Nhiều ngày trôi qua, Tường Vy vẫn thật kiên nhẫn, mỗi ngày đều tới và thăm Alpha một cách đều đặn. Nhưng cái thái độ mà anh dành cho cô lại không mấy vẻ chào đón cho lắm, mỗi lần cô đến, anh lại tỏ ra lạnh nhạt và phũ phàng hơn.
Tuy điều đó khiến cô đau lòng không ít lần, nhưng dường như cô cũng không có ý định dừng việc làm đó lại.
Dạo gần đây, do chuyện của cô tiểu thư và con át chủ bài của V gây ra mà cả tổ chức đều như náo loạn cả lên, các thành viên cũng trở nên chủ quan trong một số chuyện.
Tường Vy rời khỏi căn cứ của người cha, một chiếc xe 4 chỗ dừng trước cửa cũng đã đưa cô đi. Ở phía xa kia, núp lùm sau những tán cây, rất nhiều cặp mắt đổ dồn vào hình bóng của người con gái ấy, theo dõi sát sao từng nhất cử nhất động của cô.
"Con bé này gần đây rất hay ra ra vào vào căn cứ của V, không những vậy còn có xe đưa đón tận nơi, không lẽ là đối tác mới?" Một tên cất tiếng, tay cầm ống nhòm nhìn về hướng căn cứ.
"Đối tác thì ít ra chúng ta phải từng thấy qua rồi chứ? Còn con bé này lạ hoắc, mặt còn non choẹt, có khi còn đang tuổi đi học." Một tên khác đáp trả lại nghi vấn của đồng đội với một giọng khó ưa.
"Theo dõi xem con bé này hay đi đâu, làm gì, gia thế ra sao." Hắn ra lệnh.
____
Đã gần một tuần kể từ lúc ông nhập viện, nhưng dường như kết quả không mấy khả quan, sức khoẻ ông tuột dốc không phanh, căn bản vì đã quá muộn...
Hôm nay lại như mọi ngày khác, Victor vào trong phòng bệnh với một chiếc cặp lồng đựng cháo nóng, tâm thế không mấy thoải mái, bởi anh luôn có cảm giác bất an khi ngày qua ngày mọi chuyện cứ ngày càng tệ đi, anh biết anh luôn phải chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng không có gì là biết trước được...
Anh rảo bước dọc hành lang, tay anh cầm chiếc cặp lồng cháo bỗng run lên, Victor khẽ chau mày, cảm nhận điều bất ổn. Bất chợt một nữ y tá chạy ra khỏi phòng bệnh của bố anh, cách nơi anh đang đứng khoảng 3m, vẻ mặt cô hoảng hốt thấy rõ, lập tức chạy thật nhanh tới chỗ anh với vẻ vội vã.
- Bệnh nhân... bệnh nhân...! - Cô y tá dường như chẳng thể nói rõ ra đầy đủ khuôn chữ, hơi thở cũng gấp gáp, hai tay bấu lấy cánh tay anh rồi chỉ vào phòng bệnh.
Victor lập tức chau mày, những đường nét trên gương mặt anh xô lại với nhau, tay cầm cặp lồng cháo cũng chợt buông bỏ, đổ ụp xuống sàn bệnh viện. Người đàn ông trẻ này lập tức chạy vào phòng bệnh, đến bên giường của bố mình mà như chẳng thể giữ được bình tĩnh.
Ông ho sù sụ, thậm chí còn ra cả máu, cánh tay cũng run lên bần bật, sắc mặt xanh xao, cảm tưởng như chẳng còn một giọt máu. Victor lập tức quỳ thụp xuống bên giường ông, hai tay nắm lấy bàn tay gầy gò đang run lên lẩy bẩy của ông.
- Này...! Đừng có doạ tôi! - Anh lớn giọng như quát ông nhưng thực chất lại như đang run lên.
Ông vẫn ho, đôi lúc dừng lại để hít thở, nhưng sắc mặt vẫn không hề ổn hơn.
- Khải... bố có chuyện... muốn nói với con... - Giọng ông run lên, khàn khàn, trong hơi thở còn có phần nặng nhọc.
Victor nắm chặt lấy bàn tay gầy gò ấy của ông mà thầm nghiến răng như ra lệnh cho ông. - Có chuyện gì chúng ta sẽ nói chuyện sau... đừng nói như thể ông sắp đi xa như vậy, ông không được chết! - Anh trừng mắt lên nhưng sự bối rối đang hiện lên rất rõ sau đôi mắt màu nâu sẫm ấy.
- Không... ta phải nói...! Đó là về bố của con...! - Ông gồng mình lên nói, tay cũng cấu chặt vào hai bàn tay to lớn của anh.
