Cả 4 người họ nhanh chóng đi vào trường, vừa mới vào trường thị chị cô đã có một cuộc gọi điện thoại đến, nên chị ấy phải tách ra, hình như đó là thầy giáo chị ấy gọi.
Họ cũng biết được mục tiêu tiếp theo của mình, đó là đi đến nơi chọn khoa, 3 người họ nhanh chóng đến.
đứng trên sân trường rộng rãi, xung quanh là vô vàn các khu chiêu mộ học sinh vào câu lạc bộ và chọn khoa.
Vì 3 người họ cùng khoa nên nhanh chóng đi đến khoa công nghệ thông tin.
Ở đó có 3 người, gồm 2 anh và 1 chị, thấy 3 người đi đến họ nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc ghế.
Một đàn anh trong đó nhìn thấy 2 vị mỹ nữ, nhanh chóng sáng mắt, sửa soạn lại người, vuốt vuốt mái tóc của anh ấy, rồi nhìn vào 2 vị mỹ nữ đang kéo sau lưng một cô gái.
Cô gái sau lưng đó hắn không quan tâm, anh quan tâm 2 vị mỹ nữ kia hơn.
Và đương nhiên, việc gia nhập vào khoa này đối với 3 người họ vô cùng dễ, vì nhớ có 2 vị mỹ nữ đi theo cô, nên việc gia nhập tương đối dễ dàng, tuy là 2 đàn anh kia đối với cô khá bình thường.
Hay có thể nói là lạnh nhat.
Chỉ có học tỷ kia là chú ý đến cô, chị ấy rất tốt, hình như cô nghe loáng thoáng rằng chị ấy là học cùng lớp với chị cô, mà còn là bạn thân hay sao ấy.
Cô nhanh chóng hoàn thành việc gia nhập, sau đó thì đi ra cùng với 2 người bạn của cô, mà chưa kế đến, 2 đàn anh kia còn muốn giúp bọn cô đi đến ký túc xá.
Mà Thương Huỳnh nghe được điều này, cô nhanh chóng lườm rồi từ chối hắn ta.
Đoá hoa băng lãnh vẫn giữ được tính cách cơ bản của nó.
Cô và họ nhanh chóng đi lên ký túc xá nữ, các cô ở tầng 2, phòng 206.
Phòng của các cô có 4 giường, còn một bạn học mới thì cô chưa găp.
Các cô đi lên đến phòng, mở cánh cửa ra, xuất hiện một dáng người bình thường, không đến mức hoàn mỹ.
Hoá ra đó là bạn cùng phòng cuối cùng của 3 người.
Cô ấy đang trang điểm, như kiểu đang định đi đâu, trên người khoác lên một bộ đồ thiếu vải, có thể nói là hở hang rất nhiều.
Ngay từ ánh mắt lúc đầu họ đối với cô gái này đã không có mấy cảm tình.
Cô gái ấy nhìn thấy các cô, có vẻ như cũng không thoải mái, nhưng bỗng nhiên cô gái ấy như ngộ ra điều gì đó, cười nhếch mép nhẹ làm cho các cô không chú ý.
Ánh mắt cô gái ấy nhìn chằm chằm vào 2 cô bạn của cô, làm cô rất khó chịu.
sau đó cô gái ấy mở miệng nói, nói rằng.
“Các cậu là bạn cùng phòng cùng mình ư? nhanh nhanh vào xếp đồ đi, xong rồi mình dẫn các cậu đi tham quan trường, mình là người bản địa ở đây á.”
Họ không hiểu rằng cô gái này đang có ý gì, gật gật đầu rồi đi đến để đồ.
Tiểu Hy đặt đồ vào, rồi nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cảm thấy rằng có linh cảm xấu.
Không biết 2 người bạn của cô đang nghĩ gì, nhưng cô cũng chắc rằng họ không thoải mái.
sau đó cô gái kia bảo rằng ra ngoài cửa trước.
Khi cô gái ấy đi, Như Linh nhanh chóng xúm lại chỗ cô và Thương Huỳnh, bảo rằng mình không cảm thấy thoải mái với cô gái kia, không muốn đi.
Nhưng nếu không đi thì lại thấy kỳ, như thế về sau rất khó sống.
Điều này cô cũng biết.
Không quá lâu khi họ đi ra cửa và bắt đầu đi tham quan.
Nhưng mọi chuyện không có gì xảy ra, nhưng hình như trên đường đi, cô gái kia nói chuyện điện thoại rất nhiều.
Khi mặt trời dần xuống, mặt trăng đang lên dần để thay thế.
Như là lúc cô càng cảm thấy linh cảm mình càng xấu.
Cô gái ấy bây giờ bắt đầu nói rằng.
“Để mình dẫn các cậu đi ăn.”
Các cô gật đầu rồi đi theo, các cô liếc mắt nhìn nhau cái.
