Tình Yêu Quý Tộc

Chương 71



Trường Lâm Quang đã trở lại nhịp hoạt động ồn ào quen thuộc sau hai tuần nghỉ lễ. Dường như ai cũng có vui vẻ hơn sau khi nghỉ ngơi. Quay trở lại trường học, với một học kì mới bắt đầu cũng có nghĩa là sẽ có nhiều việc phải làm hơn trong năm nay. Hàng đống kế hoạch đã được lập ra từ trước kì nghỉ lễ.

Không những thế, năm nay trường còn “chào đón” sự trở lại của Mỹ Tiên – cháu gái cưng của chủ tịch tập đoàn đứng thứ hai của nước, là đối thủ ngang hàng của tập đoàn AJ. Người ta vẫn thường đồn đại rằng: “ có thể hai tập đoàn này có thể trở thành thông gia của nhau, nếu vậy thì chắc chắn sẽ không còn ai có thể ngang cơ với liên kết bền vững này”. Và dường như có vẻ tin đồn đó có thật, khi người ta vẫn có thể nhận thấy được sự đối xử đặc biệt của Tiên đối với Băng.

Càng ngày càng có nhiều giả thiết đặt ra càng khiến cho mọi người cảm thấy tò mò, nhất là khi Băng cũng không có ý định sẽ phản đối tin đồn đó cho dù cũng không đồng ý. Việc Tiên trở lại trường Lâm Quang sau mấy năm du học ở Pháp, đang kích thích sự chú ý của giới báo chí.

Tất nhiên không phải 100% học sinh trong trường sẽ thích điều đó nhưng không ai dám ra mặt đúng hơn là không thể ra mặt. Ai cũng sợ cái “chỗ dựa” vững chắc của Tiên, không ai dại mà chạm vào nó.

……………………………………

Buổi sáng thứ hai vẫn như bao ngày trước. Đường tới trường tấp nập những chiếc ô tô sang trọng; những nam sinh, nữ sinh “chảnh chọe”, “màu mè” cười cười nói nói vuii vẻ. Một phần để chào hỏi bạn bè nhưng mục đích to lớn hơn chắc vẫn chỉ là để khoe mẽ món đồ mơi.

Một số ít khác kém ồn ào hơn thì chỉ “hiên ngang” bước vào trường mà không thèm để ý tới ai cả, vẫn cho mình là nhất.

Cũng con đường ồn ào, một góc nhỏ. Một cô gái dáng người nhỏ bé đang bước chậm rãi đi vào sân trường. Có vẻ như cô đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt như chứa đựng thêm vào nhiêu suy nghĩ và dằn vặt.

Xuân nhìn bâng quơ về một phía nào đó, im lặng và chậm rãi bước tiếp.

Tiếng la hét, gây sự chú ý của cô. Ngó về phía đó một chút tò mò. Chiếc limouse trắng đang đến gần rồi dừng hẳn.

Một người con gái bước ra. Đó là Tiên.

Khẽ nở nụ cười cao ngạo, Tiên liếc nhìn mọi người với ánh mắt bình thản.

Lại một lần nữa, tiếng la hét vang lên vì cũng một chiếc Limouse đen đang đến.

Tất nhiên ai cũng biết vì sao nó lại thu hút như thế.

Chiếc xe chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.

Bốn người con trai từ từ bước xuống. Tiếng la hét càng to lớn và dữ dội hơn.

Vũ bước xuyên qua đám đông, lịch sự mỉm cười đáp lại một vài cô cậu học sinh đang tủm tỉm, nhưng trong lòng anh lại đang suy nghĩ một vài chuyện khác.

Triệt bước thật chậm, đôi mắt tìm trong đám đông bóng dáng của ai đó. Sự nhôn nhao, ồn ào càng khiến cậu gặp khó khăn hơn trong việc đó. Sau một hồi, cố gắng, cậu đành lắc đầu thất vọng, bước thẳng vào trường.

Phong mệt mỏi lách khỏi đám đông. Khuôn mặt thanh tú che dấu sự dằn vặt và khổ sở nào đó. Anh đã không gặp cô ấy gần một tuần rồi. Người con gái đó trốn tránh gặp mặt anh. Cũng phải, đó là điều hiển nhiên mà. Đau…nỗi đau lại tan chậm trong lòng, cái đăng đắng từ từ lan tỏa trong miệng chảy xuống tim như thành một liều thuốc độc giết chết anh suốt mấy ngày qua.

