Mỗi lần cô ta xuất hiện trước mặt Thẩm Trường Hà, cô ta đều ăn mặc như đi dự tiệc vậy.
Lúc này, tất cả mọi người đều mặc áo khoác, chỉ có cô ta là mặc một chiếc váy ngắn củn, đi giày cao gót, lộ ra bên ngoài là một đôi chân dài nhẵn bóng.
Tựa hồ Thẩm Trường Hà không nghe thấy cô ta nói, căn bản là không đáp lại.
Tần Phong hỏi: "Sao hôm nay Lương tiểu thư lại đến đây?"
Lương Thiến đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Trường Hà, nói với Tần Phong: "Đến đây thăm anh Thẩm. Ngày hôm qua Kiêu Dương lại đây, có phải lại khiến anh Thẩm tức giận rồi đúng không, tôi đến để xin lỗi thay cô ấy."
"......Xin lỗi?" Tần Phong nhìn cô ta nói: "Lương tiểu thư đúng là buồn cười, cho dù Lộ Kiêu Dương có làm Thẩm tiên sinh mất hứng, thì cũng là chuyện của hai vợ chồng họ, có liên quan gì đến cô?"
Lương Thiến thở dài, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, "Nói về chuyện đó, lúc trước cũng là tôi giới thiệu Giang Hành để hai người bọn họ quen biết nhau, nếu không phải do tôi, có lẽ cũng sẽ không có ngày hôm nay."
Mỗi lần cô ta xuất hiện, đều treo cái tên Giang Hành này trên miệng.
Chẳng lẽ cô ta không biết Thẩm tiên sinh có bao nhiêu chán ghét người này?
"Lương tiểu thư nói chuyện này thì có lợi ích gì, vẫn nên vào chuyện chính luôn đi?" Tần Phong không muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa.
Không biết tại sao, bây giờ anh cảm thấy nhìn Lộ Kiêu Dương thuận mắt hơn nhiều so với người phụ nữ này.
Lương Thiến nói: "Nghe nói công ty đang tuyển người phát ngôn đúng không?"
Ban đầu là muốn để Lộ Kiêu Dương thuyết phục, kết quả người phụ nữ kia lại cự tuyệt.
Cho nên cô ta chỉ có thể tự mình đến đây.
Cũng muốn thừa dịp cơ hội này, kéo gần quan hệ với Thẩm Trường Hà.
Tần Phong nhìn cô ta, "Vậy nên, Lương tiểu thư đến đây để đàm phán vị trí người đại diện?"
Lương Thiến gật đầu, "Vâng."
Cô ta rất tự hiểu lấy mình, lúc trước biết có Lam Tinh, nên căn bản là không tìm cách.
Bởi vì cô ta không phải là đối thủ của Lam Tinh.
Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy mình có ưu thế lớn hơn so với mấy người đại diện tuyến hai kia.
Tần Phong nói: "Vậy cô đi tìm giám đốc Tống đi! Hiện tại Thẩm tiên sinh không quản chuyện này."
"....À." Lương Thiến nói xong, đứng sang một bên không rời đi, dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn Thẩm Trường Hà.
Để Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà ly hôn, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.
Làm thế nào để khiến Thẩm Trương Hà chú ý đến mình và trèo lên tầng quan hệ với anh, mới là việc cô ta phải làm.
Nhưng mà trước kia mỗi lần cô ta đến, đều đã làm tốt các loại chuẩn bị, cuối cùng vừa thấy Thẩm Trường Hà liền không hiểu sao mà rút lui về phía sau.
Người đàn ông này, luôn cho người ta một loại cảm giác không dễ tiếp cận.
Đúng lúc này, Lộ Kiêu Dương từ trong lều đi ra, trong tay cầm một cái rổ, bên trong một nửa rổ là nho hoa hồng màu tím sậm.
Thấy Thẩm Trường Hà đứng ở đây, cô chạy đến, nói: "Này, các anh cũng ở đây à, lúc tôi vừa mới đi vào sao không thấy các anh. Anh có muốn ăn không?"
Cô hỏi Thẩm Trường Hà.
Thẩm Trường Hà nhìn cô ở trước mặt mình, hiện tại là mùa xuân, ánh mặt trời rất ấm áp, nụ cười trên mặt cô thoạt nhìn như một cô gái ngây thơ mười mấy tuổi.
Có một đoạn thời gian rất dài, Lộ Kiêu Dương rất ít khi cười.
Sau khi lớn lên, lại càng ít có lý do để vui vẻ.
Cho nên không giống ở hiện tại, chỉ cần được ăn một chút thôi, cũng đủ làm cho cô vui vẻ như vậy.
Thẩm Trường Hà nói: "Em ăn đi."
Lộ Kiêu Dương cầm lấy một quả từ bên trong, xoa xoa bề mặt, bỏ vào trong miệng.
Lương Thiến đứng ở một bên, cô ta đến đây lâu như vậy, nghe thấy câu đầu tiên Thẩm Trường Hà nói lại là nói với Lộ Kiêu Dương.
Cô ta không thể tin được mà nhìn một màn trước mắt này, không phải hai người nên ly hôn sao?