Tình Yêu Nở Muộn

Chương 5: Nhà mới



Thể chất cấp D là thể chất thấp nhất có thể được phép thi vào trường quân sự thủ đô. Với thể chất này thường sẽ không đủ điều kiện vào được ban chỉ huy, dù sao thì thể chất này cũng quá kém. Nếu không phải Nhân Mã may mắn lấy được quyền đặc cách nhập học trên mạng chiến đấu thì có lẽ sẽ không bao giờ có thể vào được ngôi trường này.

Rất nhanh chỉ qua 10 vòng chạy đầu tiên, đã có một vài sinh viên không chịu đựng nổi mà ngã xuống. Đối với những người này, Bạch Dương cũng không trực tiếp nói gì, cho bọn họ sang một bên nghỉ ngơi. Chỉ là sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Nhân Mã cũng cảm thấy rất mệt, nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn có thể cố gắng thêm. Chỉ 30 vòng sân thôi, cô có thể làm được.

10 vòng chạy tiếp theo, hơn một nửa lớp đã không chịu đựng nổi, bị Bạch Dương tống sang một bên ngồi nghỉ. Số sinh viên còn lại chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

Nhân Mã cảm thấy đầu mình ong ong, chân nặng như đổ chì, mặt đất mềm như bông, đại não thiếu oxi khiến đầu cô choáng váng. Đến lúc này đây, cô đã không còn cảm giác là mình đang chạy nữa. Chỉ là bước chân vẫn không ngừng tiến về phía trước, cả người mệt đến mức sắp ngất đi.

Ở một vòng cuối cùng, một lớp 30 người chỉ còn lại ba người, THiên Yết, SOng Tử và Nhân Mã. Song Ngư ở vòng thứ hai mươi chín đã không chịu được mà bỏ cuộc.

Song Tử và Thiên Yết bước chân vững vàng chạy băng băng trên đường chạy. Khi nhìn sang Nhân Mã vẫn đang cố bám sát theo đội hình, Song Tử không khỏi than thở.

- "Trời ạ, Nhân Mã, nhìn cậu nhỏ như vậy mà trâu bò thật đấy.

Nhưng Nhân Mã lúc này đã không còn nghe được bất kì một âm thanh gì cả. Khi Bạch Dương hô tiếng kết thúc, hai mắt Nhân Mã tối sầm, hai chân nhũn ra mà ngã xuống. Ở một vòng cuối cùng này, đại não của cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là ý chí trong đầu không cho phép cô gục ngã, kéo theo cái thân thể nặng trịch tiến về phía trước. Sau khi dừng lại, cơ thể lập tức không chịu đựng nổi nữa, Nhân Mã lập tức ngất đi.

Song Tử vừa chạy xong còn đang thở gấp, chưa gì đã nhìn thấy Nhân Mã ngã xuống, lập tức bị dọa cho hết hồn. Cũng may Nhân Mã được Thiên Yết vươn tay đỡ lấy mới không ngã sấp mặt xuống đất.

- "Làm sao vậy? Ngất xỉu à, không sao đó chứ?"

Nhân Mã cả người mềm oặt được Thiên Yết dùng hai tay đỡ lấy, hôn mê bất tỉnh hoàn toàn không hay biết gì.

Thiên Yết nhìn cậu nhóc được mình giữ trên cánh tay, ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn luôn chạy phía sau Nhân Mã, đã biết Nhân Mã đã sớm hết sức từ lâu. Vốn còn cho rằng Nhân Mã rất nhanh sẽ không chịu đựng nổi, lại không ngờ Nhân Mã có thể hoàn thành được 30 vòng chạy. Vừa chạy đến nơi đã ngất, đây là tình trạng kiệt sức nghiêm trọng. Thiên Yết trước đây bị cha huấn luyện, đã từng trải qua tình trạng này không chỉ một lần. Chỉ là Thiên Yết không hiểu, vì sao Nhân Mã cứ phải cố sống cố chết chạy cho xong. Chỉ là một lần kiểm tra thể lực, nếu không chịu được thì cứ bỏ cuộc như những người khác cũng chẳng ai nói gì, sao phải cố chấp như thế?