Anh tìm kiếm hình bóng ấy trong vô vọng, rồi cũng đành ngậm ngùi quay đi.

……………………..

Trong một góc nhỏ nào đó, một cố gái nhỏ đang đứng im lặng và ngắm nhìn họ. Đôi mắt mệt mỏi, đượm buồn không nói nên lời…

Bắt gặp dáng vẻ của Phong, người cô khe run lên, tay chân trở nên vụng về, bước lùi lại mấy bước núp sau gốc cây, không dám nhìn thẳng về phía đó.

Không thể nào đối diện được với anh. Cảm giác sợ hãi, ghê sợ vẫn còn nguyên vẹn trong cô. Mặc dù Vũ đã nhiều lần giải thích, cô cũng biết rằng bản chất của Phong không phải là thế nhưng cô vẫn cố chấp né tránh anh một cách tuyệt đối.

Khẽ thở dài, Xuân quay lưng lại, tiếp tục hướng về cánh cổng trường to lớn kia. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Băng vẫn còn đứng đó, có lẽ là do đang bị Tiên níu kéo gì đó. Cô nhìn anh chăm chú, một cảm giác an toàn nhẹ nhõm nào đó chậm rãi xâm chiếm khắp cơ thể.

Cô chợt nhớ tới tối hôm đó, cô đã gặp một người con trai nào đó, anh ấy đã giúp mình nhưng thật khó để nhớ rõ đó là ai vì trời quá tối. Điều làm cô thấy thắc mắc là sự quen thuộc của người con trai xa lạ đó.

……………………………….

Băng đưa mắt nhìn xung quanh, vô tình bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ của người con gái kia. Khuôn mặt có phần hốc hác và sợ sệt. Lòng anh chợt thắn lại, khẽ lắc đầu, anh quay lưng bỏ đi, bỏ qua sự níu kéo của Tiên. Anh không quá quan tâm tơi sự bám víu đó. Vì anh còn nhiều điều phải suy nghĩ hơn việc đó nữa.

Chỉ có anh nhận ra sự hiện diện nhỏ bé đó, chỉ anh nhận ra được suy nghĩ đó. Đã từ bao giờ anh có thể làm được điều đó, có thể tìm thấy được người con gái đó trong đám đông như một phản xạ?

………………………………………

Phòng học náo nhiệt với đủ thứ việc để bàn bạc…nào là những gì mà họ đã làm trong kì nghĩ, những món quà đắt tiền mà họ có, bla..bla…hàng đống thứ xa xỉ được lôi ra với mục đích là để khoe mẽ…Điều này đã quá quen thuộc ở cái nơi dành cho học sinh giàu có như thế này…

- Tao nghe nói, lần này Tiên về là vì anh Băng đó. – một đứa con gái nào đó lên tiếng.

- Còn phải nói, còn mục đích nào sao? – giọng nói chanh chua nào đó xen vào.

- Tao nghĩ là chị ấy lo hảo rồi, anh Băng thì thích ai được chứ? – một người khác cũng tham gia vào cuộc bàn tán đó.

- Ừ nhỉ? Lúc nào cũng thấy anh ấy giữ khoảng cách với người khác, đặc biệt là con gái nha. – một giọng tiếc nuối vang lên.

- Tao chưa thấy đứa con gái nào tiếp cận anh ấy thành công cả. Mà cũng chỉ có Tiên là có thể ở gần anh ấy thôi.

- Công nhận hai người đó cũng đẹp đôi.

- Ừ, đẹp thì đẹp nhưng tao không thích.

- Mày cẩn thận cái mồm đó. Tiên mà nghe được là chết. Ai mà chẳng biết anh Băng là của Tiên chứ?

- Hừ…

Hàng loạt vấn đề bàn tán về hai người đó. Nhiều người ủng hộ nhưng nhiều người không. Nói thì chỉ nói thế thôi, đâu ai có thể làm gì được chứ.

Ở một góc lớp nhỏ, Xuân mệt mỏi, nằm gục trên bàn, đeo tai nghe, im lặng và suy nghĩ điều gì đó. Cô nghe hết cuộc đối thoại của họ. Lòng thoáng xáo động.