- Không, ông đã là bố của tôi rồi, đừng nói gì cả! - Victor một mực muốn gạt phăng lời nói của ông, không phải anh không muốn nghe, mà là anh không muốn ông phải dùng hết sức của mình ra để nói những chuyện đó vào lúc này, sức khoẻ của ông thật sự rất tệ, anh không muốn tin rằng ông thật sự sắp ra đi...
- Khải...! - Ông quát nhẹ anh. - Ta không phải bố ruột của con..! - Ông thốt lên đầy đau đớn, anh nhì ông mà trong lòng cũng chua xót ngậm ngùi, có thể thấy khoé mi ông rưng rưng.
Anh biết mình không phải con ruột ông, đó là lí do mà anh và mẹ bị ông coi thường, chửi bới, đánh đập suốt những tháng ngày tuổi thơ ròng rã, còn điều gì có thể tệ hơn đây...?
- Con phải nghe ta...! - Ông rướn cổ lên như để lời nói thốt ra được dễ nghe hơn, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề.
- Mẹ con đã giấu con chuyện này, thậm chí còn muốn mang bí mật này theo mình khi bà mất... bà muốn con không bao giờ biết được sự thật về ông ta... nhưng ta nghĩ con cần phải biết bố ruột mình là ai... - Ông lại tiếp tục ho sù sụ sau mỗi câu nói, điều đó khiến tim anh đập nhanh, dường như đang cố giữ bình tĩnh.
- Bố ruột của con... là Nguyễn Phúc Thạch... chủ tịch của tập đoàn Venela... - Lời nói ấy của ông thốt lên mà trong anh như chết lặng, rốt cuộc, ông đang nói cái gì vậy...?
- Ông... ông đùa tôi...? - Trên môi anh nở một nụ cười gượng gạo, tay khẽ run lên, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
- Không... ta không thể nhầm được...! Tuy lúc đó ông ta chưa có cơ ngơi trong tay... giờ thì đã quá phát đạt... nhưng ta không thể nhầm được...! - Ông nắm chặt lấy bàn tay anh, hai mắt nhìn thẳng vào người con trai của mình, Victor giờ như người mất hồn, hai chân đang quỳ nhưng cũng không thể vững được nữa, liền ngồi thụp xuống đất, con tim như đau thắt lại.
- Không... ông nói dối... - Victor khẽ lắc đầu, mọi thứ như đang đổ sụp bên trong anh, đó không phải sự thật, hãy nói rằng đó không phải sự thật đi, thế giới này có biết bao nhiêu người, nhưng tại sao lại là lão ta...?
- Vợ của ông ta dường như đã phát điên sau khi phát hiện mẹ con và ông ta có mối quan hệ ngoài luồng... nghe đâu vì vậy mà lão mất đi đứa con trai đầu lòng... đó là lí do mà mẹ con không muốn con biết gì về chuyện này... vì ông ta không biết đến sự tồn tại của con... - Ông giương đôi mắt rưng rưng ấy lên mà nhìn anh, lời nói cũng dần trở nên khó nghe, thốt lên không rõ chữ, cũng một phần vì Victor đã quá sốc, nên những lời nói lọt vào tai anh như được chắt lọc...
- Trong ngăn kéo tủ gỗ đầu giường... trong quyển sách của bố... là tờ giấy xét nghiệm... Khải... bố không nói dối con... - Ông chau mày lại, lời nói thốt lên pha lẫn với những tiếng rên rỉ trong cổ họng ông thật đau đớn, điều đó khiến anh càng thêm quặn lòng.
Bất chợt ông ho sù sụ, ho cả ra máu, tay cũng run lên, nhưng rồi cũng buông thõng ngay trong bàn tay anh, cái chết đến với ông thật gấp gáp, mắt ông chưa kịp nhắm lại, ông cũng không để cho anh có cơ hội để gọi ông một tiếng "bố" lần cuối cùng.
- Bố! Bố...! - Victor khẽ lay lấy tay ông, nhưng người đi thì cũng đã đi rồi, chẳng còn gì có thể níu giữ...
Cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu đầy đau đớn của người đàn ông trẻ, người đàn ông đã nuôi nấng anh, cưu mang hai mẹ con anh, tuy chửi bới, lăng mạ, đánh đập mẹ con anh nhưng anh cũng đã từng gọi một tiếng "bố", giờ lại ra đi một cách thảm thương tới vậy, ngay trước mắt anh, ngay trước những sự thật mà ông đã nói bào phút lâm chung.
Victor rời khỏi bệnh viện và trở về căn nhà cũ kĩ ấy, anh chạy rất nhanh vào căn phòng của ông, mọi thứ xập xệ, đổ nát, bẩn thỉu. Anh quỳ thụp xuống bên chiếc tủ gỗ để đầu giường, chiếc ngăn kéo mục nát được anh kéo ra một cách vội vàng và mạnh bạo, một quyển sách hiện ra ngay trước mắt anh.