Thực ra Thiên Yết không biết, không phải Nhân Mã không muốn bỏ cuộc. Mà là do ở trong quân đội nhiều năm, cô đã sớm quen thuộc với mệnh lệnh của cấp trên. Chỉ cần là mệnh lệnh, cô sẽ cố gắng hoàn thành. Chỉ cần cô còn một hơi thở, còn một tia lí trí, nhiệm vụ không được phép thất bại, huống chi chỉ là chạy 30 vòng sân.

Những sinh viên vốn đang ngồi nghỉ ở một bên, nhìn thấy cảnh này thì lập tức xông đến. Lúc ở phòng luyện súng, thành tích của cô là cao nhất, khi đó mọi người cũng đã dần thu lại khinh thường đối với cô. Khi ở phòng đối chiến với Bạch Dương, bọn họ cũng không phải là mù, đương nhiên có thể nhìn ra được thực lực của cô. Bây giờ lại nhìn cô chỉ dùng một cái thể chất cấp D vượt qua hết mấy người bọn họ hoàn thành chạy 30 vòng sân, tất cả đều không còn khinh thường cô nữa. Ban đầu bọn họ chỉ nhìn vào vẻ ngoài nhỏ yếu gầy gò mà đánh giá Nhân Mã, nhưng bọn họ lại quên mất rằng, để vào được ban chỉ huy thì đều không phải là người bình thường.

Bạch Dương cũng đi tới nhìn, thấy Nhân Mã mặt mày trắng bệch tựa vào tay Thiên Yết thì nhíu mày một chút rồi mới nói.

- "Ở đây có ai cùng phòng kí túc xá với Nhân Mã, đưa cậu ta về nghỉ ngơi đi."

Song Ngư bước tới bên cạnh Song Tử, dùng ngón tay chỉ chỉ.



- "Ba người bọn em chung phòng với cậu ấy, để bọn em đưa cậu ấy về."

Thiên Yết cái gì cũng không nói, để Song Ngư và Song Tử đỡ lấy Nhân Mã đặt lên vai mình, bước chân vững vàng cõng Nhân Mã trở về kí túc xá. Song Tử và Song Ngư chậm chạp đi theo phía sau.

- -----------------------------------------------

- "Thiên Yết, có nặng không? Hay để tớ cõng Nhân Mã cho, cậu nghỉ ngơi một chút đi."

Đi được nửa đoạn đường, Song Tử tiến lên vài bước nói với Thiên Yết. Mặc dù thể chất của Thiên Yết tốt nhất trong cả đám, nhưng dù gì cũng vừa chạy 30 vòng sân xong. Cho dù Nhân Mã nhìn qua có vẻ không nặng lắm, nhưng cõng một đoạn dài như vậy, Thiên Yết chắc là cũng sẽ mệt đi.

Thiên Yết bước chân vững vàng, cũng không thở gấp tới một hơi. Ngoại trừ trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi thì thật sự không nhìn ra hắn vừa mới chạy xong 30 vòng sân.

- "Không cần...."

Thiên Yết bình tĩnh lạnh nhạt phun ra hai chữ, bước chân vẫn không ngừng đi về phía trước. Mà Nhân Mã nằm trên lưng anh hơi thở đều đều, dường như là ngủ rất say.

Về đến trước cửa kí túc xá, Song Ngư đi trước mở ra cửa chính, Thiên Yết cõng Nhân Mã đi vào.

- "Đưa cậu ấy vào trong phòng trước đi, mình đi lấy cốc nước ấm."

Song Tử bỏ lại một câu rồi nhanh chân chạy vào phòng bếp. Vì Thiên Yết đang cõng Nhân Mã, hai tay đều không tiện nên Song Ngư đưa tay lục lọi trong túi áo khoác của Nhân Mã, lấy ra được một chiếc thẻ từ.

