- Nhà? - Erena thở hắt, thái độ có chút thay đổi, dường như cố gồng mình lên để đối diện với anh, ánh mắt và ngữ điệu như có chút khinh khỉnh.
- Nhà nào cơ chứ? - Cô cất tiếng hỏi một câu đầy đau đớn.
- Nhà của mình. - Ánh mắt anh trĩu xuống nhìn cô, giọng nói vẫn rất nhẫn nhịn.
- Là nhà của anh. Từ trước tới giờ em chỉ là người ở ké mà thôi... - Ánh mắt cô nhìn anh thật khó tả, giọng nói hơi run lên nhưng vẫn cố kìm nén.
Anh ngạc nhiên trước câu nói của cô, bản thân lúc này cũng có phần hơi mất bình tĩnh.
- Sao em lại như vậy?! - Hai mày anh chau lại, thái độ cũng trở nên gay gắt hơn.
- Sao anh có thể hỏi em câu đó? - Erena cũng vì thái độ ấy của anh mà trở nên cáu gắt, sau tất cả những chuyện anh làm, sao anh có thể thản nhiên hỏi những câu như vậy?
Cô hít một hơi thật sâu như cố kìm nén bản thân mình lại, giọng nói lại run lên.
- Chỉ là... em không thể trở về bên anh một lần nữa... - Giọng cô trầm xuống cùng với ánh mắt đượm buồn.
- Chúng ta quá khác biệt... - Con tim cô nhói lên, tự mình nói ra những lời này cũng khiến cô không thoải mái gì, thật sự rất khó chịu.
- Nếu đó là lí do, thì tại sao lại quyết định ở bên anh những 6 năm? - Victor nhíu mày đầy khó hiểu, lí do đó thật sự không thuyết phục, mọi lời cô nói đều thật vô lý.
Erena nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn đi chỗ khác trong một giây phút, con tim cô nhói lên liên tục khi nghĩ tới câu nói sắp được thốt ra từ chính bản thân mình.
- Bây giờ em không còn muốn ở bên anh nữa... - Giọng cô run lên, đôi mắt màu xanh dương giương lên nhìn anh mà ầng ậng nước, nhưng chẳng thể tuôn ra ngoài, cô vẫn cố kìm nén lại tất cả...
Câu nói ấy của cô khiến anh hụt hẫng, cảm tưởng như có hàng nghìn mũi kim găm thật chặt vào trái tim anh, anh chợt nhận ra cách cô đối xử với anh bây giờ thật giống với anh của những tháng ngày trước đó, không bao giờ nghĩ tới cảm xúc của đối phương, luôn buông những lời nói thật tàn nhẫn, và luôn làm cô bị tổn thương..
Erena quay lưng bỏ đi, một cách vội vã, dường như cô không thể đổi mặt với anh thêm một giây phút nào nữa. Nhưng anh không thể để cô đi như vậy, những bước chân của anh cũng di chuyển, tiến về phía cô thật nhanh.
Anh với tay ra và đặt lên vai cô như muốn níu giữ cô lại, Erena ngay tức khắc khua cánh tay về phía sau, gạt bàn tay to lớn của anh ra khỏi vai mình.
Cô quay ngang người, ở khoảng cách gần thế này, mùi nồng của rượu khẽ luồn vào cánh mũi cô, Erena khẽ nhíu mày.
"Anh uống rượu sao?"
Hóa ra là men rượu đã ngấm vào trong người anh, nên Victor mới có thể thốt ra những lời nói thật nhẹ nhàng ấy, những lời mà có lẽ số lần Erena nghe được có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Anh đi đi! Không tôi sẽ báo cảnh sát đấy! - Cô lớn tiếng, một phần vì không đủ can đảm để đối diện với anh, một phần vì không thể kìm nén bản thân thêm nữa, cô sẽ òa khóc mất nếu còn ở gần anh.
Trước lời nói có phần lớn tiếng của cô, Victor cũng không thể bình tĩnh được nữa, cùng với chút men rượu trong cơ thể, anh bất chợt lớn giọng ngược lại.
- Được! Em báo đi! Bắt anh vào tù được thì càng tốt, để anh không phải nhìn thấy em. Vì nếu thấy em, anh sẽ chỉ muốn được ở gần em! - Anh quát lên khiến cô giật bắn mình, hai mắt anh cũng trợn to nhìn cô trừng trừng, dường như lúc này anh chẳng thể làm chủ được lời nói của mình nữa.
Con tim cô lại rung lên từng nhịp, cô lại rung động trước anh một lần nữa. Dường như lúc này không thể kìm nén được thêm nữa, nước mắt cô tuôn ra không thể kìm lại được, lăn dài trên gò má cô.
