[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 2: Ở yên đây



Anh lạnh lùng nói với cô rồi bỏ đi. Phải, cô đã hụt hẫng, nhưng không cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ta giống như một tảng băng lạnh, một nụ cười tử tế cũng không có.

Thiết nghĩ người như anh ta, quan tâm làm gì cơ chứ?

Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, ngày hôm nay cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, dù vậy cô cũng không tài nào chợp mắt nổi.

"Có lẽ một cốc nước ấm sẽ giúp mình ngủ được", cô tự nhủ bản thân như vậy.

Cánh cửa được mở ra thật nhẹ nhàng, cô bước từng bước về phía căn bếp, nhưng thật lạ là ánh đèn vẫn mở, vẫn còn người chưa ngủ ư?

Cô bước chân vào căn bếp đó, một bóng người rất quen đang ngồi ngay đây, trước mặt là một chai rượu đã vơi đi nửa, một cốc rượu nhỏ.

Cô coi như không có gì, chỉ lẳng lặng bước ra sau anh ta và rót một cốc nước ấm từ phích ra.

Tiếng cốc đặt đặt xuống mặt bàn kêu cạch một cái, khiến cô giật mình ngoái lại phía sau, người anh ta nồng nặc mùi rượu.

Cô cầm cốc nước ấm trên tay rồi trở về phòng, nhưng giọng nói đó đã giữ cô lại.

- Cô làm gì ở đó? - Anh ta vẫn bình thản ngồi nhâm nhi cốc rượu, vẻ mặt không mấy bận tâm tới sự xuất hiện của cô.

Cô ngạc nhiên, quay lưng lại nhìn hắn, mắt hơi nheo lại tỏ vẻ khó chịu.

- Còn việc gì khác ở đó sao? - Cô nói bằng giọng lạnh tanh.

Hắn ta chỉ cười khẩy một cái rồi tiếp tục rót rượu, điều đó càng khiến cô bực mình thêm. Cô tiến lại gần và đối mặt với hắn.

- Anh cười gì? Cười tôi là đĩ sao? - Cô trừng mắt.

- Tôi đâu cười cô. - Hắn vẫn tiếp tục cười, một nụ cười đáng sợ.

- Anh.. - Cô cắn môi đầy tức giận.

- Mà, là đĩ thì sao? - Hắn đưa mắt nhìn cô, ánh mắt ấy rất đỗi thản nhiên màu nâu sẫm nhìn thẳng vào mắt cô.

- Đó là công việc dơ bẩn, anh biết mà! Trêu tức tôi sao? - Cô nắm chặt hai tay lại, trừng mắt nhìn anh.

- Cô đang tự hạ thấp bản thân à? - Hắn hỏi một câu thản nhiên khiến cô chột dạ, người cô run lẩy bẩy, ánh mắt cô nhìn anh không còn giận dữ, mà nó có gì đó giống như đang sợ hãi, còn e ngại.

- Mỗi người một hoàn cảnh mà. - Nói rồi hắn ta nở một nụ cười đầy quái ác rồi tiếp tục rót rượu.

Cô chỉ biết câm nín rồi quay ngoắt bỏ đi, tên này, rốt cuộc là sao.

- Erena phải không nhỉ? - Anh ta hỏi bằng giọng trầm xuống.

Cô chỉ lắng nghe rồi bỏ đi, không muốn phải trả lời hắn.

Khi cô đi, hắn chỉ nở một nụ cười đầy hiểm hóc và bí ẩn. Zeta, rốt cuộc hắn là người thế nào?

***

Khởi đầu một ngày mới bằng tiếng súng, bằng tiếng va chạm bên ngoài.

Hôm nay thật khác lạ, nhưng cô lại cảm thấy thật thoải mái khi được ngủ một giấc sau những chuyện đã xảy ra.

Giờ là 6 giờ sáng, cô vệ sinh cá nhân rồi bước ra sảnh chính, mọi người đã dậy từ sớm và đang cùng nhau tập luyện.

Bên thì tập luyện với những hình nhân bằng gỗ, bên thì tập bắn súng với những bia đạn ở phía xa.

Ồ, kia là Gamma phải không nhỉ, cô bé ngày hôm qua ấy? Cô bé đang đứng trước một chiếc màn hình lớn, trên đó hiện lên những bảng gì đó, giống như nó cung cấp những thông tin thì phải.

Erena bước tới bên cô bé Gamma, ngơ ngác nhìn lên màn hình.

- Gì vậy?

- A chị Erena, đây là bảng nhiệm vụ của chúng em. - Cô bé đáp trả câu hỏi của cô kèm theo một nụ cười rất tươi.

Chỉ cần nói tới vậy, không cần giải thích kĩ lưỡng, cô cũng hiểu ra nó là thứ gì.

Nhưng họ là..những điệp viên hay cảnh sát ngầm gì sao?

