"Hiểu à, đến đây đi, tụi mình không giữ được Tiểu Bạch!"
"Hả? Xảy ra chuyện gì?" - Tần Hiểu nghe giọng nói của Tiểu An ở đầu bên kia rất gấp, lập tức bật dậy khỏi ghế salong.
Tiểu An không nói rõ, chỉ nói họ đang ở PEPPER, Chu Tiểu Bạch say nên gây sự, bảo Tần Hiểu nhanh đến để kéo thứ chết tiệt đó về nhà.
Tần Hiểu cúp điện thoại, gọi xe đi thẳng đến PEPPER. Trên đường đi suy nghĩ một chút, gọi điện cho Kỷ Nam, bảo cô cũng đến PEPPER.
Chạy tới quán bar, chưa xuống xe đã nhìn thấy Chu Tiểu Bạch đang ngồi ở bậc thang ngay cửa, hai mắt trống rỗng, toàn thân mềm nhũn xụi lơ. Tiểu A ngồi kế bên nắm cánh tay cậu ấy, dường như sợ cậu ấy đột nhiên chạy mất. Tiểu An đứng ở bậc thang với vẻ mặt nôn nóng, nhìn thấy Tần Hiểu liền vội vẫy tay với nàng.
"Làm sao vậy?" - Tần Hiểu chạy tới, Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên nhảy dựng, hét ầm lên: "Cậu tới rồi!! Tần Hiểu, cùng mình đi tìm cái bà tám kia tính sổ!! Xem mình làm sao giết chết cô ta!! Mình không giết chết cô ta, mình không mang họ Chu!!"
Tần Hiểu biết Chu Tiểu Bạch rất nóng tính, vội vàng ôm cậu ấy, nhẹ nhàng nói: "Được rồi Tiểu Bạch, cậu bình tĩnh. Cậu muốn tìm ai, chờ khi cậu tỉnh táo mình đi với cậu, cậu say như vậy mình rất lo. Ngoan, tụi mình đưa cậu về, được không?"
Chu Tiểu Bạch nắm chặt quần áo Tần Hiểu, vùi đầu vào eo nàng, cứ lầm bầm nói cái gì đó. Từ từ buông lỏng, không còn động tĩnh. Tiểu An nhìn, bất đắc dĩ nói: "Ngủ rồi!!"
Ngoài Chu Tiểu Bạch có chiều cao 1m72, thì ba người còn lại chỉ khoảng 1m63, làm sao vác nổi cái người vừa cao vừa to này chứ. Lúc này, Kỷ Nam từ taxi bước xuống, chạy tới hỏi: "Sao vậy?"
Tần Hiểu nghe thấy tiếng thở dốc của cô rất gần, trong lòng khá ấm áp, nói: "Giúp mình đưa Chu Tiểu Bạch về nhà được không? Cậu ấy say rồi!"
"Giao cho mình." - Nói xong, Kỷ Nam liền bế Chu Tiểu Bạch lên, một đường nhét cái người Chu Tiểu Bạch đang ngủ bất tỉnh nhân sự này vào taxi.
Trên đường về, Tần Hiểu hỏi Tiểu An rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Tiểu An nói cũng không biết rõ chi tiết, chỉ biết là Chu Tiểu Bạch bị bạn gái mới đá, không rõ nguyên nhân thế nào, chỉ gọi điện thoại bảo không muốn hẹn hò với cậu ấy. Chu Tiểu Bạch đáng thương, đã tự tay làm một món quà, chuẩn bị tổ chức kỷ niệm một tháng của họ.
Tần Hiểu đột nhiên la lên: "Thứ đê tiện đó!! Kéo cô ta ra ngoài đánh một trận!!"
Tiểu An, Tiểu A bị nàng làm cho sợ hết hồn, khuyên: "Cậu đừng có kích động thế, cậu bực mình cái gì chứ!!"
