Alpha dừng xe trước một cửa hàng bán tạp hóa nằm ở ngoại thành Hà Nội, anh bước vào bên trong quầy thu ngân, một người đàn ông to béo ngẩng mặt lên nhìn anh, miệng nhai chóp chép chiếc kẹo cao su.
Khi nhìn thấy Alpha, người đàn ông đó cúi đầu chào rồi bấm tay vào chiếc nút nhỏ nằm phía dưới mặt bàn thu ngân, một cánh cửa nhà nằm phía sau lưng ông ta được mở ra, Alpha bước chân xuống tầng hầm ấy, ánh đèn dần bật lên dọc theo bức tường cạnh anh.
Nơi đây đã thay đổi nhiều hơn trước, trang thiết bị hiện đại, không gian rộng rãi. Anh bước xuống dưới sảnh, hai tay giơ lên vỗ vào nhau như thu hút sự chú ý của mọi người.
Các thành viên của V dù đang dở việc gì cũng đều dừng lại rồi tiến lại gần phía anh.
- Ông chủ vướng phải một chuyến công tác gấp tại Bali nên tôi tới để phổ biến nhiệm vụ quan trọng cho mọi người. - Alpha nói với giọng nghiêm nghị, ánh mắt trầm mặc như suy tư.
Không ai nói gì, chỉ biết vểnh tai lắng nghe từng lời anh nói.
Alpha đã chần chừ. Đôi mày anh nhíu lại, phải mất một lúc lâu anh mới lên tiếng, tuy nhiên giọng điệu có chút gượng gạo.
Sau khi lắng nghe rất rõ kế hoạch mà Alpha đã phổ biến, những thành viên kì cựu của V đều tròn mắt nhìn nhau, đây là kế hoạch mà ông chủ đã dành 6 năm đễ lập ra hay sao?
Tuy nhiên, chúng cũng không dám lên tiếng hỏi lại, kế hoạch cũng đã được phổ biến rõ ràng mạch lạc từng từ. Ai cũng biết Alpha là cánh tay phải đắc lực của Phúc Thạch, anh cũng luôn là người răm rắp nghe theo lệnh của ông ta, không lý nào mà Alpha lại làm điều đó...
Họ bối rối rồi cũng tròn mắt nhìn nhau, nhưng rồi cũng bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ được giao càng sớm càng tốt.
Bước ra khỏi nơi nồng nặc mùi máu và sát khí được toát ra bởi những thứ vũ khí, hay tù chính những con người ở dưới đó. Alpha thở một hơi dài, trong lòng cảm thấy bối rối, một chút lo ngại, anh không còn biết việc mình vừa làm là đúng hay sai. Trong đầu anh ngay lúc này chỉ hiện hữu duy nhất hình ảnh của người con gái của sáu năm trước.
______
Căn cứ của Unknown đã được tân trang lại, không còn mang cái vẻ u ám, ẩm ướt như trước kia. Mọi người ở đây vẫn vậy, luôn sống chan hòa với nhau, số lượng thì tăng lên, nhưng đại đa số là những gương mặt mới. Những thành viên từ thuở mới thành lập giờ chỉ còn lại vài ba người.
Chris, chàng trai với vết sẹo dài trên má đã trở thành người được Victor tin tưởng tuyệt đối bởi kĩ năng chiến đấu, cách làm việc cũng như xử lí mọi việc mà Victor giao cho đều rất tốt.
Erena là người con gái duy nhất ở đó, mọi việc ăn uống hầu hết đều do cô lo, không phải tự nhiên mà họ rất mực yêu quý cô như vậy.
Buổi chiều ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày khác, Erena đứng tựa tay vào chiếc ghế sofa, trên môi nở nụ cười rất tươi khi nghe những câu chuyện rất đỗi hài hước của các thành viên trong nhóm. Victor đứng ngay cạnh cô, đôi lúc lại đưa mắt nhìn xuống cô.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đấy mà đã 6 năm hai người ở bên nhau, vẻ ngoài của Erena cũng đã thay đổi. Cô đẹp lên rất nhiều. Mái tóc màu nâu vàng dài ngang lưng được uốn cong ở đuôi, đường nét trên khuôn mặt thì trở nên ngày càng hoàn mỹ. Giờ đây trông nó thật sắc sảo và gợi cảm biết bao.
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa, Jackie ngừng câu chuyện cười còn dang dở và đứng dậy mở cửa. Hiện ra ngay trước mắt cậu là những chiếc túi đựng rất nhiều thức ăn. Cậu ta mắt chữ A miệng chữ O nhìn chúng, bất ngờ những chiếc túi được gạt sang một bên, hé lộ một gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đang nở một nụ cười thật tươi.