Có đúng là không ai có thể chạm vào lòng của anh ấy? Có thật là chỉ có Tiên hợp với anh ấy? Có thật là Băng cũng thích Tiên không?

Câu hỏi đó cứ loanh quanh trong một góc nhỏ lòng cô, làm cho tâm trạng đã rối này càng rối hơn. Lo sợ, giận dỗi, khó chịu…cùng với những ám ảnh dai dẳng suốt một tuần qua như làm cô phát điên lên.

Vặn volume to lên để né tránh lời bàn tán kia. Nhắm mắt thật chặt để cố lấy lại bình tĩnh, mặc dù đó là cả một nổ lực.

…………………………

Triệt bước vào lớp trễ một chút nhưng vì hôm nay, hai tiết đầu là giờ tự quản nên cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.

Ngay khi cậu bước vào lớp, mọi cuộc nói chuyện về Tiên và Băng cũng ngay lập tức bị dẹp bỏ. Thay vào đó vẫn là những câu chào hỏi, cố gây chú ý của cậu. Nhạt nhẽo, giả tạo.

Cậu chỉ mỉm cười chào lại, vân giữ thái độ thân thiện như lúc trước. Đưa mắt khắp lớp tìm kiếm người con gái đó. Khẽ thở phào khi nhận ra dáng người nhỏ bé đó.

Vội lách người đi đến và ngồi cạnh cô. Im lặng, nhìn cô nặng nề. Khuôn mặt trẻ con ngày nào của cậu giờ như trầm lại.

Một nhóm người kéo tới làm bắt chuyện với Triệt khiến cậu hơi khó chịu vì bị làm phiền, lúc này cậu chỉ muốn yên tĩnh cho cậu và cả người con gái kia.

- Triệt lâu không gặp, nhìn cậu khác quá nhỉ? – My kéo tay Triệt và nói.

- Ừ…cảm ơn. – Triệt đáp gọn lọn.

- Hôm nay cậu đi cùng với các anh ấy hả? – Thảo tiếp lời…

- Ừ…

-……..

Cuộc nói chuyện cứ kéo dài mãi bởi hàng loạt câu hỏi ngớ ngẩn của đám con gái, làm Xuân có phần hơi bực bội. Ngồi vùng dậy, nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của những người xung quanh và ánh mắt hối lỗi của Triệt.

Khẽ lắc đầu, Xuân lách người qua Triệt, vượt qua mấy người kia và đi thẳng ra khỏi lớp. Bước chân dồn dập như đang muốn chạy trốn vì một điều gì đó…

Triệt thở dài, cũng từ từ đứng dậy bỏ ra ngoài nhưng không phải để đuổi theo cô ấy. Có lẽ nên để cô ấy một mình một chút, mặc dù ngay lúc này anh chỉ muốn lao đến bên cạnh và ôm cô thật chặt vào lòng, đập nát hết mọi đau khổ, dằn vặt của cô, bao bọc cô trong cái vòng tay nhỏ bé, vững chắc của mình dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Xuân bước dọc hành lang, mặt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, tai nghe vẫn phát ra một bản nhạc không lời buồn nào đó.

Gió khẽ thổi làm mái tóc của cô tung bay, tiếng lá cây xào xạc, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu qua cửa sổ. Không gian như trầm lại, lắng đọng trong cái cảm xúc hỗn độn của con người nơi đó.

Đã một tuần rồi, không khí ngột ngạt của nhà Chính vẫn thế, không có gì thay đổi. Cô luôn tìm cách trốn tránh và dường như Phong cũng biết nên anh cũng không cố gắng tìm kiếm cô.

Bao giờ thì cô mới có thể bình thường hóa mối quan hệ này đây. Và cũng vì chuyện của cô mà mọi người trong nhà cũng trở nên trầm mặc và lo lắng nhiều hơn. Cô phải làm sao đây?

Dựa lưng vào khung cửa sổ, hướng ánh mắt qua những tán lá, nhìn nó đung đưa trong gió một cách vô thức.

Nắng làm khuôn mặt trầm tư của cô thêm phần có sức sống, nó cố gắng khích lệ tinh thần, gió nhẹ nhàng xoa dịu và an ủi tâm trạng u buồn của cô.

Cô im lặng, thơ thẩn ngắm nhìn khung cảnh buổi sớm, thả hồn vào không gian để tạm quên đi suy nghĩ năng nề của những ngày vừa qua.

