Hơi nước nóng bốc lên, Kiều Di đỏ mặt không dám động đậy, cảm nhận được từng động tác cọ rửa trên làn da mình, mặt cô đã đỏ như sắp rỉ ra máu rồi.
“Ực…”
Yết hầu khẽ nhấp nhô lên xuống, Thẩm Dịch Quân cảm thấy từng đợt khô nóng bốc lên trong người, hắn cố gắng kiềm nén lại, không dám dọa cô sợ.
Việc sáng nay đã khiến hắn trở nên vô cùng cảnh giác, hắn không dám cùng cô *làm, sợ làm Kiều Di nhớ lại.
*làm: làm ở đây là làm tình.
Cảm thụ từng tấc da thịt mềm mại, Thẩm Dịch Quân kiên trì giúp cô tắm rửa sạch sẽ, rồi nhanh chóng nhấc cô ra khỏi bồn tắm.
Kể cả khi đã được đặt lên giường, được Thẩm Dịch Quân sấy tóc cho, Kiều Di vẫn không thôi ngượng ngùng.
Ngày nào cũng là hắn đích thân tắm rửa cho cô, có đôi lúc cô bảo hắn không cần, nhưng Thẩm Dịch Quân lại nói ra một lý do vô cùng hợp lí.
“Tôi sợ em trượt chân trong phòng tắm.”
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô bỗng nhiên trùng xuống, Kiều Di sờ lên đôi mắt của mình.
Cô không biết tại sao cô không thể nhìn thấy gì…
Thẩm Dịch Quân ở đằng sau lưng cô, cẩn thận từng li từng tí sấy tóc cho cô.
Nhìn thấy hành động đưa tay lên sờ mắt của Kiều Di, hắn trầm mặc, động tác trên tay cũng chậm hơn vừa nãy.
“Khô rồi, em nằm xuống ngủ đi.”
“Vâng.”
Giúp cô nằm xuống, Thẩm Dịch Quân ân cần đắp chăn lên người Kiều Di, định vào phòng tắm gột rửa người mình, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay của hắn.
“Có chuyện gì sao?”
“…Không có gì.”
Kiều Di rút tay lại, không dám nói về vẫn đề mình đang tò mò nữa, cô sợ hắn sẽ không vui.
Vì lúc trước cô cũng thường xuyên hỏi về đôi mắt của mình, lúc ấy, cô có cảm nhận rằng
Thẩm Dịch Quân luôn không vui khi cô nhắc về vấn đề đó, dù không nhìn thấy được nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được tâm trạng của hắn.
Dù hắn không nói ra thì cô cũng biết.
“…Ngủ ngon.” Cúi người hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm ấm lặng lẽ xoa dịu lòng cô.
“Anh cũng ngủ ngon.”
***
Cứ như vậy, cuộc sống giữa hai người cứ bình dị mà trôi qua.
Không có tiếng khóc, không có sự tuyệt vọng, không có những tiếng la hét.
Căn biệt thự nổi bật giữa cánh rừng cao lớn, khung cảnh yên bình mà cũng đỡ lạnh lẽo như lúc trước.
Thẩm Dịch Quân rất thỏa mãn, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn có một lỗi bất an nhỏ nhoi.
Thân hình của người phụ nữ mảnh mai ngủ gục trên sofa, trên người đã được đắp lên một chiếc chăn mỏng.
Chắc cô đang đợi hắn về đây mà…
Thẩm Dịch Quân yên lặng ngắm nhìn dung nhan đang ngủ của Kiều Di.
Hắn lẳng lặng quỳ xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, mỉm cười như một kẻ ngốc mới biết yêu.
Nếu có người ngoài thấy được biểu cảm hiện giờ của hắn chắc sẽ rất sốc.
Một con quỷ khát máu, cuồng bạo như Thẩm Dịch Quân lại có một ngày cười tủm tỉm ăn đậu hũ của một người phụ nữ.
Thật đáng sợ!
Thẩm Dịch Quân đã nhận ra từ trước rồi, từ cái ngày vào 3 năm trước Bạch Kiều Di biến mất.
Cô biến mất như bốc hơi khỏi thế gian.
Lúc đó, hắn đã nổi điên lên lùng sục khắp nơi, lật tung cả thành phố lên cũng không tìm thấy gì.
Một tin tức cũng không có.
Một nỗi sợ hãi nổi lên, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi, hoảng loạn đến như vậy…
Kể cả hồi nhỏ có rất nhiều lần thập tử nhất sinh cũng không có cảm giác này…
Khi ấy, hắn mới nhận ra mình yêu cô thật rồi…
Yêu người phụ nữ mang tên Bạch Kiều Di…
Không vì lý do gì cả, hắn chỉ biết rằng hắn yêu cô thôi.
Ngón tay thô ráp chai sạn khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt của người phụ nữ.
Từ mái tóc, vầng trán, đến lông mày, sống mũi, đôi môi.
Thấy lông mi cô hơi rung nhẹ, Thẩm Dịch Quân hơi giật mình định rút tay lại.
Kiều Di hơi động đậy một chút nhưng cũng không có tỉnh dậy.
***Góc tác giả:
Ui ui.
Xin lỗi các bạn nha.
Mấy hôm nay mình bị ốm, chắc do thay đổi thời tiết.
Nổi mẩn đỏ cả một vùng da lên.
Hơi tí là gãi gãi cành cạch như bị ghẻ.
Khổ quá chừi ưi .
Mà hôm trước có một bạn bình luận là: “Bà tác giả ơi ăn uống điều độ nhé!”
(ʘᴗʘ)???
Ủa gì vậy?
Đúng là mình rất vui khi được quan tâm, nhưng mà vẫn có hơi hoang mang mức độ nhẹ.
Bạn nào viết bình luận này mà đọc được chỗ này thì lộ diện giải đáp sự hoang mang này của mình nha.
Nha nha nha!
Chứ mấy hôm m nay đêm nào mình cũng nhớ về bình luận của bạn.