Hướng đi của họ là ngoài trường học, họ đi đến một quán ăn có vẻ ngoài rất bình thường.
Có tên là Viên Ca Quán.
Họ đi vào đó, cô gái cùng phòng với họ như là khách quen ở đây.
Vào và nói chuyện với ông chủ ở đây, rất nhanh chóng.
Con mắt của lão chủ quán ở đây liếc nhìn 3 người đi sau cô gái đó.
Ánh mắt của lão khiến cho Thương Huỳnh và Như Linh khá khó chịu, còn cô… hình như hắn không nhìn cô?.
Đập vào mắt lão hiện tại, 3 thân ảnh có thân hình rất đẹp, nhưng về khuôn mặt chỉ có 2.
Còn con ả cuối cùng mà lão không mấy hứng thú đó là Tiểu Hy.
Đơn giản vì cô ấy để mái tóc xùm xòa, đeo mắt kính che hết mặt.
Ừm thì có mái tóc trắng đẹp đấy, nhưng lão đếch thích.
Còn về trang phục, cả 3 người họ mặc một bộ áo dân giả bình thường, nhưng 2 cô gái kia làm gã rất hứng thú!.
Có vậy… thì khách hôm nay sẽ hài lòng rồi, mà lão cũng hài lòng.
Lão cười cười với 3 người, rồi dẫn cả 4 đến căn phòng.
Khi vào căn phòng ấy, các cô phải thốt lên rằng, thật đẹp.
Màu đen huyền huyễn với những chiếc đèn đẹp mắt.
Các cô chưa bao giờ được thấy thứ nào như vậy.
Bên trong có rất nhiều người,… tầm khoảng 10 người.
3 nữ và 7 nam.
Họ đang uống rượu bên trong.
Khiến cho các cô không thoải mái.
Nếu như cộng thêm với các cô là 7 nữ và 7 nam.
Các cô nhanh chóng ngồi xuống phía bên nữ.
Ở giữa là cái bàn dài, ngăn cách cả 2 giới.
Cô vừa ngồi xuống thấy ánh mắt họ kỳ lạ, hình như đang nhìn chằm chằm vào 2 người bạn của cô.
Cô chưa thấy đồ ăn lên, cô cũng tự đoán rằng nếu như có gọi thì cũng là họ gọi và không đến lượt các cô.
Nên các cô cứ ngồi yên đó, không nói lời nào nhưng cảm xúc trong lòng rất kỳ lạ.
Nó như đang báo hiệu điều gì đó.
Bỗng cô thấy mình muốn đi vệ sinh, nên bảo với họ rằng mình đi vệ sinh tí.
Thương Huỳnh và Như Linh cũng hiểu được ý định của cô.
Nên họ cũng muốn đi theo, những bỗng cô gái kia giữ lại Như Linh, bảo rằng các cậu muốn đi đâu vậy, chưa ăn gì mà.
Nên thương Huỳnh cũng ở lại, vì so với Như Linh, Thương huỳnh rất giỏi thể thao và cô ấy cũng biết vài kỹ thuật tự vệ.
Cô nhanh chóng đi ra nhà vệ sinh, rút chiếc điện thoại ra, vào phòng vệ sinh, và gọi đến một số điện thoại.
Đó là số của chị cô, cô muốn cầu cứu chị, vì cái linh cảm của cô từ trước đến giờ chưa bao giờ xấu.
…
Trên con đường cao tốc, một mỹ nữ đang nằm trên đùi của một chàng trai ấy.
Chàng trai ấy mặc vest tây, toát lên vẻ lịch lãm và cao lãnh.
Bỗng chiếc điện thoại trên tay của mỹ nữ rung lên.
Dừng lại cuộc trò chuyện của 2 người họ.
mỹ nữ xinh đẹp nhìn vào chiếc điện thoại
Có hiện 3 chữ, tiểu cục cưng.
Cô nhanh chóng ngồi bật dậy khỏi đùi của vị kia.
Hắn nhìn thấy vậy thì kéo cô lại.
Tính cúp điện thoại.
Nhưng vừa dơ tay ra đã thấy ánh mắt lườm của cô gái.
anh nói.
“Anh có làm gì đâu? anh chỉ thấy có vẻ như em trai của em hời phiền thui mà…”
“Em Em cái gì, đây là em gái em, còn nếu mà là thằng em trai em thì em kệ nó lâu rồi’
Cô nói với giọng hơi dỗi, nhưng đối với anh đó là sự nũng nịu.
Dù gì đây cũng là cô gái mà anh thích từ năm cấp 3.
Giờ gặp lại làm sao anh buông được
Trần Khiết mở máy lên và nghe, thấy được giọng nói có tí hốt hoảng trong đó của em gái mình, cô lo lắng hỏi.
Hiểu được sự tình đó sơ sơ, cô quay mặt ra nhìn vào chàng trai kia.
Cố Trường Vũ ngồi đó, như thấy được sự trợ giúp của cô.