Tiếng bước chân chậm rãi, đều đều vang lên dọc hành lang. Bóng dáng của người con trai từ từ xuất hiện ở đằng xa. Khuôn mặt thanh tú khẽ nheo mắt khi nhìn vào tập tài liệu trên tay. Bao nhiêu công việc dồn dập tới trong tuần tới, đã thế anh còn “định” làm hộ người con gái kia. Trông cô có vẻ đang có một chút khó khăn, anh không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa.

Thu xếp gọn lại tập tài liệu trên tay, rẽ qua một khúc quẹo, anh chợt khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng rung động, lòng chợt dậy lên một cảm xúc kì lạ khó tả. Tại sao vậy chứ?

Khuôn mặt ngây thơ, ẩn chứa một chút nỗi niềm nào đó, mái tóc dài buông nhẹ khẽ lay động trong gió. Ánh mặt bâng quơ nhìn về một hướng xa xăm, chiếc tai nghe làm cô như tách biệt khỏi không gian tĩnh lặng này để chìm vào dòng chảy cảm xúc hỗn độn của mình.

Anh thoáng lưỡng lự. Nửa muốn đi vào trong phòng, để cô ở lại một mình nhưng một nữa muốn chạm tới khung cảnh tách biệt kia.

Dường như, Xuân cảm nhận được ánh mắt chăm chú, quen thuộc của ai đó, cô khẽ quay người về phía đó.

Tim vẫn trật nhịp như bao lần trước. Toàn thân run lên vì hồi hộp, hơi thở có chút gấp gáp, bồi hồi. Cố cũng đáp lại đôi mắt đen đó.

Một thoáng im lặng bao trùm cả không gian. Lá cây, nắng và gió cũng chỉ biết im lặng theo dõi hai con người kia, âm thầm kéo gần khoảng cách giữa họ.

Đôi mắt của Xuân khẽ lay động, cô cúi chào Băng. Có một chút bối rối, ngập ngừng.

- Em chào anh. – cô lên tiếng.

- Ừ…không vào lớp sao? – Băng bước gần tới cô.

- Dạ, lớp hôm nay là tiết tự học nên…em muốn ra ngoài một chút. – cô trả lời.

- Ừ…Nếu rảnh thì có thể giúp tôi một vài việc vặt được không? – Băng nói.

Cô nhìn anh một lúc rồi khẽ gật đầu.

………………………………

Sắp xếp lại đống tài liệu bừa bộn trên bàn, soạn thảo văn bản, photo các bản thảo, bla… Cả đống việc lặt vặt được Xuân giải quyết trong một thời gian ngắn. Hoàn thành công việc cũng đã mất hơn một tiếng. Cũng sắp tới giờ ăn trưa, cô đứng dậy, đi vào văn phòng của Băng để đưa nốt sấp tài liệu lúc nãy, để nhanh chóng đi xuống căn tin.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy ngay Băng đang mải mê nghiên cứu cả đống giấy trên bàn. Mãi nhìn một lúc, cô mới chợt tỉnh.

- Anh Băng, em làm xong rồi. – cô lên tiếng.

Băng dừng lại, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.

- Ừ, cảm ơn.

Cô mỉm cười, bước lại gần và đặt sấp giấy lên bàn, vừa định lui ra anh lên tiếng.

- Về chuyện đó, tôi nghĩ cô nên thử nói chuyện với Phong đi.

Xuân giật mình khi nghe đến cái tên đó.

- Dù gì, cậu ấy cũng không phải là người như thể phải không? – anh tiếp tục.

- Em…em… - cô ngập ngừng.

- ……

- Em biết rồi….

Vừa định mở lời, cánh cửa văn phòng mở ra, một người con gái bước vào. Vừa đặt chân vào phòng, nụ cười trên môi cô chợt tắt ngúm.

- tại sao hai người lại ở đây? – Tiên nghi ngờ, lấy lại nét mặt bình thản bna đầu.

- Em làm giúp anh Băng vài việc. – Xuân giải thích.

- Vậy sao? Xong chưa? Em vẫn chưa đi ăn trưa sao? – giọng Tiên có phần hơi khó chịu.

- Em vừa xong, em đi đây. Chào anh chị nhé? – cô mỉm cười rồi luống cuống lách qua Tiên để ra khỏi phòng.