Nhưng..thật sự rất lạ. Nhưng những thắc mắc của cô chưa kịp nói ra thành lời thì đã bị chặn lại bởi tiếng báo động của một chiếc đèn màu đỏ lắp bên trên chiếc màn hình lớn.

Gamma vội vàng bấm vào chiếc màn hình, hiện lên một bảng thông tin gì đó, sắc mặt cô bé chuyển sang lo lắng.

- Mọi người, Omega đang gặp nguy hiểm! Anh ấy bị phát hiện khi đang làm nhiệm vụ! - Cô bé quay lại phía mọi người và hét to.

Mọi người ai nấy đều rất sửng sốt và lo sợ, trùng hợp thay, Zeta cũng ra khỏi phòng ngay lúc đó, vẻ mặt hắn ta có vẻ không quan tâm.

- A! Tiền bối! Omeg.. - Cô bé hớn hở nhìn anh ta, ánh mắt như bắt được vàng.

- Tôi không quan tâm. Đã là sát thủ thì phải tự biết lo liệu chứ. - Hắn trả lời lạnh tanh rồi bước thẳng đi.

Gamma và mọi người trở nên hụt hẫng, khoé mi cô bé bỗng ướt đẫm bởi nước.

- Nhưng..Nhưng anh ấy có thể sẽ chết! - Giọng cô run lên.

- Không phải việc của tôi.

Nước mắt cô bé trào ra ngày càng nhiều hơn, mọi người chỉ biết đến bên vỗ về, an ủi cô bé, "Zeta là người như vậy, trách cậu ta cũng có để làm gì?"

Hy vọng của họ cũng bị dập tắt, Alpha đang được cử đi làm nhiệm vụ riêng của ông chủ giao, không còn cách nào, họ chỉ có thể ngồi tại căn cứ và chờ đợi tin tức.

Zeta, rốt cuộc anh là như vậy sao? Một kẻ khốn nạn, bỏ mặc đồng đội của mình như vậy.

Lúc này, Erena cũng rất sợ hãi, tất cả mọi người ở đây..đều là sát thủ sao?

2 tiếng trôi qua, tưởng chừng như mọi người đã chờ đợi một điều gì đó không thể, nhưng phép màu đối với họ đã xảy ra. Omega đã trở về, dù không lành lặn, nhưng mạng sống của anh ta vẫn giữ được. "Tạ ơn trời!".

Nhìn họ vui mừng như vậy, Erena cũng chỉ biết mừng thầm cho họ.

Nhưng có một điều khiến cô phải ngạc nhiên, đó là khi Zeta bước chân vào căn cứ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn như thể hắn là tội đồ.

Hắn có vẻ chẳng bận tâm, chỉ đi thẳng về phòng, nhưng nhờ có quan sát kĩ mà cô đã nhận ra, anh ta đang cố giấu đi vết thương đang rỉ máu ở eo bên phải của mình.

Bản tính tò mò trỗi dậy, Erena lập tức rời khỏi không khí náo nhiệt, tưng bừng của mọi người đang vui sướng bên ngoài sảnh và hoà vào không khí tĩnh lặng, u ám khi bước gần tới căn phòng của Zeta.

Cánh cửa không đóng hẳn, cô có thể đưa mắt nhìn vào qua khe cửa, bóng dáng quen thuộc đó đang cởi áo ra, vẻ mặt như đang cắn răng chịu đựng.

Vết thương khá lớn, giống như một vết dao chém ngang qua, máu rỉ ra cũng ngày một nhiều.

Anh ta ngồi xuống giường, mở chiếc hộp cứu thương ra, lấy dụng cụ y tế rồi tiến hành sơ cứu vết thương của mình.

Sau khi sát trùng sạch sẽ, anh liền loay hoay quấn chiếc băng gạc ngang bụng, chèn lên vết thương.

- Anh đã cứu người con trai ngoài kia, phải không? - Cô hỏi nhỏ.

Anh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp trả rất bình thản.

- Phòng tôi là nơi thích vào là vào, thích ra là ra sao? - Anh vẫn nhìn xuống vết thương của mình, loay hoay băng bó vết thương.

Nhìn anh loay hoay mãi như vậy mà không bó xong được, cô liền ngồi xuống dưới chân anh, tay định sờ vào bụng anh và tiếp tục quấn băng cho anh.

- Để tôi giúp.

Bỗng hắn cầm chặt lấy tay cô, ngăn nó lại ngay tức thì khiến cô giật mình, nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn anh.

Hắn cũng liếc xuống nhìn cô bằng ánh mắt vô tình.

- Tự tiện động chạm vào cơ thể đàn ông như vậy mà được sao?

Cô cười nhạt một cái rồi đáp trả một cách bình thản.

- Đó chẳng phải là công việc của tôi sao?

