Sáng hôm sau. Mặt trời ló dạng, những cảnh vật bị bóng tối bao trùm dần hiện rõ. Mặt trời lên càng ngày càng cao, ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ khiến Đường Vy tỉnh giấc.
Đường Vy ngồi dậy, cơn đau nhức khắp cơ thể khiến cô bất giác nhăn mặt.
Cố Tranh dựa lưng vào tường, để lộ nửa thân trên đầy quyến rũ, anh liếc nhìn đầy lạnh lùng nói.
- Đêm qua tôi say, cô đừng có hiểu lầm.
Đường Vy nhìn Cố Tranh, đôi môi nở nụ cười nhưng đôi mắt lại đầy đau thương. Những lời nói này như một con dao đâm vào tim cô khiến tim cô rỉ máu. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, vậy mà bây giờ anh lại giở giọng như một tên sở khanh khốn nạn. Quả nhiên, ánh mắt và lời nói đêm qua cô nghe được đều là ảo giác mà thôi. Anh mà yêu cô sao? Thật nực cười.
Cố Tranh đứng nhìn cô một lúc lâu trong ánh mắt hiện lên tia đau xót nhưng ngay sau đó lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng. Anh đứng thẳng người rồi quay người dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Đường Vy bước xuống giường, cơ thể đau nhức khiến mỗi bước đi của cô đều trở nên khó khăn. Cô bước vào phòng tắm, nhìn bản thân tàn tạ của mình trong gương. Thật thảm hại.
Cô đưa tay, sờ lên những vết hôn chi chít trên người, những dấu hôn bình thường đều định nghĩa cho tình yêu ngọt ngào của các cặp tình nhân, nhưng đối với cô thì lại hoàn toàn khác, những dấu vết này khiến cô cảm thấy chua xót đến tận đáy lòng. Rất đau đớn.
Một lát sau, cô khoác lên người bộ áo ngủ sơ sài, bước ra phòng khách. Cô đảo mắt nhìn xung quanh nhà nhưng không thấy bóng dáng Cố Tranh đâu. Anh đi rồi chứ? Đi làm rồi sao?
Trong lúc cô đang chăm chú tìm kiếm, một hương thơm sộc vào mũi cô. Trong vô thức cô hướng đôi mắt về phía phòng bếp.
Cô bước đến phòng bếp, một nồi canh gà hầm táo đỏ nóng hổi được đặt ở bàn ăn. Đây là anh hầm cho cô sao? Chắc là vậy rồi. Đây là sự quan tâm của anh dành cho cô đúng không? Anh thật kỳ lạ, vừa đâm một con dao vào tim cô, vừa cho cô một viên kẹo ngọt. Vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào.
Đường Vy nhìn nồi canh gà, đôi mắt cô đẫm nước, giọt nước mắt cũng chảy dài hai bên má cô. Cuộc sống thế này thật là mệt mỏi, chết đi sẽ tốt hơn. Suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô. Đôi với cô bây giờ thực sự rất đau khổ, mỗi giây mỗi phút đều như ở dưới 18 tầng địa ngục vậy. Lạnh lẽo và đau đớn.
Ngay lúc này, hình ảnh bà cô bất chợt xuất hiện trước mắt cô khiến dòng suy nghĩ đứt đoạn. Đường Vy không ngừng lắc đầu, chấn tĩnh nói.
- Không được. Mình không thể chết, mình phải sống, mình chết rồi, bà phải làm sao? Đường Vy! Mày nhất định phải sống.
Đường Vy không ngừng chấn tĩnh chính mình, cô không thể chết, nếu cô chết bà cô chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ người thân của cô chỉ còn có bà, vì bà cô có nhẫn nhịn, có thể chịu đau khổ, chịu tổn thương, vì bà, cô có làm tất cả.
Đường Vy ngồi xuống, bắt đầu uống từng ngụm canh gà. Cô phải sống, không thể để bản thân gục ngã ở đây được.
Một lát sau, Đường Vy gắng gượng sự mệt mỏi trong người, bắt đầu bắt tay vào những việc nhà thường ngày, lau dọn, dọn dẹp nhà cửa.
Trưa hôm đó, trời nắng chói chang, nhìn như những ánh nắng đó cũng đã cảm nhận được nóng nực.
Đường Vy vẫn như thường lệ, mang cơm trưa đến cho Cố Tranh. Vừa đến sảnh tầng 1 đã nghe thấy tiếng cãi vã vang lên khiến cô bị thu hút.
Cô chuyển ánh mắt về phía đám đông, một bóng dáng quen thuộc khiến cô mở to mắt, là Trương Diệu Vân, người theo đuổi Cố Tranh năm xưa. Sao cô ta lại đến đây? Cô ta đến đây làm gì chứ? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong tâm trí cô.
Cô đứng ngây một lúc lâu, thở dài một dài lấy lại bình tĩnh. Cô bước đến gần lễ tân, người đang trong cuộc cãi vã với Trương Diệu Vân, hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Lễ tân nhìn cô, hơi khom người đáp lại.
- Phu nhân! Cô gái này nói là bạn của Cố Tổng muốn gặp Cố Tổng, nhưng cô ấy không có hẹn trước, theo quy định chúng tôi không thể cho cô ấy vào được, nhưng cô ấy...
Trương Diệu Vân nhìn cô, sự căm ghét và hận thù xuất hiện rõ trên gương mặt, cô ta nghiến răng, mở miệng nói.