Không hiểu sao, giờ Tiên có vẻ không thích cô như xưa, mặc dù vẫn đối xử tốt với cô. Chắc là Tiên không muốn cô ở quá gần Băng. Dù gì đã là con gái thì ai mà chả ghen khi nhìn thấy người con trai của mình ở cùng người con gái khác chứ.

Cô lắc đâu rồi ung dung bước ra khỏi phòng. Tâm trạng có phần tốt lên đôi chút. Chẳng hiểu sao, chỉ cần ở bên Băng, nghe Băng nói thôi cũng đủ làm cô cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm đi một chút.

Lần này có lẽ Băng nói đúng. Không thể trốn tránh mãi được, dù gì cũng chưa có gì quá nghiêm trọng xảy ra. Cô sẽ cố gắng để bình thường hóa lại mối quan hệ lúc trước với Phong…

Vừa đi vừa suy nghĩ, cô bước nhanh xuống cầu thang. Đúng lúc đó, một người con trai xuất hiện từ đằng sau…

- Xuân. – anh cất tiếng gói.

Cô giật mình khi nhận ra tiếng nói đó là của ai? Cô thoáng run rẩy. Biết là cô sẽ nói chuyện với anh trong một ngày nào đó nhưng không ngờ là ngay lúc này.

- Anh có chuyện muốn nói. – giọng nói có chút van nài, đau khổ.

Cô thoáng lúng túng, giờ phải làm sao đây? Không thể từ chối anh một cách phũ phàng được. Lãng tránh anh suột một tuần nhưng cô vẫn biết những lần anh cảm thấy dằn vặt vì việc đó, cũng cố gắng để đối mặt với cô, cho dù nó không dễ dàng gì.

Cô lưỡng lự một lúc, rồi cũng từ từ quay lại, nhìn thẳng vào anh, khẽ gật đầu.

Cả hai bước cùng nhau trong im lặng. Phong đi trước, theo sau là Xuân. Tâm trạng của cả hai dường như hết sức nặng nề, rối rắm. Mỗi người một suy nghĩ, cố gắng sao cho cuộc nói chuyện có thể trở nên suôn sẻ và nhẹ nhàng nhất có thể.

Sân thượng yên ắng đến ngột ngạt. Phong đứng im lặng, nhìn Xuân chăm chú như chưa thể nói được điều gì. Suốt một tuần qua, không khi nào anh thôi không dằn vặt bản thân. Anh căm ghét con người của bản thân mình. Anh vẫn không thể nào nhớ lại cái đêm hôm đó nhưng ánh mắt của cô trao anh. Cả sự giận dữ, khinh bỉ của Triệt, thái độ e ngại của Vũ…tất cả cũng đủ chứng minh điều tồi tệ mà anh đã làm là sự thật.

Tại sao hôm đó anh lại trở nên điên cuồng như thể? Tại sao anh lại có thể cử xử như một tên cuồng loạn như thế?

Lòng anh lại chợt nhói đau. Từng cơn, từng cơn một, bóp nghẹn trái tim của anh. Lời yêu thương anh dàng cho cô, tại sao nó lại trở thành một điều khủng khiếp như vậy? Bao nhiêu niềm tin, hi vọng của anh dành cho cô giờ chỉ còn lại sự mặc cảm và tội lỗi do chính anh gây ra. Tình yêu anh dành cho cô có tội tình gì mà nó phải chịu đựng sự dày vò khủng khiếp này chứ? Một gánh nặng cho cả cô và anh, một dấu chấm hết cho bao mộng tưởng tươi đẹp ngày nào.

Phong lặng im, nhìn cô, âm thầm chịu đựng những mũi dao đâm thấu tâm can, xé toạc nỗi lòng đang rỉ máu từ lâu. Đối với anh lúc này, cô sẽ mãi mãi là một kỉ niệm đẹp cũng như là một điều đáng tiếc nhất cho anh.

………………………………

Xuân bước theo anh lên sân thượng. Mọi thứ đều yên ắng, không gian yên tĩnh, trống trãi. Bất giác cô thấy lo. Không biết có là sai lầm khi cô theo anh lên đây không nhỉ?

Cố trấn an mình, có thể cô lo hơi quá nhưng không phải là hoàn toàn không có lí do chính đáng.

Cô căng thẳng nhìn anh, chờ đợi cuộc nói chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng. Thật khó để đôi diện anh như thế này.

