Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 20: TG 1



20: Anh à, em rất ghét anh đó.

Nhờ phúc của "người qua đường" vây xem, Giang Diêm tỏ tình thất bại nhanh chóng bùng nổ khắp confession.

Thậm chí ngay cả video bị từ chối được quay lén từ nhiều góc độ cũng lan truyền khắp nơi, chưa đến nửa tiếng, tin tức thậm chí cũng đã truyền tới trường học bên cạnh.

『 Tin mừng!!! 』

『 Chó điên này cuối cùng cũng bị thu phục! Hoa khôi là của mọi người, dựa vào cái gì mà thằng nhóc như mi dám độc chiếm chứ? 』

『 Bé cưng tốt bụng quá, em ấy còn giúp cậu ta lau nước mắt nữa kìa. 』

『 Tỏ tình mà chỉ tặng một bó hoa? Nhà họ Giang mấy người phá sản rồi à? 』

『 Đàn ông thúi tránh xa bé cưng ra đi!! 』

『 Ha ha ha ha ha còn ai nhớ rõ không, lúc bé ấy vừa mới chuyển đến, tên Giang Diêm đó còn nói là phải giáo huấn ẻm, sao giờ lại thành simp chúa rồi. 』

『 Bị từ chối bị từ chối bị từ chối. 』

『 Là tên chó nào bị vả mặt vậy nhỉ, tui không nói đâu! 』

Nhà họ Giang có quyền có thế, tuy Giang Diêm không phải là người thừa kế, nhưng thân phận alpha cấp cao của anh luôn làm anh trở thành con cưng của ông trời.

Bị trào phúng đến mức này vẫn là lần đầu tiên.

Ô Nhạc Trừng đột nhiên nhận được thư là nhiệm vụ đang được hệ thống đánh giá, em vừa mới thoát khỏi Giang Diêm, ôm bó hoa định đi đến cái ao tìm Ôn Thuật đón chim nhỏ.

Em có chút kinh ngạc, "Nhiệm vụ của tớ sắp hoàn thành rồi sao?"

9364 đáp: 【 Hệ thống đang đánh giá. 】 Dựa theo kinh nghiệm từ nhiệm vụ trước, có lẽ là sẽ thành công.

Tuy có hơi khác với cốt truyện gốc một chút, nhưng Giang Diêm cũng thật sự vì Ô Nhạc Trừng mà rơi vào bị hoàn cảnh bị mọi người trào phúng chế nhạo.

Theo cốt truyện gốc, Giang Diêm bởi vậy mà tính cách trở nên cực đoan hơn, ở trong trường học làm không ít chuyện, cuối cùng bị Giang Duật Ngôn tống cổ đi du học.

Lúc trở về, anh chính là một chó điên bắt được ai là cắn người đó.

9364 bắt đầu lo lắng Giang Diêm tỏ tình thất bại sẽ giận chó đánh mèo lên Ô Nhạc Trừng, giọng nó ngưng trọng, nói: 【 Kế tiếp nên cẩn thận Giang Diêm một chút. 】

【 Có lẽ anh ta sắp điên rồi. 】

Ô Nhạc Trừng căng mặt, nghiêm túc gật đầu.

Ôm bó hoa đi về lại cái ao, Ô Nhạc Trừng vừa nhìn là đã thấy Ôn Thuật đang chờ em bên bờ hồ.

Em chạy chậm qua, hô hấp còn chưa vững đã lập tức thăm dò mà nhìn chim nhỏ trên tay vịn xe lăn, "Anh ơi, nó có khỏe không ạ?"

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn xinh đẹp hơn cả hoa hồng champagne lọt vào tầm nhìn của Ôn Thuật, hô hấp ấm áp của thiếu niên phả vào bàn tay anh, một mùi hương thơm ngọt quanh quẩn bên mũi, làm anh hoảng hốt một lát.

Chưa từng có ai tới gần anh như vậy.

Vòng eo mềm mại mảnh khảnh của thiếu niên lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, giống như một bàn tay là có thể bóp lấy eo em.

Nhóc Bồ Tát đang mềm lòng.

Không biết da thịt em cũng mềm như vậy không nữa.

Tay Ôn Thuật đặt trên đùi nhẹ nhàng mà gõ gõ, lúc Ô Nhạc Trừng ngước mắt nhìn anh, giọng anh dịu dàng mà nói: "Tình huống không tốt lắm."

"Anh định mang nó đến bệnh viện thú y, em muốn đi cùng không?"