Câu nói ấy của anh vừa khiến cô hạnh phúc, bởi có lẽ đó là câu nói ôn nhu nhất mà Victor dành cho cô trong suốt 6 năm ròng rã, nhưng hầu hết lại khiến cô như thắt lòng lại, tại sao khi cô đã quyết định buông bỏ tất cả, chấm dứt mọi chuyện thì anh lại nói ra những lời lẽ như vậy? Cô sụt sịt một tiếng đến nao lòng, Victor khẽ nhíu mày, chợt cảm thấy tự trách bản thân mình vì đã lớn tiếng với cô, trách mình vì lúc nào cũng là nguyên do chính khiến những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Anh bất chợt trở nên lúng túng, hai tay giơ lên trước mặt cô như định gạt đi những giọt nước mắt ấy, nhưng cô đã lùi lại như cố né tránh hành động ấy của anh, mặt cô cúi gằm xuống, đến mức này thì thật sự không đủ can đảm để đối diện với anh nữa rồi.
Cô ghét anh tới vậy sao?
- Đừng khóc... - Giọng anh run lên, có chút bối rối, ánh mắt cũng thu gọn tầm nhìn vào chỉ còn mỗi người con gái ấy, mọi vật xung quanh như mờ đi.
Erena không nói một lời gì thêm mà chỉ quay lưng lại, bước những bước đi thật nhanh, vội vã. Nước mắt rơi lã chã, cô giơ hai tay gạt đi hai hàng nước mắt ấy nhưng dường như càng lau thì gương mặt ấy lại càng ướt đẫm. Cô thút thít, khóc ngày một to hơn, cố gắng bước thật nhanh về nhà.
Anh đi theo cô suốt cả quãng đường về nhà ấy, không phát ra một tiếng động gì, chỉ lặng lẽ bám theo, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng ấy, anh giữ một khoảng cách thật ổn định, cùng với tâm trạng bất ổn lúc này của cô thì không hề phát hiện ra có người theo dõi mình.
Cô bước vào tòa nhà chung cư mini, anh đứng phía dưới mà ngước nhìn lên, cả tòa nhà đều tối đèn, trong lòng thầm tự nhủ một câu như cố gắng khiến cho bản thân mình yên tâm.
"Ra là em sống ở đây."
Anh đưa mắt quan sát cả tòa nhà, tuy hơi nhỏ nhưng cũng không tệ, ít ra cô còn có một chỗ ở tốt, vậy là anh có thể yên lòng được phần nào.
Erena đi thang máy lên tầng của mình, tay cô tra chìa vào ổ khóa, vặn vài vòng rồi mở thanh nắm cửa một cái "cạch". Vừa bước vào trong và đóng cửa lại, cô đã ngồi thụp xuống đất, lưng tựa vào cửa ra vào.
Nước mắt cô tuôn ra ngày một nhiều, không thể dừng lại được, cô khóc nấc lên thành tiếng, hai tay đặt lên đầu gối mà cố gào khóc thật to hơn nữa như để giải tỏa tất cả những suy tư trong lòng.
Anh chờ đợi một hồi lâu, ngước mắt nhìn lên các tầng nhưng vẫn không có tầng nào sáng đèn, cổ anh mỏi nhừ nhưng vẫn chẳng thể biết cô sống ở tầng nào. Một lát sau, sự kiên nhẫn của anh như đã được đền đáp, ánh đèn của một phòng ở tầng số 5 liền sáng đèn, anh không chắc đó có phải phòng của cô hay không, liền nheo nhắm mắt lại nhìn cho rõ.
Một bóng đen liền xuất hiện sau tấm cửa sổ kính của tầng 5, mái tóc được buộc đuôi ngựa phía sau, dáng vẻ ấy khiến anh khẽ bật cười, một nụ cười dịu dàng, anh không thể nhầm lẫn được.
"Em sắp đi ngủ chưa?" Anh rất muốn hỏi cô nhưng chẳng thể thốt ra lời nào, chỉ biết tự hỏi thầm trong lòng.
Erena dọn lại ít đồ trên bàn bếp, đôi lúc vẫn còn sụt sịt vài tiếng, sau đó mới tắt đèn và lên giường đi ngủ.
Thấy ánh đèn chợt vụt tắt, mắt anh liền mở to hơn ra vẻ ngạc nhiên.
"Ngủ ngon nhé. Em chưa chúc ngủ ngon anh mà đã đi ngủ trước rồi sao? Em trở nên vô tâm như vậy từ lúc nào vậy chứ?"
Victor chỉ biết cười thầm trong lòng đầy cay đắng, anh ngước mắt nhìn lên tầng phòng cô thêm một lúc nữa rồi mới quyết định quay lưng bỏ đi.
Điện thoại anh rung lên trong túi quần, Victor nhíu mày rồi rút nó ra, nhưng rồi lại cất ngay vào túi khi nhìn thấy người gọi là Chris, tất cả mọi việc hiện tại đối với anh đều không còn quan trọng nữa.
Anh rảo những bước đi đầy nặng nhọc trên những con phố đêm, dáng vẻ đầy mệt mỏi, giống như một người mất hồn.
Những bước chân ấy đưa anh trở về ngôi nhà đã từng là của hai người. Nơi đây càng khiến anh thêm mệt mỏi, con tim càng như đau hơn, bởi ở đâu anh cũng có thể tưởng tượng ra hình bóng của cô.