Jackie lùi lại, cô gái ấy cũng vì thế mà bước vào trong. Ai ai cũng phấn khởi khi nhìn thấy gương mặt rất đỗi quen thuộc ấy.
- Vivian! - Chris ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái ấy.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cửa, Victor mở to hai mắt đều ngạc nhiên, chân cũng bước gần đến chỗ cô tiểu thư của The Python, trên môi hiện lên một nụ cười nửa miệng.
- Dạo này có việc gì mà tới đây đều đặn thế này? - Victor giở giọng trêu chọc cô.
- Thì... người ta có người trong lòng ở đây thì mới tới chứ sao. - Vivian cười tủm tỉm đầy ngại ngùng nhưng cũng không quên trêu lại anh.
Cả căn phòng ồ lên, kèm theo đó là những tiếng cười trêu chọc họ. Tuy nhiên, duy chỉ có Chris là lặng im. Anh lặng lẽ đứng gần Erena và nhìn sang cô, ánh mắt cô nhìn Victor và Vivian đượm buồn, Chris liếc mắt sang chỗ khác, trong lòng cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. - Vậy anh đã có người trong lòng chưa kìa? - Những thành viên còn lại đổ dồn ánh nhìn về phía Victor và trêu chọc anh nhưng sớm nhận lại từ anh một cái lườm khiến họ sợ rúm ró lại.
- Chưa có. - Anh hé răng cười khẩy.
Erena hít một hơi thật sâu rồi quay người trở vào trong bếp.
- Chị dâu? - Chris lên tiếng đầy tò mò khi thấy cô như vậy.
- Tôi vào làm đồ ăn nhẹ cho mọi người. - Cô nhẹ nhàng đáp lại sự tò mò của Chris, không hề quay đầu lại nhìn anh lấy một lần.
Erena đứng trong bếp mà nghe được vọng ra ngoài kia, mỗi lần giọng Vivian cất lên là cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng, và cái cảm giác ấy còn được đẩy cao lên nữa khi đáp trả lại những lời nói ấy là giọng điệu hết sức nhẹ nhàng của Victor dành cho cô ấy.
"Em có chuyện muốn nói với anh thôi." Cô nghe loáng thoáng thấy tiếng ViVian nói vậy, sau đó là một loạt các tiếng cười đùa, Erena không thể nghe được gì khác.
Vivian lấy ra từ một trong những chiếc túi mình mang tới vài quả táo, một tay với ra cầm lấy một con dao trên bàn, cô loay hoay xoay quả táo như tìm nơi bắt đầu để đặt dao lên đó.
- Gì chứ em không gọt táo được đâu, để đó tôi làm cho. - Victor nói rồi cố giành lấy con dao từ tay Vivian.
Vivian không đồng ý, vẫn cố gắng tự mình gọt lấy quả táo để mời mọi người.
Câu nói hết sức nhẹ nhàng và ấm áp ấy của Victor đã lọt vào tai Erena, cô đã mất tập trung trong vài giây, bất chợt cô cảm thấy đau ở đầu ngón tay, liền bật giác giật tay lại, miệng kêu "a" một cái đều bất ngờ, máu chảy dần ra, cô đã vô tình tự làm đứt tay mình khi đang thái dở những miếng khoai tây.
- Chị dâu, chị không sao chứ?! - Chris hoảng hốt chạy tới bên Erena, anh cầm bàn tay cô lên thật nhẹ nhàng, đôi mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu trên ngón tay của Erena, bất chợt lại chạy đi lấy băng ergo cho cô.
- Erena đâu? - Victor đưa mắt nhìn xung quanh và lên tiếng hỏi.
- Hình như chị dâu vào bếp làm gì ấy ạ. - Một thành viên nói.
Victor từ từ bước vào phía phòng bếp, nhưng bước chân của anh đã ngừng lại ở ngay trước cửa. Ánh mắt anh thay đổi, nó trở nên lạnh lùng khi nhìn vào trong.
Chris và Erena đứng quay mặt vào nhau, cô ngơ ngác nhìn anh nâng niu bàn tay của mình, đôi lúc lại đưa mắt ngước lên nhìn, cử chỉ của Chris hết sức nhẹ nhàng, đôi mày nhíu lại nhìn chằm chằm vảo vết thương và băng bó lại rất khéo. Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, trong đầu Erena lại hiện ra một hình ảnh rất đỗi quen thuộc, cái sự nhẹ nhàng, dịu dàng này, thật sự rất giống với Alpha...
Sau khi xong xuôi, Chris chợt có cảm giác như có người đang nhìn mình, anh quay ngoắt mặt về phía cửa bếp, tuy nhiên lại không có gì cả.