Ô Nhạc Trừng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chiều nay em còn phải đi học nữa ạ."

Đôi mắt Ôn Thuật hơi rũ xuống, lại cười nói: "Vậy anh chữa cho nó khỏi rồi lại đưa cho em nhé."

Ô Nhạc Trừng đang cẩn thận đặt chim nhỏ vào lòng bàn tay, em nghe vậy, trên mặt lập tức nở một nụ cười xán lạn, ngay cả cặp mắt hạnh xinh đẹp cũng cong lên, em ngoan ngoãn nói cảm ơn, "Cảm ơn anh ạ."

"Lúc anh không nói gì kỳ quái, anh cũng tốt bụng lắm ạ."

Ôn Thuật: "?"

Anh hỏi: "Nói gì kỳ quái?"

"Muốn hôn em muốn sờ em linh tinh đó ạ." Thiếu niên nói những lời này, mày sẽ hơi hơi nhăn lại, nhưng đó không phải phản cảm mà là hoang mang, "Còn luôn muốn em chụp ảnh cho anh xem."

Ô Nhạc Trừng nhíu khuôn mặt nhỏ, "Thật sự rất kỳ quái."

Ôn Thuật im lặng.

Bảo vệ ở đằng sau nhìn nhau, một người trong đó móc điện thoại ra, cúi đầu bước nhanh rời đi.

-Ô Nhạc Trừng đưa Ôn Thuật tới cổng trường.

Lúc chuẩn bị rời đi, em rất không đành lòng mà sờ chim nhỏ, "Anh ơi anh, nó sẽ chết sao?"

Ôn Thuật nhìn chú chim xấu xí một cái, dịu dàng nói: "Sẽ không." Chết thì bắt một con mới thôi.

Dù sao cũng đều xấu xí như nhau.

Ô Nhạc Trừng nghiêm túc quan sát chim nhỏ lần cuối, chỉ vào phần cánh bị thương của nó, em nói với Ôn Thuật: "Anh xem nè, chỗ này của nó là màu đỏ."

"Nó là một con chim nhỏ độc nhất vô nhị."

Ôn Thuật: "......"

Lúc thiếu niên nói những lời đó, em cong eo cách rất gần alpha, phần đầu gối trắng hồng lộ ra bên ngoài thân mật mà cọ vào chân Ôn Thuật.

Ôn Thuật vốn đang rũ mắt nhìn nơi đặc biệt ấy của chú chim, nhìn thấy chân bọn họ dựa sát vào nhau, ánh mắt anh tối sầm đi vài phần.

Anh giơ tay, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào thịt chân mềm ấm của thiếu niên.

Rất mềm mịn.

Anh đột nhiên cũng muốn nói những lời làm thiếu niên cảm thấy rất kỳ quái.

Tay Ôn Thuật rất lạnh, Ô Nhạc Trừng né tránh ra sau, em cúi đầu nhìn chân mình, thắc mắc: "Dạ anh ơi, trên đùi em có thứ gì sao?"

Ôn Thuật còn chưa nói chuyện, một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại bên đường, cửa sổ xe dần mở xuống.

Người đàn ông trong xe nghiêng đầu, ngũ quan tuấn tú, lại bởi vì khóe môi cười như không cười mà có vẻ có chút bí ẩn, ánh mắt đánh giá của anh dừng trên người Ô Nhạc Trừng.

"Nghe nói nhóc từ chối Giang Diêm à?"

Người đàn ông hơi nâng cằm với Ôn Thuật bên kia, hài hước nói: "Nhanh như vậy đã đổi mục tiêu mới rồi sao?"

Ô Nhạc Trừng không quá hiểu ý anh, nhưng em vẫn còn nhớ rõ người đàn ông này, là anh xấu xa mà em không thích.

Em lén lút trốn ra sau Ôn Thuật.

Nhóc beta xinh đẹp có vẻ rất tin tưởng con rắn độc của nhà họ Ôn, trốn ra sau anh thì không nói, em còn vươn tay nắm lấy quần áo của đối phương.

Nếu không phải đang nâng chim nhỏ, Nghiêm Trình cảm thấy hai cánh tay gầy yếu của thiếu niên cũng hận không thể ôm chặt cổ Ôn Thuật.

Ở trên mạng là dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn dốt đặc cán mai với những lời nói thô tục, ngoài đời lại rất biết quyến rũ đàn ông.

Vừa rồi bị người ta sàm sỡ sờ chân cũng không biết.

Đúng là một nhóc ngu ngốc.

Anh đi công tác trở về, chưa kịp ngủ đã lập tức chạy tới gặp nhóc ngu ngốc này, cũng không biết là trúng tà gì nữa.

Nhưng không thể phủ nhận là sau khi anh nhìn thấy Ô Nhạc Trừng, những ý nghĩ xấu xa sâu trong đáy lòng không những không biến mất, ngược lại càng thêm ngo ngoe rục rịch.

Trong mắt Nghiêm Trình hiện lên một tia tối đen, anh mở cửa xe đi xuống, cơ thể cao lớn dựa vào thân xe, nhướng mày với Ôn Thuật, "Cậu cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này khi nào vậy?"

Ôn Thuật ngước mắt nhìn thẳng anh.

Nhưng ánh mắt Nghiêm Trình lại chuyển hướng vào Ô Nhạc Trừng đang trốn sau anh, "Chắc cậu vẫn không biết nhỉ, nhóc đó là người mẫu của Giang Duật Ngôn."

"Giang Diêm và Sở Lệ cũng cả ngày như sói đói ngửi được mùi thịt, toàn đuổi theo nhóc ấy không à."

Người đàn ông nhún vai, "Ô Tụng không có bản lĩnh gì, nhưng con trai ông ta nuôi dạy ra lại rất không bình thường."

Ngay cả tên rắn độc này cũng bị mê hoặc.

Nhưng bàn về sự chán ghét Ô Tụng, Ôn Thuật còn hơn cả anh nữa kìa.

Ô Nhạc Trừng nghe thấy bọn họ nhắc tới Ô Tụng, lập tức biết người đàn ông này đang nói xấu em.

Em mím môi, cẩn thận mà thăm dò, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt Nghiêm Trình.

Ô Nhạc Trừng cuống quít rụt đầu ra sau.

Nghiêm Trình lại bị dáng vẻ nhát gan này của thiếu niên chọc cười.

Nhóc beta mặc một bộ đồng phục học sinh, ngây ngô giống như một quả cam chưa chín, làm người ta rất muôn lột em ra, bóp ra nước cam ngọt thanh.

Ánh mắt của người đàn ông cũng không tính là trong sạch, miệng thì trào phúng, nhưng sụ chiếm hữu nồng đậm và tham lam sâu trong mắt lại đang bán đứng anh.

Ôn Thuật thấy vậy, ánh mắt anh lập tức tối đen.

Tin tức tố alpha mang theo sự khiêu khích và địch ý va chạm vào nhau, một cái muốn dây dưa với Ô Nhạc Trừng, một cái khác lại chặt chẽ che ở phía trước, một bước cũng không nhường.

Ô Nhạc Trừng không biết hai alpha đang âm thầm đấu nhau, em không thích Nghiêm Trình nhìn chằm chằm vào em như vậy, em lập tức khom lưng nói nhỏ vào tai Ôn Thuật: "Em phải đi về rồi ạ."

Em giao chim nhỏ cho Ôn Thuật, trước khi đi còn cực kì nghiêm túc mà dặn dò anh, "Buổi tối anh đừng thức khuya nhắn tin cho em nữa ạ."

"Như vậy sẽ không tốt cho cơ thể."

Khoé môi em cong lên, má lúm đồng tiền xinh đẹp đáng yêu, giọng em mềm mại mang theo một chút giọng mũi, giống hệt như đang nũng nịu, "Sau này em cũng sẽ nhắn cho anh vào ban ngày, được không ạ?"

Nụ cười trên mặt Nghiêm Trình lập tức biến mất.

Ô Nhạc Trừng được Ôn Thuật đáp lại, cũng không thèm nhìn Nghiêm Trình một cái, em trực tiếp quay người chạy vào trường.

Biểu cảm của người đàn ông thật sự là quá khó coi, Ôn Thuật thưởng thức hai giây, nhàn nhạt nói: "Còn muốn ôn chuyện nữa không?"

Có bảo vệ chạy từ xa tới, khom lưng báo cáo kết quả điều tra cho Ôn Thuật, việc này cũng không khó tra, Ôn Thuật và Ô Nhạc Trừng chỉ từng gặp nhau ở tiệc sinh nhật của Sở Lệ.

Biểu cảm của Ôn Thuật vẫn trước sau như một, anh nghe xong chỉ gật đầu.