- Em vẫn khỏe chứ? – Phong cất tiếng. Giọng nói trầm lặng, chứa đựng bao nhiêu nỗi niềm chất chứa như muốn vỡ òa.

Xuân thoáng lưỡng lự. Bối rối nhìn xung quanh một lúc. Khẽ hít sâu lấy lại bình tĩnh, cô gật đầu nhẹ.

- Anh vẫn khỏe chứ? – cô nói nhỏ.

- Ừ. – Phong đáp.

Không gian yên tĩnh lại một lần nữa bao trùm hai con người đó. Nặng nề, dè dặt và ngột ngạt.

Gió thổi nhẹ, làm mái tóc dài khẽ bay, che đi khuôn mặt lo âu, sợ sệt của cô. Phong bất giác đưa tay lên vén vài lọn tóc đo nhưng cô lại lùi về, có ý né tránh như một phản xạ.

Lòng anh trùng xuống. Cử chỉ đó như một nhát dao xoáy vào vết thương lòng của anh trong bao ngày qua.

- Em…có thể nhận lời xin lỗi của anh không? – Phong lên tiếng.

- …… - cô im lặng.

- Anh biết điều đó sẽ rất khó nhưng anh chỉ mong em nhận nó, chứ không cần bắt em phải tha thứ cho anh. Được chứ? – anh đau khổ nói.

- ……….

- Xuân…

- Em nghĩ đó chỉ là hiểu lầm. Em không muốn nhắc tới nó. Ngay từ đầu, nó đã không phải là lỗi của ai cả. Có thể hôm đó là do anh say quá, không thể tự chủ được…. – cô nói một cách bực bội mà không rõ lí do.

- Em…đừng như thế? – anh lắc đầu.

- Chứ anh muốn em phải làm sao? – cô ngước nhìn vào mắt anh và hỏi.

Tại sao lúc này cô yếu đuối thế? Cảm giác căm ghét, ghê sợ từ đâu ồ ạt xâm chiếm lấy lí trí của cô. Niềm tin tưởng, sự kính trọng của cô dành cho anh đã mất, cũng như gương vỡ không thể lành lại được. Thật khó để chấp nhận nó.

Bao nhiêu lời an ủi, tự thuyết phục của bản thân đều trở nên vô ích khi cô đứng trước anh.

Cô nhìn anh lắc đầu, cay đắng. Anh không nói thêm gì. Anh không giải thích gì sao? Chỉ có lời xin lỗi để nói với cô thôi sao?

- Em…

- Anh không có một lời giải thích sao? – cô hỏi, đôi mắt chợt nhòe đi từ lúc nào?

- Thực sự, anh rất…muốn giải thích nhưng…chính anh cũng không…không thể hiểu tại sao hôm đó mình lại như thế? Anh…hoàn toàn không thể nhớ được gì cả. – Phong lắc đầu.

- ………………… - cô liếc nhìn anh.

- Anh…biết những gì mình nói thật vô trách nhiệm nhưng đó là sự thật. Có thể em nói đúng, anh quá say chăng. – lòng anh càng ngày càng tệ hơn.

Tất cả những gì anh muốn nói đều biến mất. Lí trí, sự quyết đoán hằng ngày trở nên vô dụng, dần dần nhường chỗ cho sự yếu đuối và dằn vặt từ sâu trong anh trỗi dậy.

Cô nhìn anh trân trối. Trách móc. Tức giận. Buồn bực. Thất vọng. Thông cảm. Tội nghiệp. Ái ngại. Hàng ngàn cảm xúc mâu thuẫn đan xen lẫn nhau trong cô. Một bên đang ra sức xua đuổi, oán giận anh. Một bên thì ngược lại. Đang cố gắng trấn an, bảo vệ anh. Làm sao có thể tin được những việc tồi tệ ấy là do anh làm sau những gì anh đã giúp cô chứ.

Nước mắt kìm nén mãi cũng trực trào. Nó lăn nhẹ trên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Nhẹ chạm vào đôi môi đang mím chặt, xoa dịu những buồn bực của cô. Có nhẹ nhõm đi đôi chút.

Trái tim của Phong lại khẽ run lên vì đau. Giọt nước mắt trong véo, yếu ớt như một liều thuốc độc, gặm nhắm nỗi lòng của anh. Tình yêu anh dàng cho cô nặng nề và khó khăn thế sao?