- Vivian, chẳng phải em nói có chuyện muốn nói với tôi ư? - Victor bước lại gần Vivian với ánh mắt lạnh lùng.
- Ơ... vâng... - Vivian ngơ ngác nhìn anh.
- Chúng ta tới chỗ nào đó dễ nói chuyện đi. Có gì bữa tối nay tôi mời em. - Victor nói với chất giọng ấm áp, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Nghe thấy vậy, Vivian hé môi cười tươi rói, cô lau tay vào giấy rồi chạy tới bám vào cánh tay anh, bỏ lại đống hoa quả cùng với đồ ăn lại cho mọi người ở căn cứ của Unknown.
Anh mở cửa trước của chiếc xe BMW đen cho Vivian rồi vòng ra ghế lái. Anh đã đổi sang chiếc này sau sự ra đi của Trịnh Uyển Nhi khoảng nửa năm, chiếc Mercedes màu bạc vẫn được anh giữ lại trong gara ở nhà dù chẳng dùng đến nữa, anh muốn giữ lại kỉ vật duy nhất của người bạn ấy.
Erena quay ra từ trong bếp nhưng mọi người nói anh đã ra ngoài với Vivian, có lẽ họ cũng sẽ ăn tối ở ngoài. Ánh mắt của Erena trở nên đượm buồn, anh đi cũng chẳng nói một lời với cô...
- Hôm nay chị ăn tối ở đây với mọi người đi, ăn xong em đưa chị về. - Chris nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng như an ủi.
Phải rồi, giờ đây ở căn cứ đã có một chiếc xe bảy chỗ màu đen để thuận tiện cho việc vận chuyển của mọi người mỗi khi làm nhiệm vụ gì đó.
Erena không nói gì mà chỉ lẳng lặng ra ngồi ở ghế sofa, hòa vào đám đàn ông đó. Chris biết cô đang có tâm tư gì trong lòng, tuy cô không nói ra. Anh luôn chọn cách lặng thầm bên cạnh cô.
______
Victor đặt hai tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
- Ra là việc làm ăn với The Python à? - Anh cất giọng hỏi.
- Ừm. Anh trai em đã nhờ em chuyển lời tới anh. - Vivian quay sang nhìn Victor. - Anh ấy còn nói nếu anh nhận lời thì sẽ lên đường vào sáng sớm ngày mai luôn, giải quyết càng nhanh càng tốt. - Cô tiếp lời.
- Hừm. Có gì lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh trai em. - Victor trả lời với vẻ ngẫm nghĩ.
Anh đưa mắt nhìn về phía trước mà thầm nghĩ trong đầu. Vivian giờ đã lớn thế này rồi, cô còn được anh trai giao việc của tổ chức cho, không còn là cô gái 16 tuổi của sáu năm trước nữa, thời gian trôi nhanh thật.
- Em lớn thật rồi đấy, trưởng thành hơn nhiều rồi. - Victor nhếch mép cười.
- Ừm. Cũng đã mấy năm rồi, thay đổi cũng đúng thôi. - Anh nhoẻn miệng cười.
- Có một thứ vẫn không thay đổi mà. Em vẫn thích anh đấy chứ! - Cô nói với giọng điệu tinh nghịch.
Victor ngạc nhiên, quay mặt sang nhìn cô thật nhanh rồi lại nhìn thẳng về phía trước, không nhịn được mà bất giác bật cười.
- Nhưng anh chỉ để thích thôi, không yêu đâu. - Cô tủm tỉm cười trêu chọc anh.
Victor cười thầm, cách nói chuyện của Vivian vẫn luôn như vậy, luôn khiến anh phải bật cười vì sự trẻ con của cô.
- Được rồi, tôi biết tôi cũng chẳng tử tế gì. - Anh cười.
- Ý em không phải vậy, mà là.. bên anh có người phụ nữ khác rồi. - Cô trầm giọng xuống, ánh mắt nhìn Victor cũng thay đổi.
Nụ cười trên môi Victor dần vụt tắt, ánh mắt lại trở nên xa xăm, anh biết ý của Vivian đang nói là gì, nhưng anh luôn cảm thấy không muốn nói về chuyện này khi người khác đề cập đến nó trước mặt anh.
Không gian yên ắng khiến Vivian chẳng thể chịu được, cô tiếp tục lên tiếng.
- Là anh cố tình không nhận ra hay anh không nhận ra thật? Chị ấy...
- Là vì tôi không muốn có một mối quan hệ như vậy vào lúc này, phiền phức lắm. - Victor nói với giọng lạnh lùng và thản nhiên.
Vivian chau mày lại nhìn anh. "Không đúng, không phải cái lí do mà anh nói. Không phải anh không nhận ra, mà chỉ là anh không dám thừa nhận nó thôi."