Vẻ mặt của cô lúc này thật sự khiến hắn khó chịu, nếu chán ngán với cái "nghề" đó, nếu căm ghét nó thì cứ việc biểu lộ cảm xúc thật lòng, cứ cười giả tạo như vậy, thật giống như đang khiêu khích hắn mà.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn lẳng tay và đẩy cô xuống giường, cô ngạc nhiên không kịp trở mình. Hắn trèo lên người cô, hai tay hắn ghì chặt hai tay cô xuống giường, khoảng cách giữa họ hiện tại, người ngoài nhìn vào thật sự rất dễ hiểu nhầm, ngay cả người trong cuộc như cô, cũng phải đỏ mặt.

- Công việc của cô? Chỉ rõ hơn cho tôi được không? - Hắn giả vờ ngây ngô không hiểu chuyện nhưng lại dùng ánh mắt quyến rũ để nhìn cô.

- Anh..nặng quá. - Cô ngượng ngùng, mặt đỏ cả lên nhưng vẫn cố quay đi chỗ khác để anh không thấy được vẻ mặt ấy.

Chẳng hề đáp trả, anh ta vẫn nhìn cô chằm chằm, nhưng ánh mắt anh đang đưa dần xuống phía dưới cổ cô, rồi ngực cô.

- Đ..đừng nhìn nó.. - Giọng cô run lên vì sợ.

Hắn ta chỉ cười khẩy một cái rồi buông cô ra ngay, hắn ngồi thẳng dậy và cất gọn đồ dùng y tế vào trong hộp.

- Cô bị bắt vào trong đó, hoàn toàn không tự nguyện, phải không?

Câu hỏi của hắn làm cô hoàn toàn bất ngờ, cổ họng cứng lại không thể nói gì thêm.

Bỗng một giọng nói từ phía ngoài vang lên khiến tất cả mọi người bên ngoài phải dừng việc hò reo lại, một giọng nói dữ tợn của một người đàn ông trung niên:"Alpha, Zeta đâu?!"

Zeta im lặng nghe ngóng, sắc mặt anh ta chuyển sang một màu đen âm u.

- Ông chủ..tiền bối Alpha đi làm nhiệm vụ chưa về, còn Zeta.. - Gamma lắp bắp nói trong lo sợ.

- Zeta đâu?! - Ông ta gào lên đầy vẻ tức giận.

Anh ta nhăn mặt, ánh mát chuyển thành hình viên đạn. Bước chân anh ta hướng thẳng ra ngoài,

Erena ngơ ngác bước theo sau.

- Có chuyện gì ngoài đó vậy? - Cô mở to mắt hỏi anh.

Anh ẩn nhẹ cô vào trong phòng và ra ngoài, từ từ đóng cánh cửa lại. "Ở yên đây.", giọng nói anh thì thầm nhỏ nhẹ với cô.

Anh đóng cánh cửa lại và bước thật chậm rãi ra ngoài sảnh.

- Tôi đây. - Anh bình tĩnh lên tiếng.

Tất cả mọi người đều quay ra nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.

Riêng người đàn ông kia thì bực tức vô cùng, ánh mắt ông ta ánh lên những tia lửa thật dữ tợn, lão giơ gậy và đánh mạnh vào người anh, miệng liên tục chửi rủa.

- Mày là đồ vô dụng, ăn hại. Có cái nhiệm vụ cỏn con đêm qua mà làm cũng không xong! - Lão bực tức đánh thật mạnh vào người anh.

Tiếng gậy đập vào da thịt nghe rất rõ, chỉ cần nghe thôi cũng thấy đau thấu xương thấu tuỷ, tuy nhiên anh vẫn đứng im và cắn răng chịu đựng, không ai dám can ngăn ông ta.

Ở trong phòng, cô cũng đã nghe rất rõ những lời lẽ ông chửi rủa anh và nhiều hơn thế nữa, tiếng vụt của cây gậy vào người anh cũng rõ hơn bao giờ hết.

Cô như không thể chịu thêm nữa, liền mở cửa và bước ra ngoài, lớn miệng nói to:"Dừng lại đi!"

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, đổ dồn ánh mắt nhìn vào cô.

Zeta cũng vậy, anh rất bất ngờ, nhưng không hề quay lại phía sau mình mà nhìn cô.

- Mày là con nào? - Lão bực tức nhìn cô, cô sợ hãi lùi nhẹ về phía sau lưng anh.

- Con chuột cống này, mày sẽ làm bẩn nơi này mất! - Nói rồi lão với tay lấy con dao găm trên bàn và lao đến đâm cô.

Cô sợ hãi nắm chặt mắt lại, một tiếng "xoẹt" đâm vào da thịt vang lên khắp cả căn phòng, máu chảy xuống róc rách.

Cô từ từ mở mắt ra, hoàn toàn sững sờ khi thấy một bàn tay đầy máu đã ngăn con dao ở ngay trước mắt cô.

Tất cả mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên không nói nên lời.

- Tự tay giải quyết cô ta như vậy, sẽ rất bẩn tay đó, ông chủ. - Anh nói với lão rồi ngoái cổ ra đằng sau nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

- Chẳng phải tôi đã bảo em ở yên đó rồi hay sao?