Bên ngoài tập đoàn. Trương Diệu Vân gương mặt căm phẫn.
- Đường Vy! Tại sao tất cả những gì tôi muốn, cô đều cướp của tôi. Cô đáng chết, tôi phải giết cô, cô chết rồi, tôi mới có thể đoạt lại những thứ thuộc về tôi. Đường Vy! Trước khi cô chết, tôi phải khiến cô nếm mùi đau khổ, tôi sẽ khiến người cô yêu căm ghét cô.
Trương Diệu Vân lộ ra ánh mắt độc ác rồi quay người bước đi. Không ai biết cô ta định làm gì? Có âm mưu gì?
Đường Vy trở lại với vị trí phó chủ tịch tập đoàn Z&W mà không chút trở ngại. Ở tập đoàn, không ai không biết năng lực của cô, cô ngồi ở vị trí đó là hoàn toàn xứng đáng.
Cổ Tranh mỉm cười nhìn cô, cất tiếng.
- Vy Vy! Vị trí này là của em, lâu nay vẫn như vậy.
Sau khi cô rời khỏi Z&W, vị trí phó chủ tịch vẫn luôn để trống. Trong lòng Cố Tranh, vị trí này là của Đường Vy, không ai có thể ngồi vào đó ngoài cô.
Đường Vy mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, cô đưa tay vuốt nhẹ mặt bàn, cảm giác thật hoài niệm.
Cố Tranh nhìn cô, mỉm cười nói.
- Vy Vy! Em làm quen lại với công việc đi, có gì thì cứ tìm anh.
- Vâng.
Cổ Tranh quay người rời khỏi làm việc của cô.
Trưa hôm đó, 12 giờ 30 phút. Cạch! Cánh cửa phòng cô được mở ra, Cố Tranh mang theo ha phần ăn trưa buổi vào.
Anh vui vẻ bước đến gần bàn ghế sofa trong phòng làm việc của cô, đặt hai phần cơm trưa xuống bàn, cất tiếng.
- Vy Vy! Đến đây dùng cơm trưa đi.
- Anh đợi em một lát, em giải quyết nốt tập tài liệu này đã.
Cố Tranh khẽ cười, cô vẫn như trước, là một người cuồng công việc. Trước đây, ngoài Cổ Tranh ra, cô luôn vùi mình vào công việc, thường xuyên làm đến mức quên ăn quên ngủ.
10 phút đồng hồ trôi đi, cô vẫn ngồi ở bàn làm việc, bàn tay di chuyển liên tục trên bàn phím.
Cố Tranh đứng dậy, tiến về phía sau lưng cô, ôm lấy cô, dịu dàng nói.
- Vy Vy! Chút nữa rồi làm tiếp, dùng cơm trưa thôi.
Đường Vy liếc nhìn anh, cất tiếng xin lỗi.
- Xin lỗi, em chú tâm quá.
- Không sao, ra ăn thôi.
- Vâng.
Ở sofa, hai phần cơm sườn hấp dẫn đặt trên bàn. Đường Vy nhìn phần cơm, không khỏi khen ngợi.
- Nhìn ngon quá.
- Lâu rồi anh không nấu món này, em thử đi xem mùi vị có thay đổi hay không?
Hai phần cơm trưa này là do Cố Tranh thức dậy sớm làm. Trước đây, khi cô còn làm việc Z&W, cơm trưa đều do anh nấu rồi mang đi. Sau này, cô nghỉ ở nhà, mới do cô nấu đem đến cho anh.
Đường Vy gắp một miếng, đưa vào miệng. Hương vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng, khoé môi cô cong lên, cất tiếng.
-
Ngon lắm.
- Từ bây giờ ngày nào anh cũng nấu cơm cho em.
Đường Vy khẽ cười. Từ ngày cô trở về, Cố Tranh hoàn toàn thay đổi, trở lại làm Cổ Tranh của trước đây. Nhưng cô vẫn có chút hoài nghi, không biết anh bây giờ là thật hay là diễn, dù sao trước đây cô đã từng bị lừa một lần, cô rất sợ, rất sợ tin tưởng anh thêm một lần nữa, anh lại đâm một nhát dao vào tim cô. Cảm giác đó, cô không muốn trải qua thêm bất kỳ một lần nào. Rất đau, rất đau đớn.
...
Chiều hôm đó, tan làm. Cô vừa bước ra khỏi tập đoàn thì bắt gặp Hoắc Hành đang đứng dựa người vào thành xe, chờ đợi ai đó.
Cô bước ra, ánh mắt Hoắc Hành lập tức hướng về phía cô, mỉm cười vẫy tay.
- Đường Vy!
Hoá ra, anh ta đang đợi cô. Nhưng cô đợi cô làm gì chứ?
Cô bước gần Hoắc Hành, cất tiếng hỏi.
- Anh đến đây làm gì vậy?
- Tôi đến tìm cô. Tôi nghe nói cô đã trở lại với công việc nên đến thăm cô. Cô dạo gần đây thế nào? Hắn ta không làm gì cô đấy chứ?
- Tôi rất tốt. Anh ấy thay đổi rồi, đối xử với tôi rất tốt.
Hoắc Hành khẽ cười nhưng trong đôi mắt lại hiện ra tia buồn bã.
- Vậy thì tốt.
- Hoắc Hành! Thời gian trước đây cảm ơn anh, thời gian đó, tôi rất vui vẻ. Tôi rất vui có một người bạn như anh.
Đôi mắt Hoắc Hành hơi mở to ngay sau đó lại trở lại bình thường, đôi môi Hoắc Hành cong lên nhưng sâu trong ánh mắt vẫn nhìn ra chút buồn bã.
- Ừm. Thấy cô vẫn tốt là tôi yên tâm rồi. Đường Vy! Chúc cô hạnh phúc.
Hoắc Hành đâu có muốn làm bạn với cô chứ? Anh ta yêu cô, rất yêu cô, điều Hoắc Hành muốn là được ở bên cạnh cô. Nhưng thật đáng tiếc, trong lòng cô luôn chỉ có Cổ Tranh mà thôi.
Đường Vy mỉm cười đáp.
- Cảm ơn anh.
Không phải cô không hiểu tình cảm của Hoắc Hành. Cô hiểu rất rõ. Hoắc
Hành rất tốt, nhưng cô không thể đáp lại được. Cô không yêu anh, dứt khoát là cách tốt nhất, như vậy đều tốt cho cả hai.
Tiếng động cơ xe tiến dần về phía cô. Cổ Tranh bước xuống xe, nhìn Hoắc Hành với ánh mắt sắc lạnh.
Cổ Tranh bước đến bên cạnh cô, ôm lấy vai cô, khó chịu nhìn Hoắc Hành.
- Anh đến đây làm gì?
Hoắc Hành mỉm cười nhìn anh đáp.
- Tôi đến tìm Đường Vy. Sao đây? Tôi không thể gặp cô ấy sao?