm gì kể cả học, không quá lâu sau đó là một âm thanh trong trẻo chào mọi người.

Cô nhận ra rằng đó là giọng của Như Linh, nhưng mà cô vẫn như cũ, vẫn nằm im một chỗ.

Như Linh di tới, như nhận ra điều gì đó bất thường ở người bạn mới này của mình.

Như Linh nhẹ nhẹ vỗ vào vai của cô gái đang nằm gục này.

Lần vỗ đầu tiên vẫn như cũ, mà lần thứ 2, Tiểu Hy ngồi bật dậy.

Như Linh nhìn vào thấy rằng, khóe mặt mờ mờ thấy vết nước, mà cô cũng không nhìn rõ vì Tiểu Hy mang cho mình một cái mắt kính.

Như Linh hỏi cô có chuyện gì, cô cũng đáp lại với Như Linh rằng""Cậu có biết 2 tiết cuối cùng là tiết gì không? Cậu có lo không chứ mình thì sắp hết cứu rồi.."

"..."

Như Linh như cứng đờ, cô hình như cũng không giỏi cái môn thể dục ác quỷ đó.

Như nhận thấy bạn cùng bàn của mình có cùng hoàn cảnh tương tự như mình, cô cũng ngồi xuống, gục mặt xuống và quay sang phía Tiểu Hy và nói.

"Tớ cũng liệt môn thể dục..."

2 con người tưởng chừng như không có gì giống nhau ấy thế mà lại có điểm trùng hợp như vậy.

...

3 Tiết đầu nhanh chóng trôi qua, khi âm thanh chuông vang lên lần nữa, điểm cho một diều rằng.

Đã đến giờ Thể Dục!!!.

Như Linh và cô như con rối không hồn, đi cùng nhau lờ đờ lờ đờ.

Khiến cho mọi người nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra ghê lắm, chứ ai nghĩ họ chỉ vì môn thể dục đâu.

Cả đoàn người lớp cô nhanh chóng xuống sân, địa điểm học là ở sân vận động, ở đây chia ra thành 5 khu vực, 3 khu vực đầu tiên là một sân vận động lớn, gồm có khu vực chạy, khu vực