Nhẹ lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Lạnh quá, sắc quá. Nó đang cứa vào da thịt, đâm nát tình yêu anh dàng cho cô. Thật không dám tin rằng có một ngày anh lại lau nước mắt cho người con gái anh yêu vì chính những gì anh đã làm cho cô.

Không gian lặng đọng, trầm lại, bao bọc cái khoảnh khắc nhỏ nhỏi, hiếm hoi giữa hai người. Thời gian chắc cũng cảm thấy nhẹ nhõm một phần nào khi nhìn thấy được khoảng cách của họ đã gần hơn một chút. Không hẳn là đã chấp nhận tha thứ nhưng cũng không hẳn là khinh ghét, xua đuổi.

Cả hai cứ đứng như thế mãi. Mỗi người một suy nghĩ. Mỗi người tự tìm cho mình một lời giải thích để trấn an sự oán trách đang dâng trào trong lòng họ. Oán trách bản thân. Oán trách cái nhỏ nhen, ích kỉ trong lòng họ.

……………………………………

………………Hey there stranger, how you been....

Xuân giật mình vì tiếng nhạc chuông của mình, vội lôi điện thoại lên trả lời.

- Alo…ai vậy ạ? – cô hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất có thể?

- Xuân hả con…bố tới thành phố của con rồi. Bố gặp con được chứ? – giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên, khiến lòng cô chợt ấm áp hơn, yên bình hơn.

- Bố… - giọng nói nghẹn ngào, xúc động. Dường như cô đang tin rằng tai mình đang lừa chính cô.

- ……………..

Cô gập chiếc điện thoại lại. Lòng rạo rực vì vui sướng. Cảm giác lâng lâng khó tả. Cô bất giác mỉm cười.

- có chuyện gì sao? – Phong lo lắng hỏi.

- Bố em…bố me tới đây rồi. – cô ngẹn ngào.

Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không có gì xảy ra.

- Em…muốn đi gặp bố em… - cô nhìn Phong.

Anh thở dài, nhẹ mỉm cười, gật đầu.

- Em đi đi…anh sẽ nói với mọi người sau. – anh trấn an.

- Nhưng…

- Được rồi…em đi đi….đừng lo. Cho anh gửi lời chào tới bác ấy nhé. – anh điềm đạm trả lời.

Cô nhìn anh bối rối một chút rồi khẽ gật đầu.

- Em cảm ơn. – cô nói gọn lọn rồi quay lưng bỏ đi.

Phong đứng thẩn thờ trên sân thượng, nhìn bóng cô đi mất. Màng ngăn vô hình nào đó đang cản trở anh và cô ấy quay lại mối quan hệ ban đầu.

Anh thấy vui khi nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng đó cũng là lúc anh lại thấy đau. Anh biết rằng mãi mãi sẽ không còn cơ hội nào cho anh và cô nữa. Mãi mãi. Điều đó đắng cay thật. Tuy vậy, giữa nụ cười của cô và lòng ích kỉ của bản thân, chắc chắn rằng cô luôn là người chiến thắng.

Lẩn thẩn quay người lại, bỏ đi, Phong chợt khựng lại khi nhìn thấy người trai kia. Vậy chẳng lẽ, từ nãy giờ anh ta đã nghe hết cuộc nói chuyện kia.

- Xin lỗi, mình không có ý nghe lén đâu. – Duy giơ tay lên, tỏ ý vô tội.

- Tại sao cậu… - Phong thấy khó xử.

- Chỉ là đang ngủ, cả hai bước vào và nói chuyện làm tỉnh giấc và vô tình…. – anh khẽ nhún vai.

Phong nhăn mặt, có chút hơi ái ngại nhìn Duy.

- Đừng lo, mình sẽ không nói với ai đâu. – Duy nói.

- Ừ.

- Và mình nghĩ, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Em ấy không phải là người hẹp hòi lắm đâu.

Phong gật đầu, khẽ mĩm cười. Anh biết chứ. Điều quan trọng là do anh. Anh không tha thứ cho bản thân mình chứ không phải là cô ấy.

Cả hai im lặng, theo đuổi một suy nghĩ riêng cho mình. Tiếng chuông trường kéo họ trở về thực tại. bước song song đi ra khỏi tầng sân thượng, hướng về phía lớp học của mình.