Titan Arum

Chương 24



Đào cái điện thoại ra sạc pin, mở nguồn, hơi nhớ đám Tiểu An nên đã gọi cho Tiểu An.

Tiểu An nói cậu ấy đang ở bệnh viện.

Tần Hiểu giật mình, hỏi cậu ấy có chuyện gì, Tiểu An nói mình bận đến mức muốn xỉu. Tên ngốc Tiểu A mấy ngày trước bị cảm, không chịu uống thuốc, kết quả sốt đến ngất xỉu ở công ty, khi ngất xỉu không ai đỡ, nên đầu trực tiếp đập xuống đất bị chấn động não, vẫn còn hôn mê ở bệnh viện. Mẹ của Tiểu A với chồng mới cưới đã bay sang Maldives hưởng tuần trăng mật, cũng không liên lạc được cha của cậy ấy, nên Tiểu An xin nghỉ phép để ở trong bệnh viện.

Tần Hiểu lấy làm tiếc khi nghe điều đó, bạn của mình đang gặp nạn mà nàng thì suốt ngày ngủ ở nhà chẳng quan tâm.

"Tiểu Bạch đâu?" - Tần Hiểu vẫn hỏi.

"Đừng nói nữa, mình đang sắp xếp để đi tìm cậu ấy đây, cậu ấy đang ở viện số 3 kìa. Chúng ta gần đây sao thế nhỉ! Ai cũng dính tới bệnh viện."

Nghe thấy Chu Tiểu Bạch cũng ở trong bệnh viện, phản ứng đầu tiên của Tần Hiểu là: không phải cậu ấy lại ra ngoài gây sự đấy chứ? Trong lòng lo lắng, vội hỏi Tiểu Bạch bị làm sao. Tiểu An nói cậu ấy không sao, chỉ là cha mẹ cậu ấy gặp tai nạn.

Cha mẹ Tiểu Bạch sắp ly hôn, ngày hôm kia, cha chở mẹ về lấy một số thứ, bầu không khí đã không mấy tốt. Sau đó một người phụ nữ gọi điện cho ba cậu ấy, mẹ của cậu ấy cho rằng đó là tiểu tam gọi, nên ở trong xe làm loạn cả lên. Kết quả là đụng vào một chiếc xe đang chạy tới, bây giờ vẫn chưa qua khỏi tình trạng nguy hiểm.

Tần Hiểu nghe xong tái mặt, nói: "Cậu ở đó lo cho Tiểu A đi! Mình tới xem Tiểu Bạch."



Tiểu An do dự một chút, nói: "Được."

Tần Hiểu lập tức thu dọn đồ đạc, bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện số 3.

Khi nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, cậu ấy đang ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang, khom người, khuỷu tay đặt lên đầu gối, vùi đầu trong hai tay.

Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, Chu Tiểu Bạch luôn vui vẻ, không bao giờ chịu nổi cô đơn, giờ phút này như hòa tan vào không khí yên tĩnh. Không giống với người trong trí nhớ của Tần Hiểu chút nào.

Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Hiểu đang thở hồng hộc. Tương tự như vậy, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt tiều tụy của Chu Tiểu Bạch in sâu vào trong mắt Tần Hiểu.

Đau lòng.

Tần Hiểu ngồi xổm trước mặt Chu Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói: "Ăn gì chưa?"

Chu Tiểu Bạch lắc đầu.

"Muốn ăn gì? Mình mua cho cậu."

Chu Tiểu Bạch vẫn lắc đầu.

"Bên kia đường có quán ăn gia đình, mình mua vài cái bánh quẩy cậu thích ăn nhất nhé?"

"Đừng." - Giọng nói của Chu Tiểu Bạch khàn khàn: "Đừng băng qua đường, xe qua lại rất nguy hiểm."

Tần Hiểu ngồi bên cạnh cậu ấy, không biết nói gì. Nàng thật sự không biết cách an ủi người khác.

Chu Tiểu Bạch châm một điếu thuốc, đột nhiên có một cô y tá nhỏ xuất hiện, giống như từ dưới đất chui lên, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, trong bệnh viện không được hút thuốc."



Chu Tiểu Bạch lườm cô, Tần Hiểu kéo nhẹ cậu ấy một lúc. Cậu ấy không kiên nhẫn mà đứng dậy, đi ra ngoài hút thuốc. Tần Hiểu cũng theo ra ngoài, đứng bên cạnh cậu ấy.

Lúc này Tần Hiểu mới phát hiện, cách ăn mặc của Chu Tiểu Bạch hôm nay rất lạ, bình thường cậu ấy luôn mặc sang nhất có thể, nhưng hôm nay chỉ mặc một cái áo khoác Nike màu trắng, quần bò không lỗ, tóc cũng buông dài, không khoa trương.

"Này, cậu với Hiên Cảnh sao rồi?" - Chu Tiểu Bạch đột nhiên hỏi. Tần Hiểu thở dài, cuối cùng vẫn nhắc đến chuyện này.

"Mình nói, mình với cô ấy không có gì, cậu tin không? Gia đình mình quen với gia đình cô ấy, hôm đó mình làm vậy chỉ vì không muốn............."

Chu Tiểu Bạch không chờ nàng nói xong, liền cắt nang: "Không sao nữa."

"Hả?"

Chu Tiểu Bạch sờ sờ mũi, nói: "Cũng vì cậu, mà mình bị Tiểu An tát một cái." - Nói xong chỉ vào má trái của mình.

"Không phải chứ!" - Tần Hiểu ngạc nhiên.

"Mình cứ tưởng rằng, khi kể cho Tiểu An nghe, cậu ấy sẽ đứng về phía mình, miễn cưỡng thì mình cũng là nạn nhân phải không? Kết quả, cậu ấy nghe xong, thì liền thẳng tay tát cho mình một cái, rất bạo lực. Mình tự hỏi, có phải cậu ấy đã tập luyện rất nhiều không, một cú tát liền làm cho mình trời đất quay cuồng. Sau đó, không để mình có cơ hội mở miệng, cậu ấy chửi mình một trận, nói mình ấu trĩ, nói mình hết thuốc chữa, vì một người phụ nữ quen chưa tới một tháng mà phát điên, nói để coi mình có thể điên đến mức nào. Cuối cùng còn bù thêm một câu, nếu như Tần Hiểu mất một cọng lông, thì cậu ấy sẽ hỏi tội mình. Con nhỏ đó, xưa nay đều không sợ trời không sợ đất."

Tần Hiểu có chút xấu hổ cúi đầu, không nói gì.

Chu Tiểu Bạch nhìn bầu trời, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, nhìn cô chỉ như một thiếu nữ mới lớn, làn da trắng nõn, sống mũi cao, có chút u sầu.

"Tiểu An còn nói, Chu Tiểu Bạch, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu tốt nghiệp bấy lâu, cậu có từng đi tìm việc làm chưa? Mỗi ngày chỉ biết ở cùng với đám người vô vị đó. Đừng có đem chuyện tình cảm tan vỡ của cha mẹ cậu ra, làm lý do từ bỏ bản thân, được phép sa đọa. Đây không phải là Chu Tiểu Bạch nhiệt huyết mà mình biết." - Chu Tiểu Bạch nói đến đây, cười cười: "Nói ra sợ cậu cười, nghe Tiểu An chửi xong, mình chạy về nhà khóc một trận. Mình biết mình sa đoạ, mình biết mình vô dụng, thậm chí còn không thèm lấy số tiền cha cho mình. Cuối cùng, số tiền ít ỏi mà mẹ dành dụm để cho mình, lại bị mình tiêu hoang không chớp mắt. Hôm nay mua cho cô này bộ đồ, ngày mai mua cho cô kia cái túi, hoa cũng chẳng phải là tiền của mình......., mình đúng là cmn vô dụng."

Tần Hiểu nắm lấy bàn tay run rẩy của Chu Tiểu Bạch, giống như Chu Tiểu Bạch đã từng ôm Tần Hiểu như thế. Âm thầm truyền sức mạnh.



Chu Tiểu Bạch cười nói: "Mình không sao. Thấy hôm nay mình ăn mặc thế nào? Mình nghĩ, khi mẹ mình tỉnh lại, có thể thấy mình mặc quần áo mà mẹ mua. Trước đây mình cảm thấy nó rất xấu, nhưng bây giờ thì lại thấy rất thoải mái."

Hai người nhìn nhau cười, thời gian giống như trở lại 4 năm trước, khi vừa mới lên đại học Tần Hiểu, Thần Tư, Tiểu An, Tiểu A, Chu Tiểu Bạch và bạn gái mật danh X, bởi vì bạn gái cứ thay đổi liên tục. Họ thường đi cùng nhau, càn quét khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố B, ăn ngon, trò chuyện, vui chơi, không bỏ sót một món nào.

Ngày tháng tươi đẹp như hiện ra trước mắt, nhưng cũng trong nháy mắt bản thân như đang ở trong một không gian khác. Chỉ là, Tần Hiểu hi vọng, những ý định ban đầu của mọi người đều không thay đổi.

Họ cũng không nhắc lại chuyện cả hai trở mặt vì Hiên Cảnh nữa, như là sự hiểu ngầm. Không phải ngại khi nhắc đến, mà cảm thấy giống như hai đứa nhóc đang giành nhau một con búp bê xinh đẹp, có thể mắng chửi nhau, có thể giật tóc nhau, có thể đấm sưng mắt nhau. Thế nhưng khi chuyện đã qua đi, hai người lại ở cùng một chỗ, uống rượu cười đùa.

Khi Tiểu A tỉnh lại liền nhìn thấy Tiểu An, hai người nhìn nhau rất lâu, Tiểu A mới nói: "Sao cậu lại đến nhà mình vào buổi tối? Lại còn nhìn mình dâm như vậy."

Câu nói này chọc Tiểu An cười lên, cười xong lại khóc. Tiểu A sợ đến nhảy dựng: "Con nhỏ này, bị cái gì vậy, nói giỡn thôi mà nói khóc thì khóc, có chuyện gì.......Ôi......" - Chưa nói xong thì đầu đau buốt. Tiểu An lập tức nhấn cô xuống giường, nói: "Cậu xém nữa là ngã đến ngu luôn rồi biết không! Nếu cậu thật sự bị ngu, mình lập tức theo anh T đẹp trai bỏ chạy, cho cậu làm một đứa ngu si cô đơn đến hết đời."

Tiểu A bị cô nói đến sững sờ, nhìn cô vừa cười vừa khóc giống như đang đóng phim, chả biết chuyện gì. Cuối cùng Tiểu An ôm chặt nàng, không để ý mấy người xung quanh, hôn nàng rất sâu, Tiểu A mở to hai mắt.

"Nói cho cậu biết." - Tiểu An duỗi ngón tay, chọt chọt vào mặt Tiểu A, nói: "Mình còn chưa hành hạ cậu đủ đâu, mau khỏe lại để mình chà đạp đi."

Tiểu A đầu óc mơ hồ, vẫn chưa hiểu gì: "Sao mới ngủ một giấc mà thế giới đều phát điên rồi."