Quyển sách cũ rích, anh đã thấy ông đọc nó từ khi anh còn bé, còn ở với mẹ và ông dưới mái nhà này, một quyển sách nói về những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống, một quyển sách mà anh cho rằng nó thật sự quá tầm thường để bận tâm, giờ đây lại là chìa khoá mấu chốt cho mọi sự việc mà anh luôn tìm kiếm.
Anh mở quyển sách ấy ra, một tờ giấy được gấp gọn lại bỗng ẩn hiện sau những trang sách, Victor run tay mà cầm lên. Một tờ giấy xét nghiệm ADN, hai mẫu ADN của cả hai bên đều trùng khớp đến 99,98%, điều này khiến mắt anh như mờ đi, cảm tưởng như lồng ngực đang bị co thắt lại, không thể thở bình thường.
____
Người phụ nữ trẻ với gương mặt thanh tú đang rảo bước trên con phố, những bước chân tìm đến một khách sạn hạng trung, cô mở điện thoại ra và nhìn vào địa chỉ nhận được trong phần tin nhắn, liền bấm thang máy và lên đúng số phòng.
Cánh cửa khách sạn được mở ra, bên trong đó là một người lớn hơn cô khoảng 2-3 tuổi, ngồi trên ghế sofa và nhâm nhi một ly vang đỏ. Cô bước vào bên trong rồi khẽ quay người bấm chốt cửa, đôi chân thon thả rảo bước vào trong phòng khách sạn, tay đặt túi xách lên bàn rồi ngồi xuống ghế đối diện người đàn ông.
- Đã 4 năm kể từ ngày đó rồi, sao anh lại liên lạc với em? - Người phụ nữ chau mày đầy khó hiểu, khẽ cất giọng hỏi người đối diện.
Người đàn ông nhâm nhi ly rượu xong liền đặt nhẹ xuống mặt bàn, lặng lẽ đưa mắt nhìn người phụ nữ.
- Tôi đã đưa cô một số tiền tương đối lớn, để cô có thể cút khỏi tầm mắt của tôi và vợ tôi, càng xa càng tốt. Cô đã nhận nó, rồi sao giờ lại dám quay lại đây và phá hỏng cuộc sống hôn nhân của tôi? - Ông quát lớn, đồng thời tay cũng đập mạnh xuống bàn.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó, người phụ nữ liền chột dạ, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
- Anh nói vậy là sao? Tôi đâu có xuất hiện trước mặt anh hay vợ anh? Huống hồ hôm nay còn là anh gọi tôi đến? Cô ra vẻ bất bình.
- Câm ngay, con đĩ già mồm! - Hắn ta nói rồi đập mạnh ly rượu xuống đất, chiếc ly vỡ tan tành, các mảnh vỡ văng ra khắp nơi.
- Tự dưng vợ tôi nhớ lại cô sau 4 năm hay sao? Chỉ có cô đã tự tiện xuất hiện trước mặt cô ấy, nên cô ấy mới nổi điên lên sau từng ấy năm im lặng như vậy! - Hắn ta tức tối mắng chửi xối xả vào mặt người phụ nữ.
- Anh có ý gì? Tôi đã tránh xa hai người vạn dặm rồi, vợ anh tự nhiên lại nổi điên lên như vậy, chẳng phải là vẫn có vấn đề về thần kinh sao? Hồi đó chẳng phải đã có dấu hiệu rồi à? - Người phụ nữ gân cổ lên nói bật lại, điều đó khiến hắn càng như sôi máu, lập tức cầm chai rượu vang lên mà ném mạnh về phía cô.
Người phụ nữ giơ tay đỡ, nhưng những mảnh vở đã cắm vào cánh tay cô khiến nó rỉ máu, rượu đổ vào khiến những vết thương càng thêm xót.
- Đứa con trong bụng cô ấy đã chết rồi... tất cả là vì mày...! Vì con đĩ như mày mà thành ra vậy cả! - Hắn tức tối chửi rủa cô, tay chỉ trỏ vào mặt cô.
Dường như không thể nhẫn nhịn, người phụ nữ gắng gượng đứng dậy từ những mảnh vỡ, hai mắt chau lại nói như thách thức ông.
- Anh thôi ngay trò giả nhân giả nghĩa ấy đi! Người tự tìm đến con đĩ như tôi là anh, người đã có gia đình nhưng vẫn chủ động lăng nhăng cũng là anh, vậy giờ lại nói cái giọng đạo đức như vậy sao? Chuyện này là một mình tôi sai à? - Người phụ nữ lớn giọng, từng lời nói được thốt ra trong những giọt nước mắt.
- Có lẽ chị ta cũng sẽ không bị điên... nếu như ngày hôm đó anh nghe tôi và dừng lại... - Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn. Dường như không thể chịu đựng thêm, cô liền ôm lấy chiếc túi xách và chạy ra ngoài phòng khách sạn, để lại một mình hắn ta phá tan tành mọi thứ trong đó cùng với sự tức tối.