Chập tối, khi Lộ Kiêu Dương trở về nhà, thấy Thẩm Trường Hà đang ở trong bếp nấu ăn, cô vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm.
Từ khi cô rời đi cho đến hôm nay trở về nhà, trước sau tổng cộng là năm ngày.
Năm ngày này ở bên ngoài, ăn cũng không được ngon lắm, hiện tại vừa trở về liền nhìn thấy anh nấu cơm, trong lòng cô bỗng dâng lên một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Cô đứng ở cửa, cởi đôi giày xăng- đan trên chân, thay bằng một đôi dép lê đi tới, trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau. Thẩm Trường Hà hơi sửng sốt, nhìn đôi tay đặt trên eo mình, khóe miệng nhếch lên: "Hoan nghênh Lộ tiểu thư về nhà."
"Anh không đi làm à?" Lộ Kiêu Dương nói: "Sao em vừa về liền nhìn thấy anh nấu cơm rồi?"
Thẩm Trường Hà nói: "Công việc nào có quan trọng hơn em."
Nếu như hôm nay cô không trở về, anh sẽ cùng ăn tối với những người đó. Nhưng nghĩ đến bản thân năm ngày đều không nhìn thấy cô, thực sự rất nhớ cô, càng không muốn lúc cô trở lại, sẽ đối mặt với căn nhà trống không.
Thỉnh thoảng cô không có ở nhà, lúc anh quay lại, chính là loại cảm giác này.
Anh cũng không muốn để cô phải trải qua điều này.
May mà hiện tại anh đã khác trước, cho dù bây giờ anh bận rộn như thế nào đi nữa, có địa vị như thế nào, anh vẫn có thể làm chủ thời gian của mình.
Không như những năm trước kia, phải nhìn sắc mặt của người ta, người khác không đi thì anh không dám nói chữ "đi".
Lộ Kiêu Dương ôm lấy anh, tựa vào bờ vai anh: "Vui quá!"
Bây giờ cô rất dính người.
Nhất là lần trước, sau khi cả hai thổ lộ tình cảm, cô dường như không còn che giấu nữa.
Thẩm Trường Hà nói: "Em ngồi xuống trước đi, anh đi nấu cơm đây."
"Em thế này ảnh hưởng đến việc nấu cơm của anh sao?" Cô hỏi.
Thẩm Trường Hà hít một hơi thật sâu: "Có chút."
Cô ở gần anh như vậy, anh cũng không muốn nấu cơm nữa.
Cảm thấy như bị quấy rối vậy.
Lộ Kiêu Dương nghe xong liền buông anh ra, mở vòi nước vừa rửa tay vừa nhìn anh nói: "Về đến nhà thật tốt! Có thể nhìn thấy anh."
Ánh mắt cô sáng lấp lánh.
Thẩm Trường Hà nhìn cô hỏi: "Công việc thế nào?"
"Khá tốt." Lộ Kiêu Dương nói: "Mặc dù mệt, nhưng rất phong phú."
Có việc để làm vẫn tốt hơn là không có việc gì để làm.
Đúng lúc Lộ Kiêu Dương đang nói chuyện với Thẩm Trường Hà, điện thoại di động liền vang lên, cô mở điện thoại ra là Diệp Man gửi cho cô một tin nhắn thoại: "Tiểu Lộ, em về đến nhà chưa? Bọn chị đang ăn cơm, em không có ở đây, thật đáng tiếc!"
Giọng điệu của Diệp Mạn rất dịu dàng, thái độ cũng rất lễ độ. Không giống như lúc trước, vừa nhắc đến Lộ Kiêu Dương, dáng vẻ liền rất chán ghét.
Lộ Kiêu Dương phát giọng nói của Diệp Mạn, Thẩm Trường Hà cũng nghe thấy.
Anh nhìn cô nói: "Xem ra tiến triển không tệ."
Lộ Kiêu Dương nói: "Đúng vậy."
Lúc trước bọn họ không muốn gặp cô, cô cũng không thèm giải thích, còn cố tình chọc cho Diệp Mạn tức giận.
Sau này khi người khác cần giúp đỡ, chỉ cần cô chiếu cố một chút, người khác sẽ biết ơn cô. Cũng sẽ cảm thấy có lỗi với những chuyện hiểu lầm cô trước đó.
Sau khi về nước, họ cùng nhau đến sân bay Hoa Thành, Quý Hải Dương vì công việc quá bận rộn nên được người đại diện trực tiếp đón đi, mấy người khác trước khi về nhà còn hẹn nhau cùng đi ăn Hadilao.
Mỗi bữa ăn vừa qua ở Nhật Bản đều là các loại cá sống, quá nhạt nhẽo, ăn đến mức sinh lý cả người đều khó chịu.
Trước khi đi Nhật Bản, mấy người đó thấy cô, đều trốn cũng trốn không được, giống như rất sợ có liên quan gì đến cô.
Nhưng hôm nay lại chủ động hẹn cô.
Tại sao không hẹn chứ?
Đó chỉ là tin đồn trước đây của cô.
Chỉ biết là người này ở trong miệng người khác không tốt như thế nào.
Tiếp xúc mới phát hiện, cô rất ưu tú, hơn nữa còn cực kỳ nỗ lực.
Lộ Kiêu Dương đang nghĩ ngợi, Thẩm Trường Hà vươn tay ra xoa đầu cô: "Lộ tiểu thư nhà chúng ta lúc nào cũng tốt như thế."