Anh ngồi ở phòng khách nhưng không bật đèn, bên cạnh anh lúc này chỉ có chai rượu mạnh làm bạn. Victor vừa uống mà vừa suy nghĩ về quá khứ, về những lúc mà cô còn ở bên cạnh anh, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm tới cô dù chỉ một chút.
Nửa chai rượu mạnh ấy hết chỉ trong nháy mắt, như không còn gì để giúp anh giải toả, Victor chỉ còn có thể tìm đến khói thuốc. Những điếu thuốc lá đã hút hết được vứt đầy dưới sàn nhà, cả căn nhà tràn ngập mùi khói thuốc, càng thêm bí bách, khó chịu. Chiếc điện thoại của anh vẫn rung lên liên tục không ngừng, nhưng Victor lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần.
Men rượu ngấm vào trong người, đầu anh lâng lâng, cảm tưởng như mọi thứ đang đảo lộn lên, đôi chân của anh bước lên cầu thang một cách loạng choạng, vô thức bước vào phòng cô.
Victor chập chững bước vào trong, đến bên chiếc giường trống trơn ấy mà ngồi thụp xuống, hai đầu gối co lên, lưng tựa vào chân giường.
Bóng tối bao trùm quanh anh, cả không gian tĩnh mịch như càng làm nỗi buồn trong anh trào dâng. Ánh mắt mệt mỏi ấy hướng vào vô định, trong đầu chợt vọng lại những câu nói từng được thốt ra từ người con gái ấy.
"Ở đâu cũng được... ở cùng anh là được..."
"Anh ăn sáng rồi hẵng đi."
"Tay anh đang chảy máu kìa! Đồ cứu thương đâu!"
"Nếu có gì không ổn thì nói em ngay nhé...?"
...
Anh chỉ biết ngồi cười trong vô thức, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô đã từng quan tâm anh như vậy cơ mà, còn anh thì sao? Rốt cuộc thì đã làm được gì cho cô chưa? Hay chỉ có gạt cô sang một bên, làm cô buồn,...
Tiếng rên rỉ trong miệng người đàn ông ấy vang lên giữa căn phòng, sự trầm mặc, tĩnh lặng của không gian càng làm nổi bật lên âm thanh đến nao lòng ấy.
____
Sáng hôm sau, khi siêu thị vừa mở cửa, Erena cũng vừa mới nhận hàng mới về và đang xếp chúng lên giá thì Chris đã tới tìm cô.
Anh thở hồng hộc, vẻ mặt cũng rất vội vã khiến cô bất ngờ.
- Tôi xin lỗi vì phải hỏi cậu câu này nhưng... tối qua Victor có tới tìm cậu không? - Chris vừa thở vừa hỏi cô.
Erena ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, tuy bản thân cũng tò mò nhưng vẫn cố gắng không quan tâm tới chuyện đó.
- Không. - Cô thản nhiên trả lời.
Nghe cô nói vậy, Chris cũng có phần hơi hụt hẫng, nhưng rồi cũng đứng thẳng dậy.
- Được rồi, tại cả tối qua tôi cố gọi điện cho anh ấy nhưng không thấy nghe máy, dù gì cũng cảm ơn cậu. - Chris nói với vẻ vội vã kèm theo chút lo lắng, sau đó liền chạy đi thật nhanh.
Ngay khi Chris vừa rời đi, sắc mặt của Erena liền thay đổi 180 độ. Anh nói vậy là sao? Victor không nghe máy suốt cả tối ư? Tối qua lúc gặp cô, trên người anh còn phảng phất mùi rượu, hơn nữa cô còn nói những lời rất phũ phàng với anh, không biết lúc anh về có gặp chuyện gì không.
Cô bước vào phòng nghỉ cho nhân viên rồi đóng chặt cửa, lập tức ngồi thụp xuống, lưng tựa vào cửa, tay nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra, gõ vào đó một dãy số như đã hằn sâu vào trong tâm trí cô.
Erena nhìn dãy số đó đang để trên màn hình rồi lại cắn môi đặt điện thoại xuống, nhưng điều đó lại khiến lòng cô chẳng yên, lại đành cầm lên.
Cô như tự dằn vặt mình, không biết nên bấm gọi hay không. Đây là số máy mới của cô, nếu cô gọi thì anh cũng không biết, nhưng cô có nên gọi không?
Trằn trọc suy nghĩ mãi, Erena chợt liều mình, cắn răng rồi bấm gọi vào dãy số đó, cô không thể chịu được nữa, cô muốn biết rốt cuộc anh đã có chuyện gì...
Điện thoại rung lên 3 hồi chuông nhưng chẳng có ai nghe máy, lúc này Erena mới như sực tỉnh, ý thức lại hành động mình đang làm thật thiếu suy nghĩ, liền cuống cuồng định bấm tắt đi.
- Alo? - Giọng người đàn ông ấy cất lên thật yếu ớt khiến cô như chết lặng.