Song Ngư mở cửa phòng ngủ ra, một mùi hương hoa thơm dịu tràn ra từ trong phòng khiến Song Ngư ngẩn người. Thiên Yết đem Nhân Mã đặt lên trên giường, kéo chăn đắp lên ngang ngực cô, dịch lại mép chăn một chút cho ngay ngắn rồi mới đứng thẳng dậy. Nhân Mã hơi thở đều đều hình như ngủ rất ngon.

- "Đây là mùi hoa quế, thơm thật đấy."

Song Ngư hít hít mũi, trong hơi thở đều là mùi hoa quế thanh nhã, đầu óc lâng lâng dễ chịu cả người.

- "Con trai mà làm đỏm như vậy, xem ra cậu ta là người ưa sạch sẽ đó chứ."

Song Tử đem cốc nước ấm đặt lên trên bàn học, nhìn mặt bàn sạch bóng không một hạt bụi chỉ có thể tấm tắc ngoài miệng mà thôi.

Thiên Yết đưa mắt nhìn quanh phòng. Song Tử nói không sai, căn phòng này đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Quần áo trong tủ đã được móc thành một hàng chỉnh tề, chiếm phần lớn là đồ thể thao thoải mái cùng với ba bộ đồng phục màu xanh đen được là phẳng phiu. Trên bàn học, sách vở được xếp thành hai chồng cao, đều là sách liên quan đến lịch sử và chiến thuật chỉ huy quân đội. Trên lưng ghế ngồi treo một chiếc balo màu xanh nhạt. Chăn gối trong phòng cũng đã được thay mới, ở đầu giường còn đặt một chiếc máy xông tinh dầu nho nhỏ. Tổng thể căn phòng trông vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.

- "Nhân Mã chắc phải đến tối mới tỉnh lại được, chúng ta ra ngoài trước đi."

Song Ngư mỉm cười kéo hai người kia ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.



Thiên Yết ra khỏi phòng Nhân Mã thì ngay lập tức trở lại phòng mình. Cả ngày hôm nay vận động quá nhiều, mồ hôi ra khiến người anh dính dớp vô cùng khó chịu. Anh cần phải đi tắm ngay lập tức.

Nhìn cửa phòng Thiên Yết đóng lại, Song Ngư quay sang vỗ vai Song Tử.

- "Anh vào phòng em, em có chuyện muốn nói."

Song Tử nhìn Song Ngư nghiêm mặt cũng lập tức thu lại mỉm cười, đi theo Song Ngư vào phòng của cậu ta. Sau khi khóa cửa lại, Song Tử nghiêm túc hỏi.

- "Em lại cảm giác được cái gì sao?"

- "Đúng vậy."

Song Ngư gật đầu, thần sắc thu liễm trở nên vô cùng nghiêm túc.

- "Trên người Nhân Mã, em cảm nhận được khí tức của nhân tộc."

Thần sắc trên mặt Song Tử khẽ biến, giọng nói cũng hơi có chút phát run.

- "Em chắc chắn."

- "Chắc chắn. Hơn nữa loại khí tức trên người Nhân Mã kia chính là của nhân tộc huyết thống thuần khiết nhất, giống như ở trên người nữ vương vậy."

Song Tử hơi hé miệng, lại không biết phải nói cái gì. Song Ngư có một loại giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, chưa từng nhận sai bao giờ. Song Tử cũng tin chắc rằng Song Ngư sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn vào thời khắc nhạy cảm này. Chỉ là...

- "Con của nữ vương là công chúa mà. Nhân Mã rõ ràng là một nam sinh."

Song Tử nói ra điều này cũng chính là điều mà Song Ngư cảm thấy khó hiểu nhất. Cảm giác của cậu chắc chắn không sai, nhưng nhân tộc diệt vong, chỉ có duy nhất huyết mạch của nữ vương là còn sống sót. Nhưng đó rõ ràng là một tiểu công chúa.

Song Ngư cau mày, phiền muộn thở dài.

- "Được rồi, trước hết cứ thế đã. Chúng ta cứ làm thân với Nhân Mã trước, biết đâu lại tìm được manh mối gì."

Song Tử cau mày, miễn cưỡng gật đầu.

- "Như vậy cũng được."