Tiểu A như kẻ trộm nói: "An An à, cậu không hiểu, cậu xem, tụi mình khuyên Tiểu Bạch nửa ngày, cậu ấy còn như muốn uống thuốc chuột. Thế nhưng Tần Hiểu người ta vừa đến, mới ôm một......." - Nói xong ôm chặt lấy Tiểu An, tiếp: "Mới ôm một cái Tiểu Bạch đã bình tĩnh lại, mình nói, hai cậu không phải lừa tụi mình âm thầm hẹn hò đấy chứ?"
Kỷ Nam quay đầu, Tần Hiểu bắt gặp ánh mắt của cô, cứ tưởng rằng người ta sẽ phản ứng thế nào, kết quả Kỷ Nam vẫn như cũ lộ ra nụ cười ấm áp trước sau như một. Trong lòng Tần Hiểu thầm giật mình, mặt có chút nóng, lập tức quay sang đập đầu Tiểu A.
Đưa Chu Tiểu Bạch vào căn hộ của mình, Tiểu An với Tiểu A nói sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy. Khi Tần Hiểu với Kỷ Nam đi ra, thì Tiểu An kéo Tần Hiểu lại, nói nhỏ: "Cậu hẹn hò với Kỷ Nam à?"
Tần Hiểu dừng một chút, cười nói: "Vẫn chưa."
Tiểu An dường như hiểu được tâm tư của nàng, ôm nàng, nói: "Người ta rất tốt, đừng có đánh giá qua vẻ bề ngoài."
"Mình biết." - Tần Hiểu ngẩng đầu, đi ra ngoài.
Kỷ Nam gọi một chiếc taxi, đưa Tần Hiểu về nhà.
Hai người ngồi ở ghế sau không nói nhiều, thế nhưng bầu không khí rất tốt.
Vừa nãy Tiểu An đã nói với nàng, "đừng đánh giá qua vẻ bề ngoài", làm Tần Hiểu nhớ tới khoảng thời gian ở đại học, khi Tiểu An vừa gặp Tiểu A. Khi đó Tiểu A hoàn toàn không biết cách ăn mặc, cả ngày lôi thôi lếch thếch, đeo một cái kính cận gọng mỏng, cứ trốn trong một góc nào đó ở căntin hoặc ktx, không lý tưởng. Tiểu An thì bận rộn học hành, tóc dài đến lưng, suốt ngày che nửa cái mặt, vô cùng ủ rũ. Nhưng khi hai người đến với nhau, càng ngày càng thân thiết, họ phát hiện có rất nhiều thứ nói với nhau. Khi đó Tiểu An nói với Tần Hiểu, Tiểu A rất lười, không thích học, sau này nhất định không có tương lai, mặt tròn, gu thời trang kém, còn không được đẹp. Nhưng ở cạnh cậu ấy thì rất thoải mái, muốn ở cạnh cậu ấy lâu hơn. Cho dù ở bên nhau cả đời, vẫn không thấy chán.
Tần Hiểu rất ghen tị với mối quan hệ của Tiểu An với Tiểu A, họ không đến với nhau vì ngoại hình, mà vì sự đồng điệu trong tâm hồn, khiến họ yêu nhau. Loại tình cảm này, dù qua bao lâu cũng sẽ không phai màu, đây mới thật sự là tình yêu đi.......
"Cậu, suy nghĩ thế nào rồi?" - Kỷ Nam đột nhiên nói.
Tần Hiểu bất ngờ một chút, cảm giác xuất thần có chút không lịch sự. Đột nhiên nghe Kỷ Nam nói, nhưng không biết cô nói cái gì, cười xin lỗi, nói: "Hử?*"
Kỷ nam nghe nàng nói "ừ", lại không biết cái "ừ" này chỉ là câu nghi vấn. Trong lòng run động, cúi đầu hôn lên môi Tần Hiểu. Tần Hiểu có chút sợ, nhất thời không nói được lời nào. Kỷ Nam thấy Tần Hiểu hơi hoảng, có chút hối hận, cũng không dám nói gì.
["Hử" = Ân. Có thể hiểu theo nhiều nghĩa như: hả, hử, sao, ừ...Có thể bị nghe nhầm.]
Rất lâu sau, Kỷ Nam mới nói một câu: "Ách, có thể cùng mình tới siêu thị mua chút đồ không?"
Tần Hiểu còn đang ngẩn ngơ.
"Chỉ một chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu."
"À, không sao, mình đi với cậu." - Tần Hiểu cười.
Từ siêu thị đi ra, Kỷ Nam nói đưa Tần Hiểu về nhà, Tần Hiểu cười nói không cần phiền phức như vậy, vừa quay người đã bị người phía sau kéo lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc im lặng, Kỷ Nam nghiêm túc nói: "Có phải nhanh quá không? Xin lỗi.....Nhưng mình thật sự thích cậu, nên không nhịn được....."
Tần Hiểu cắt ngang: "Thật ra mình rất muốn hỏi, cậu thích mình ở điểm nào? Thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, mình lại không đẹp, không có cá tính, sao cậu lại thích mình? Có phải vì cô đơn?"
Lời nói này thật ra nàng đã giữ trong lòng rất lâu, rất muốn hỏi Thần Tư. Một cô gái xinh đẹp, có vạn người mê, nhưng lại kiêu ngạo đến mức không ai theo đuổi. Cuối cùng bởi vì cô đơn, dưới sự trống vắng nên mới rơi vào vòng tay tầm thường của Tần Hiểu....
"Không phải vì cô đơn! Không phải!" - Kỷ Nam có chút cuống lên, đây là lần đầu tiên tần Hiểu nhìn cô như vậy.
"Nếu như thích một người cần có lý do, thì như vậy đâu phải thật sự yêu thích."
Tần Hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Nếu yêu thích một người bởi vì họ dịu dàng, thì khi họ nổi nóng có phải không muốn dỗ dành? Nếu yêu thích một người vì bề ngoài, vậy khi họ già đi, có phải sẽ không thích họ nữa? Yêu thích một người, không phải vì cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì họ sao?" - Kỷ Nam nhìn chằm chằm Tần Hiểu, dường như ánh mắt của cô không cam lòng bỏ qua. Tuy rằng Kỷ Nam nói mấy lời này thật sự quá buồn nôn, thế nhưng lại làm lòng Tần Hiểu bị chấn động, khiến cả người cứng đờ.
Kỷ Nam nghĩ ở cùng Tần Hiểu là sự phù hợp, có phải như Tiểu An nói, "sự hấp dẫn từ linh hồn"?
Trái tim Tần Hiểu chưa bao giờ có cảm giác an toàn, cho nên khi Kỷ Nam đặt túi mua sắm xuống, ôm chặt lấy Tần Hiểu, Tần Hiểu không có chống cự. Bờ vai Kỷ Nam đủ rộng để bao bọc lấy cả người Tần Hiểu, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất, thì ra Kỷ Nam có ma lực như vậy.......
"Thật xứng đôi....."
Dù là một lời nói nhỏ, nhưng lại khiến Tần Hiểu toàn thân chấn động. Nhìn về phía trước, quả nhiên là cô ta!!
Trong đêm, Hiên Cảnh mặc một cái áo sơmi caro màu đỏ, bên trong là áo thun xám, cái quần bò ngắn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc dài bị gió thổi lung lay, che nửa bên mặt. Nhưng biểu cảm cười cợt kia lại khắc sâu vào trong mắt Tần Hiểu.
Tần Hiểu đơn giản không để ý tới cô ta, đưa tay ôm lấy Kỷ Nam.
Tần Hiểu không biết như vậy, có phải là nàng đồng ý hẹn hò với Kỷ Nam. Hai người quen biết chưa lâu, cũng không có tình cảm oanh oanh liệt liệt, có phải giống như Thần Tư một ngày nào đó sẽ thấy chán, vài ba ngày lại thấy phiền, dăm ba bữa thì bất hòa. Nhưng kiểu hẹn hò thế này lại làm Tần Hiểu cảm thấy có nhiều không gian cá nhân hơn, cuộc sống cũng trôi qua rất bình thường thoải mái.
Có một hôm, Tần Hiểu thấy ba mẹ mua vài cái vali du lịch cỡ lớn về, thu dọn hành lý. Tần Hiểu tò mò hỏi, không ngờ câu hỏi này, đã phá vỡ toàn bộ cuộc sống yên bình của nàng.