Anh còn lễ phép mà nói lời cảm ơn với Nghiêm Trình, "Cũng nhờ anh, hiện tại em ấy rất thân mật với tôi."

Biểu cảm của Nghiêm Trình vặn vẹo.

"Nhưng anh cũng ít nói thô tục hơn đi, không phù hợp với tính cách của tôi đâu."

Anh thích trực tiếp hành động hơn.

-Buổi tối quay về căn nhà màu trắng, trong lòng Ô Nhạc Trừng là một lồng chim màu vàng.

Là quản gia mua cho em, dùng để làm tổ cho chim nhỏ.

"Cái này là nhà của chim nhỏ." Ô Nhạc Trừng đặt lồng chim ở sân phơi, em nghĩ nghĩ, lại mở bó hoa hồng champagne ra, nhỏ giọng nói mãi, "Cũng trang trí cho nó một vườn hoa đi."

Nhà là phải có vườn hoa chứ.

9364 nói: 【 Ngài không hỏi Ôn Thuật xem chim nhỏ thế nào sao? 】

Nó luôn cảm thấy Ôn Thuật nhiệt tình tốt bụng như vậy rất không bình thường.

Ô Nhạc Trừng bị nhắc nhở, lại thả lồng chim ra, chạy tới sô pha cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm trên đó.

Đây là lần đầu tiên em chủ động nhắn tin cho T.

『 Một quả cam: Anh ơi, chim nhỏ đã chữa hết chưa ạ? 』

Đối phương lập tức trả lời.

『T: Rồi......』

『 Một quả cam: Em muốn nhìn một chút ạ. 』

『T: Hôm nào. 』

Ô Nhạc Trừng chớp mắt, còn chưa trả lời lại, đối phương đã gửi tin nhắn mới.

『T: Em cảm thấy anh ngoài đời thế nào? 』

『T: Thật ra bọn anh rất xấu xa, cười với em cũng chỉ là giả bộ, tính cách cực kì âm u. 』

『T: Anh rất thích làm người ta đứt tay đứt chân, em mà không rời xa anh, chắc chắn một ngày nào đó sẽ đến lượt em. 』

『T: Nhưng chúng ta có thể tâm sự nhiều hơn ở trên mạng, anh ở trên mạng là một người bình thường. 』

Anh spam nhanh quá, Ô Nhạc Trừng nghiêm túc đọc từng tin nhắn, ánh mắt mê mang.

Cái anh này lại bắt đầu trở nên kỳ quái rồi.

Em nghiêng đầu, gõ chữ trả lời.

『 Một quả cam: Anh sao ấy ạ, em thấy anh là người rất tốt. 』

『 Một quả cam: Là một anh trai tốt bụng! 』

『T:......』

Đối diện im lặng một phút mới có tin nhắn gửi tới.

『T: Em cảm thấy Nghiêm Trình thế nào? Thật ra anh ta cũng rất tốt. 』

『T: Em đừng sợ anh ta, anh ta cũng chỉ là một người bình thường. Một alpha trường thành độc thân, giữ mình trong sạch, hơn nữa cũng không có bất kì tật xấu bừa bãi nào. 』

『T: Tính cách hiền lành, biết nấu cơm, sau khi kết hôn còn sẽ tự giác giảm bớt số lần đi công tác, tuyệt đối là một người chồng chăm lo được cho em. 』

『T: Rất phù hợp để kết hôn, em cảm thấy sao? 』

Ô Nhạc Trừng chống cằm, đọc xong từng tin nhắn một, sau đó em chậm rãi mà gõ chữ.

『 Một quả cam: Anh à, em rất ghét anh đó. 』

Lần này đối phương hoàn toàn im lặng.

-Đêm khuya.

Ô Nhạc Trừng vùi mặt vào trong chăn ngủ ngon lành, điện thoại bên cạnh gối lập loè vài cái.

Màn hình sáng lên, thông báo tin nhắn mới không ngừng hiện lên.

『T: Tại sao em lại ghét anh ta? 』

『T: Bởi vì anh ta bắt nạt em sao? 』

『T: Bé à, lần sau anh ta lại làm em không vui, em lập tức đánh vào tay anh ta, được không? 』

『T: Đừng ghét anh ta mà......』

Ngoài hàng rào của căn nhà màu trắng, người đàn ông cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Anh thừa nhận.

Anh là tên simp Ô Nhạc Trừng.

Câu trả lời lạnh như băng vừa rồi của thiếu niên làm trái tim anh hiện giờ vẫn còn đau đớn.