Titan Arum

Chương 15



Kyo là ai? Chính là sinh viên đạt thành tích cao của khoa âm nhạc trường Đại học Melbourne, cô ấy đã tỏ tình với Hiên Cảnh lúc còn nặng 200 cân.

Hiên Cảnh nhất định chưa quên cô ấy, trong lòng vẫn còn băn khoăn về cô ấy.....

Tần Hiểu nghĩ như vậy, nên có chút không vui.

Hiên Cảnh nhìn cô, vươn tay nắm chặt tay cô.

Toàn thân Tần Hiểu run lên, đang muốn rút tay về, thì Hiên Cảnh nghiêng cả người tới.

Lần này, Tần Hiểu hoàn toàn bối rối.

"Này....cô làm gì?" - Tần Hiểu quay mặt đi, nhích vai, nàng không muốn để Hiên Cảnh thấy nàng đang đỏ mặt.

Nửa bên vai Tần Hiểu nhích hẳn ra, Hiên Cảnh vẫn dựa vào.

"Cô không thích tôi thế này sao?" - Hiên Cảnh còn nói theo cách buồn bã.

"Thật ra....cũng không phải." - Giải thích kiểu gì đây.

"Hay là cô không thích tôi?"

Câu hỏi này của Hiên Cảnh, làm Tần Hiểu hoàn toàn hoảng rồi.

Tần Hiểu cảm giác trái tim đập loạn xạ, cảm giác này nàng cũng từng trải qua. Chính là lúc ở khách sạn ở Melbourne, khi Hiên Cảnh đè nàng xuống giường, trong lòng nàng rất rõ tình cảm đã nảy sinh. Đáng tiếc, lần đó là giả.

Vậy...lần này?

Giọng nói của Hiên Cảnh rất mềm, mang theo chút u buồn. Trạng thái này, nàng chưa từng bao giờ thể hiện.

"Tôi không phải không thích cô, thật ra......" - Ngừng lại.

"Thật ra cái gì?" - Hiên Cảnh hỏi tới.

"E hèm....chờ đã." - Tần Hiểu cảm thấy có người đi tới, muốn chờ người kia đi qua thì sẽ nói.

Hiên Cảnh xoay người, nắm lấy cổ áo Tần Hiểu, hôn cô.

Tần Hiểu chưa kịp phản ứng, thì nụ hôn đã kết thúc.

"Hiên.....Hiên Cảnh, cô....cô....cô......." - Tần Hiểu mặt đỏ gấc, nhìn Hiên Cảnh, hoàn toàn không thể tin được Hiên Cảnh lại làm thế với mình. Trái tim run rẩy, thiếu điều muốn nhổ nó ra khỏi miệng. Ánh mắt Hiên Cảnh không nhìn nàng, ánh mắt của cô nhìn về phía trên bên phải. Tần Hiểu che miệng, đỏ mặt, nhìn theo ánh mắt của Hiên Cảnh. Vừa nhìn, thì thấy cái người vừa đi qua đang đứng bên cạnh họ.

Đó là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn, mặc đồ rất giống Hiên Cảnh, chỉ khác Hiên Cảnh màu đen, cô ấy mặc màu trắng. Ngoại hình người đó hết sức bình thường, khuôn mặt tròn, lông mày nhạt, đôi mắt có chút rũ xuống nhìn khá bơ phờ, đôi môi mím chặt, nét mặt nghiêm túc.

"Hừ." - Cô gái mặc âu phục trắng cười lạnh một tiếng: "Nực cười, Hiên Cảnh. Dù cô làm bao nhiêu chuyện, tôi cũng không quay lại với cô. Bỏ cuộc đi." - Nói xong, người đó quay người bước đi.

Hơn nữa, Hiên Cảnh với tính cách nóng nảy, cũng chịu trách mắng không hề cãi lại.

Tim của Tần Hiểu đã bình tĩnh trở lại.

"Cô ấy là ai?" - Tần Hiểu hỏi.

Hiên Cảnh không lên tiếng.

"Cô ấy là Kyo, phải không?"

Hiên Cảnh vẫn không nói.

"Cô làm vậy, chính là muốn chọc tức cô ấy phải không?"

Hiên Cảnh như chết lặng. Người ta từng nói, im lặng chính là ngầm thừa nhận.

Tần Hiểu thấy cổ họng khô khốc, hai mắt mờ mịt, nước mắt kìm nén rất lâu cũng đã rơi xuống. Vốn dĩ, nàng rất muốn hỏi tại sao, cái nhân vật đáng lẽ chỉ xuất hiện trong câu chuyện Melbourne ngày xưa, lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Nàng cũng muốn hỏi tại sao, bản thân lại có tư cách khiêu khích ở cấp độ cao như vậy. Nhưng bây giờ, trong đầu Tần Hiểu chỉ có duy nhất một vấn đề, nàng có nên cho cái tên Hiên Cảnh khốn kiếp này một cái tát không? Hoặc là mạnh mẽ đi tới cho cái tên Hồng Bắc Kinh khốn nạn kia một cái tát.

Tần Hiểu yên lặng lau nước mắt, hắng giọng, tận lực duy trì bình tĩnh, nói: "Có lẽ tôi là một kẻ nhát gan, cô biết không, ngay lúc này tôi rất muốn tát cô một cái, nhưng lại không nỡ. Tôi không biết tại sao, cô lại đối xử với tôi như vậy. Tần Hiểu tôi, đã thiếu nợ cô cái gì? Nói chung, bị cô chơi mấy lần, là tôi xui. Từ nay về sau, tôi không muốn gặp lại cô."

Nói xong, Tần Hiểu đứng dậy, bước nhanh về phía Hồng Bắc Kinh. Trong 3 giây ngắn ngủi khi lao về phía Hồng Bắc Kinh, Tần Hiểu nhớ lại những cảnh võ thuật trong mấy bộ phim mà nàng đã xem, sau đó nhớ ra một cú đá mà nàng ấn tượng nhất - phi cước. Sau đó là xem mèo vẽ hổ, tàn nhẫn mà bay lên đạp một phát mạnh vào Hồng Bắc Kinh, đang ăn mặc bảnh bao và kiêu ngạo kia.

Hồng Bắc Kinh nghe thấy tiếng động phía sau, chuẩn bị quay đầu, thì đã bị đá văng qua một bên.

Mọi người xung quanh hét lên, có người còn gọi cả bảo vệ. Tần Hiểu vốn chỉ muốn đạp thêm một cái, nhưng lại sợ bị bắt vào sở cảnh sát, không biết nói sao với gia đình. Nên liền dùng tất cả sức mạnh, chạy thật nhanh về phía lối ra vào của phòng hòa nhạc.

Trong khoảng khắc đó, Tần Hiểu không nhìn Hiên Cảnh, không biết cô ấy khi nhìn thấy cảnh tượng bùng nổ như vậy, thì sẽ có vẻ mặt gì. Dù nàng biết tỷ lệ rất nhỏ, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, Hiên Cảnh sẽ cùng chạy đi với nàng. Nhưng cái mơ tưởng này đã biến mất ngay, khi nàng lao ra khỏi phòng hòa nhạc rực rỡ ánh đèn, rồi bị màn đêm bao trùm.

Tần Hiểu rất may mắn, vừa ra khỏi liền có một chiếc taxi.

Ngồi trên xe, tim Tần Hiểu còn đập rất mạnh.

Không ngờ trong khoảng thời gian bị gãy tay, nàng đã làm ra hai chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời.

Một là trình diễn một màn bay thẳng xuống sông với Hiên Cảnh, ở Melbourne.

Còn một cái nữa là, trong phòng hòa nhạc sang trọng, đã đánh một người phụ nữ vì làm tổn thương mình.

Về phần Hiên Cảnh, Tần Hiểu thầm nghĩ: vĩnh viễn đừng để tôi nghe thấy cái tên này.

Xém đá bay cánh cửa Papper, nhân viên phục vụ và những người ngồi gần cửa tưởng bảo kê đến thu phí, chắc sẽ lật bàn đập chai. Tần Hiểu mặt đen thui, xông thẳng tới bàn của Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch, Kỷ Nam, Tiểu An, Tiểu A, 4 người đang đánh bài vui vẻ, đột nhiên có một bóng đen lao thẳng vào lòng Tiểu An. Tiểu A sợ đến mức, chuẩn bị nhấc chân lên đạp, thì bình tĩnh lại, không phải Tần Hiểu nói đi họp mặt gia đình sao? Sao lại chạy tới đây, nhào vào lòng Tiểu An vậy? Còn không đầu không đuôi, vừa ôm Tiểu An thì khóc lớn?

"Hiểu bảo bối, Hiểu bảo bối, cậu làm sao vậy? Đừng dọa chị đây, ngoan, đừng khóc......" - Tiểu An vuốt ve Tần Hiểu, nhìn ba người kia, ba người kia cũng chả hiểu chuyện gì.

"Mình xxx cả nhà cô ta, mình xxx cả dòng họ cô ta.....Chết xxx, mẹ nó xxx......"

Tần Hiểu vừa khóc vừa chửi lên bờ xuống ruộng, Kỷ Nam nghe thấy cũng tái mặt. Chu Tiểu Bạch không thể làm gì khác, liền hòa giải: "Cô nhóc Tần Hiểu này, phần lớn thời gian....Ách.....đều rất hiền lành, phải không."

Tần Hiểu đang khóc đến trời đất tối sầm, đột nhiên có người nhấc nàng ra khỏi vòng tay của Tiểu An.

Là hơi thở vô cùng quen thuộc.

"Hiểu, cậu làm sao vậy, ai bắt nạt cậu?"

Tần Hiểu lặng người nhìn người trước mắt.

Người trước mắt, đã rất lâu không gặp, nhưng nét đẹp của cô ấy vẫn không hề thay đổi. Tóc dài, hơi xoăn, ánh mắt đầy quan tâm nhìn Tần Hiểu thật là quen thuộc. Mùi nước hoa của Thần Tư.