Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư

Chương 172: Cô muốn cổ phần



Long Hữu Dư nói: "Lúc nãy tôi đã mắng Lương Thiến, Thẩm tiên sinh gọi điện tới, sau này tôi sẽ không cho cô ấy hợp đồng mới nào nữa. Kiêu Dương à, cô xem chúng ta hợp tác đã lâu như vậy, tôi có chỗ làm không được tốt, nhưng bây giờ công ty như thế này, tôi cũng không có cách. Hy vọng cô có thể thông cảm cho sự khó xử của tôi. Tôi sẽ bảo Lương Thiến dọn ra khỏi văn phòng, chuyện mới xảy ra lần này, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Trước đây tôi đối tốt với cô ấy hoàn toàn là bởi vì cô ấy là bạn của cô, cô thấy tôi cũng không đem tài nguyên cho người khác mà, chỉ là nghĩ rằng nếu cô ấy tốt hơn, có thể nâng đỡ cô một chút, đâu nghĩ đến cô ấy..."

Lộ Kiêu Dương nghe Long Hữu Dư nói, trọng điểm chú ý lại ở câu đầu tiên: "Thẩm tiên sinh bên kia gọi điện tới? Chuyện xảy ra khi nào?"

Vậy mà Thẩm Trường Hà lại bảo người gọi tới công ty cô?

Cô cũng không biết.

Long Hữu Dư nói: "Cô không biết việc này à?"

"Bây giờ đã biết."

"..." Ông ta nhìn Lộ Kiêu Dương, nói tiếp: "Cô xem, nếu như tôi biết quan hệ giữa cô và Lương Thiến không tốt, làm sao sẽ có nhiều hiểu lầm như vậy chứ! Cô cũng không nói với tôi mấy chuyện này."



Để thể hiện ông ta có bao nhiêu kiên quyết, ông ta còn cầm điện thoại lên, nói: "Vậy tôi sẽ gọi điện bảo bọn họ dọn văn phòng cho cô."

"Không cần." Lộ Kiêu Dương nói: "Cô ta từng ở đó, tôi không có hứng thú."

"Vậy...vậy làm sao bây giờ?"

"Tôi thấy phòng làm việc này của ông cũng không tệ, về sau liền cho tôi đi." Lộ Kieu Dương đánh giá văn phòng này một cái.

Annie: "...."

Cô không ngờ Lộ Kiêu Dương vậy mà lại đưa ra yêu cầu này, hơn nữa còn nhẹ nhàng nói ra.

Không đợi cô kinh ngạc, Lộ Kiêu Dương nói: "Còn nữa, tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần của công ty."

Cô đã nghiên cứu qua, hiện tại cô chỉ có mười lăm, căn bản là không có quyền lên tiếng trong công ty.

Long Hữu Dư nhìn cô, "Việc này...sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện cổ phần?"

"Lúc trước là cảm thấy giữa bạn bè không cần để ý những thứ này. Nhưng bây giờ... tôi thấy tôi và ông cũng không tính là bạn bè, chỉ là đối tác làm ăn." Lộ Kiêu Dương nhận ra, làm ăn cùng bạn bè, là dễ dàng chịu thua thiệt nhất.

Lúc tốt đẹp thì nói về giao tình, nhưng, những lúc không tốt thì sao?



Ai quan tâm sống chết của cô?

Nắm cổ phần trong tay vẫn hữu dụng hơn.

Long Hữu Dư nói: "Công ty hiện tại đang trong thời điểm bấp bênh..."

"Đương nhiên tôi biết việc này." Lộ Kiêu Dương nói: "Vì thế tôi bằng lòng gánh vác nợ nần giúp ông, ông có cảm thấy rất vui vẻ không?"

"..." Long Hữu Dư nhìn Lộ Kiêu Dương, rõ ràng cô thản nhiên như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ bức người.

Lộ Kiêu Dương cười nói: "Chờ ông nghĩ kỹ rồi nói với tôi đi nhé! Hôm nay tôi về trước, bây giờ tôi rất bận, ông không có việc gì thì đừng bảo Annie gọi tôi tới."

....

Trong thang máy, Annie nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Ngài như vậy, Long tổng chắc chắn sẽ không đồng ý, công ty là tâm huyết của ông ấy, là ông ấy vẫn luôn quản lý."

"Ông ta sẽ đồng ý." Lộ Kiêu Dương hờ hững nói: "Bây giờ ông ta không dám dùng Lương Thiến, những người mới trong công ty lại không có mấy người có thể dùng được, nếu ông ta muốn xoay người, chỉ có thể đặt hy vọng lên người chị."

Nếu Lương Thiến không xảy ra việc này, Lộ Kiêu Dương cũng sẽ không nói chuyện đó.

Annie nói: "Ồ. Nhưng sao ngài lại đột nhiên nghĩ đến muốn cổ phần công ty?"

Lộ Kiêu Dương nói: "Bởi vì chị không muốn chính mình cố gắng hết sức, nhưng ngay cả quyền lên tiếng cũng không có. Người khác muốn bán thì liền bán chị đi!"

Long Hữu Dư bình thường trông có tình có nghĩa, nhưng cuối cùng vẫn là một thương nhân.

Một khi liên lụy đến lợi ích công ty, ông ta sẽ chỉ ưu tiên chuyện công ty, làm sao sẽ quan tâm tới cô?

Bây giờ cô thực sự sợ hãi, không muốn lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa.