Mồ hôi, cứ nghĩ mình vừa từ Thổ tinh rớt xuống, "làm sao bây giờ?". Nữa đêm 3 giờ, Tần Hiểu gọi điện cho Tiểu An, bất ngờ, Tiểu An cũng không ngủ.
"Mình với Tiểu A nghĩ ra một cách, cậu xem có được không."
Ý của Tiểu An, cậu ấy hiểu rất rõ tính của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là người có chết cũng không thay đổi suy nghĩ, hơn nữa lòng tự ái cao. Cậu ta khẳng định bị Hiên Cảnh đùa giỡn, suy nghĩ muốn trả thù của cậu ta không thể nào bỏ được. Dù sao Tần Hiểu với Tiểu Bạch, cùng Hiên Cảnh đều là bạn bè, không thể làm gì được....thật không phải người mà.
Tần Hiểu không nói với Tiểu An, mấy cái gút mắc của nàng với Hiên Cảnh. Bạn à? Khả năng cao họ còn chẳng tính là bạn.
Tiểu An nói tiếp, cậu xem thế này có được không. Trước mặt Tiểu Bạch, cứ gửi tin nhắn cho Hiên Cảnh, đừng gọi điện, chỉ cần nhắn tin thôi. Hẹn một thời gian mà Hiên Cảnh không thể tới, hoặc một nơi mà cô ấy không muốn tới. Cậu cứ hẹn cô ấy như thế, cậu sẽ không khó xử, mà cô ấy có tới hay không cũng không liên quan đến cậu. Tiểu Bạch cũng không thể nói gì cậu, phải không!
Tần Hiểu thấy Tiểu An nói có lý, trong lòng cũng thầm nghĩ: dù sao lần trước gây chuyện phiền phức như thế. Với tính cách xấu của Hiên Cảnh, hẳn là sẽ không thèm nói chuyện với mình nữa. Mình có hẹn, khẳng định cô ấy cũng không tới, vậy thì cứ tùy tiện hẹn trước.
Thế là, Tần Hiểu xem như vì Chu Tiểu Bạch mà gửi tin cho Hiên Cảnh. Thời gian hẹn là 10 giờ tối tại công viên Triều Dương, có chuyện muốn nói.
Nhà Hiên Cảnh ở phía tây, cho dù cô ấy muốn đến chỗ hẹn, từ nhà cô ấy đến công viên Triều Dương cũng phải tới nửa đêm mới đến, ai lại làm việc mệt thân như vậy.
Chu Tiểu Bạch lại cảm thấy Tần Hiểu hẹn thời gian trể như vậy, là để cậu thuận tiện ra tay vào buổi tối, trong lòng có chút cảm động, thấy có lỗi với Tần Hiểu.
Tần Hiểu hỏi lại, Chu Tiểu Bạch dùng cách gì đối phó với Hiên Cảnh. Chu Tiểu Bạch nói nàng đừng xía vào, dù sao cũng không xảy ra án mạng. Sau đó, Chu Tiểu Bạch liền gọi điện thoại hẹn từng người một.
Tần Hiểu biết, Chu Tiểu Bạch có quen biết vài người "trong ngành". Bình thường Chu Tiểu Bạch không hề nói gì với đám Tần Hiểu, mấy việc bên ngoài của cậu ấy. Cậu ấy không nói, đám Tần Hiểu cũng sẽ không hỏi, họ tin Chu Tiểu Bạch biết chừng mực. Tần Hiểu đã từng gặp những người bạn của Chu Tiểu Bạch, họ đều có dáng vẻ hung dữ, lòng nàng sợ muốn bỏ chạy, ngay cả chào hỏi cũng không dám.
Tần Hiểu về đến nhà, thấy trong lòng cứ thấp thỏm bất an, ngồi không được đứng không xong.
"Hiên Cảnh có tới không? Không thể nào! Sẽ không, nhất định sẽ không!"
"Nhưng lỡ cô ấy đến thì sao?"
Mở tivi, vẫn dừng lại ở chương trình kinh kịch.
"Cho dù cô ấy có đến, cũng không phải chuyện của mình. Cô ấy được phép đùa giỡn mình, còn mình không thể đùa giỡn cô ấy sao? Hơn nữa do cô ấy chơi Tiểu Bạch, dù thế nào thì mình cũng phải vì Tiểu Bạch mà xả giận! Phải! Chính là vậy!"
Tần Hiểu đi tới đi lui, cuối cùng tìm được một lý do thích hợp cho mình. Sau đó trong lòng nàng cố ý thấy thoải mái với cái lý do này. Nằm trên salong với hình chữ đại, cầm điều khiển tivi, đổi kênh liên tục, tự nhủ:
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ai thế nào cũng không phải chuyện của mình. Không liên quan đến mình! Ha ha! Tiết mục này thật đẹp mắt, kéo violin rất hay!"
Vừa nhận ra là biểu diễn violin, trong lòng Tần Hiểu liền thịch một cái, lập tức chuyển kênh. Nhưng sao bài nhạc ông già kéo violin trên tivi có cảm giác quen vậy, do dự một chút, dừng lại tùy ý xem.
Đây là chương trình phim tài liệu, giới thiệu tiểu sử giới nghệ sĩ violin kiêm nhà soạn nhạc người Ý, Paganini.
Trong khi quay các đường phố ở Ý, chương trình vừa kể về câu chuyện của Paganini.
Paganini đã sáng tác và diễn tấu rất nhiều bản nhạc "dây đơn" cho violin, người ta cho rằng, màn trình diễn tuyệt vời của ông trên dây G chính là tài nghệ lạ mà tuyệt vời, nghe nói ông đã luyện tập ở trong tù. Ông vào tù vì tội giết vợ, quản tù chỉ cho phép ông chơi một dây trên violin, xem như giải trí. Ông đã luyện được bản lĩnh ở trên dây G ở nơi này.
Tần Hiểu càng nghe, cảm thấy bài nhạc càng quen, phải suy nghĩ rất lâu, bỗng nhớ ra. Thì ra cái đêm Hiên Cảnh đưa nàng đến phố Flinders ở Melbourne, cô ấy mượn violin của người ta, còn nhiệt tình đi tới trước mặt Tần Hiểu kéo một bài nhạc. Không sai, là bài nhạc cái người trên tivi đang biểu diễn.
Trên tivi nói tiếp: sau đó, khi ông làm nhạc trưởng trong cung điện. Có một phu nhân và ông yêu thích nhau, yêu cầu ông viết ra một bài nhạc dùng hai dây đàn, "khung cảnh ái tình". Ông dùng dây E để đại diện cho phụ nữ, diễn tấu ra sự theo đuổi tình yêu, dùng dây G đại diện cho đàn ông, diễn tấu ra sự hồi đáp nhiệt tình. Cuối cùng, dây G cùng dây E hợp âm, tạo ra âm thanh tình ái khác nhau. Phu nhân nghe ông diễn tấu, rất là cảm động.....
Nghe thấy "theo đuổi tình yêu", trái tim Tần Hiểu "thùng" một tiếng, giống như bị ai tàn nhẫn đấm một cái.
Bài nhạc một dây đàn.....theo đuổi tình yêu???
"Có phải cô không biết gì về âm nhạc không?"
"Tôi không biết bơi, cô hãy cứu tôi."
"Cô không thích tôi như thế này? Hay là cô không thích tôi?"
Những lời nói ám muội của Hiên Cảnh giống như thủy triều tuôn trào, Tần Hiểu có chút ngạc nhiên. Những chi tiết nhỏ trong tiềm thức, lúc đó nàng không hề để ý, ào ạt tuôn ra.
Cái ngày ở khách sạn, nàng say rượu nửa mê nửa tỉnh, trong lúc đó có một nụ hôn mang theo mùi hương của sữa tắm. Sau khi tỉnh dây, thấy Hiên Cảnh vừa tắm xong đi ra. Tối hôm đó, hai người ôm nhau ngủ, rất thoải mái bình yên.
Còn có nhiều lần Hiên Cảnh mập mờ cố tình đến gần.
Tại sao đột nhiên nghĩ tới những điều đó?
Cơ thể Tần Hiểu căng thẳng khô nóng, nàng muốn chạy trốn, nàng cần sự giải phóng!!!
Nàng bất ngờ bật dậy chạy ra cửa, một đường lao thẳng đến cửa tiểu khu, ngăn cản chiếc xe, rồi phóng như bay đến công viên Triều Dương.
- -------
Paganini: Niccolò (hay Nicolò) Paganini (27 tháng 10 năm 1782 – 27 tháng 5 năm 1840) là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý.