Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 22: TG 1



Ô Nhạc Trừng ôm hộp quà, bị người đàn ông bế lên khiến em ngơ ngác.

Nút tay áo lạnh như băng cộm chân em, âu phục thô ráp cọ vào da thịt non mịn giữa chân Ô Nhạc Trừng.

Chân em nhếch lên một xíu, sau đó cảm nhận được tay của người đàn ông đang trượt xuống dưới, em bị bắt nhích lên trước một chút, độ ấm trong lòng bàn tay Giang Duật Ngôn nóng đến mức khiến Ô Nhạc Trừng muốn tránh đi.

Giang Duật Ngôn đi vào, đặt em lên sô pha, đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân thiếu niên, cơ thể cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ thiếu niên, anh không nói lời nào mà chỉ vùi đầu vào cổ Ô Nhạc Trừng.

Hô hấp phun lên gáy rất nóng, nơi đó ngẫu nhiên cũng sẽ truyền đến đau đớn vì bị gặm cắn.

Hình như người đàn ông lại bị bệnh rồi.

Ô Nhạc Trừng đặt hộp quà sang một bên, duỗi tay ôm mặt Giang Duật Ngôn, em trán kề trán với người đàn ông, cặp mắt hạnh tràn đầy lo lắng, em nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, có phải là anh lại bị bệnh không ạ?"

Giang Duật Ngôn đang chìm sâu vào hơi thở thơm ngọt của thiếu niên, nghe vậy, yết hầu anh lên xuống, phát ra một tiếng ừm rất nhỏ.

Ánh mắt anh dừng trên môi Ô Nhạc Trừng.

Nhóc beta cực kì xinh đẹp, ngây thơ trong sáng, lộ ra sự ngây ngô, nhưng môi em lại rất quyến rũ.

Dáng môi em rất đẹp, căng mọng chúm chím, lại luôn là màu hồng như bị ai đó hôn rồi cắn mút, đôi môi căng mọng ấy luôn cong lên, khiến người khác rất muốn được mút nó đến mức sưng đỏ.

Thiếu niên rất thích mím môi lại, giấu đi hàm răng trắng tinh và chiếc lưỡi ngọt mềm.

Nhưng Giang Duật Ngôn đã được hưởng qua rồi.

Dư vị ngọt ngào gây nghiện này khiến anh không thể nhịn được mà nhấm nuốt vào mỗi đêm.

Yết hầu cực kì khát khô, Giang Duật Ngôn rũ mắt móc ra một vỉ thuốc, bóc ra hai viên để bên môi Ô Nhạc Trừng, không để thiếu niên từ chối mà nhét vào miệng em.

Ngón tay còn chưa kịp rút về, anh lập tức vội vàng hôn lên.

Bệnh của alpha thật sự rất nặng, thật sự rất thèm viên thuốc này.

Ô Nhạc Trừng bị anh đè xuống, cả người nằm trên sô pha không nhúc nhích được, lúc uống thuốc trông anh rất hung dữ, em bị hôn đến mức không thở nổi, nhỏ giọng nức nở lại nghênh đón sự đối xử càng thêm gần gũi.

Chóp mũi em bị cọ đến mức ửng hồng.

Cặp mắt hạnh xinh đẹp mập mờ hơi nước càng giống như một viên đá quý lấp lánh.

Viên thuốc tan trên đầu lưỡi, là vị sữa bò dâu tây, Ô Nhạc Trừng tò mò chớp mắt, lúc Giang Duật Ngôn thả em ra để đi lấy viên thuốc mới, em giơ tay che miệng lại.

Giọng em nhẹ nhàng, lại lộ ra mười phần hoang mang, "Anh ơi, sao viên thuốc này của anh lại không giống lần trước vậy ạ?"

Giang Duật Ngôn dừng một chút, rũ mắt nhìn em, giọng anh khàn khàn trả lời, "Vẫn giống mà."

Đều là kẹo sữa anh nhờ quản gia chuẩn bị.

Nhưng Ô Nhạc Trừng lại rất kiên trì, "Không giống ạ."

Em buông tay, lộ ra đôi môi bị hôn đến mức ửng hồng ướt át, thò lại gần nhìn viên thuốc trong tay Giang Duật Ngôn, em khẳng định mà nói: "Đây không phải thuốc, quản gia đã cho em kẹo này rồi."

Em nâng cặp mắt hạnh tròn xoe lên, mở rất to, hỏi: "Anh ơi, anh đang lừa em sao?"

Giang Duật Ngôn bình tĩnh trả lời: "Không có, là quản gia lấy sai rồi."

Anh lại vùi đầu vào cổ Ô Nhạc Trừng, giọng nói trầm thấp: "Bảo sao uống thuốc xong cũng không đỡ hơn."

Người đàn ông rất giống là một chú chó to lớn, bởi vì bị bệnh mà suy yếu.

Trái tim của nhóc beta cực kì mềm mại, em lại bắt đầu lo lắng alpha bị bệnh, bàn tay em nâng lên đặt trên trán anh, an ủi anh, "Anh đừng sợ ạ."

Em nhớ tới cái gì đó, đột nhiên đẩy Giang Duật Ngôn ra, chạy xuống khỏi sô pha.

Nhóc beta bị hôn đến mức khuôn mặt hồng hồng để chân trần chạy đến chiếc tủ ở góc tường, em ngồi quỳ ở trên thảm, mở ngăn kéo ở dưới cùng ra, tìm kiếm cái gì đó ở bên trong.

Quần áo mỏng manh ở nhà cũng không che lấp được đường cong quyến rũ của em.

Giang Duật Ngôn xoay người ngồi trên sô pha, ánh mắt anh đen tối mà nhìn chăm chú vào bóng dáng của thiếu niên.

Một tấc một tấc mà nhìn quét từ vòng eo mảnh mai lên đến cần cổ trắng tinh xinh đẹp.

Anh nhìn ngây cả người, mà nhóc beta bị anh dùng tầm mắt khóa chặt đã tìm được đồ em muốn rồi, em ôm chặt một hộp thuốc màu bạc rồi để chân trần chạy về.

Em ngồi xổm bên chân Giang Duật Ngôn, mở hộp thuốc ra, bên trong ngập tràn thuốc ức chế của alpha.

Ô Nhạc Trừng lấy ra một ống tiêm, đôi mắt em lấp lánh nhìn Giang Duật Ngôn, giọng em rất ngọt rất mềm, "Anh ơi, để em giúp anh tiêm thuốc đi ạ."

"Tiêm xong là bệnh của anh sẽ đỡ hơn đó ạ."

Giang Duật Ngôn: "............"

Anh bình tĩnh hỏi: "Lại là quản gia cho em sao?"

Ô Nhạc Trừng dạ dạ gật đầu.

Lúc trước em đã tiêm thuốc ức chế cho Giang Duật Ngôn, cho nên rất quen thuộc với quá trình này, nhưng người đàn ông lại đang mặc âu phục, phải cởi áo khoác ra trước đã.

Em đứng trước mặt Giang Duật Ngôn, hơi cong eo, đầu ngón tay hồng hồng chạm vào nút áo anh, chậm rãi cởi ra từng cái một.

Thiếu niên hơi cúi đầu, trông em cực kì ngoan ngoãn, rất giống bé vợ xinh đẹp mà anh mới cưới về nhà.

Giang Duật Ngôn nhìn em chằm chằm không chớp mắt, rồi lại thu hồi ánh mắt ấy bởi vì kim tiêm bén nhọn đột ngột đâm vào tuyến thể của anh.

Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu, thắc mắc mà nhìn anh, sau đó lại nghiêm túc mà nhắm thuốc ức chế vào ngay tuyến thể của alpha.

Người đàn ông lại né tránh thêm lần nữa.

Ô Nhạc Trừng hơi nhăn mặt, biểu cảm nghiêm túc: "Anh ơi, anh đừng cử động ạ."

Cuối cùng thuốc ức chế cũng không tiêm vào cơ thể alpha được, người đàn ông như đang trêu ghẹo Ô Nhạc Trừng, trên mặt anh lạnh nhạt đến mức không có một chút cảm xúc dao động nào, nhưng lại bị nhóc quỷ không đáng sợ đuổi theo chạy mất.

Cuối cùng bị nhóc quỷ đuổi tới phòng ngủ ở tầng hai, ngã xuống giường bị nhóc quỷ ngồi đè lên, trong mắt anh mới toát ra ý cười.

Rất ít người bị nhóc quỷ bắt nạt.

Ô Nhạc Trừng vui vẻ đến mức ngay cả khóe mắt đuôi lông mày em đều là ý cười, em ngồi trên đùi Giang Duật Ngôn, được anh đỡ sau eo, bàn tay mềm mại ôm mặt alpha, em không hề biết tư thế này thân mật biết bao nhiêu, khóe môi em nhếch lên rất là đáng yêu, "Anh ơi, tiêm không đau chút nào đâu ạ."

"Anh rất dũng cảm mà."

Tay Giang Duật Ngôn trượt xuống eo Ô Nhạc Trừng, lòng bàn tay vuốt ve dấu tay chướng mắt trên chân em.

Anh trầm giọng hỏi: "Ai làm?"

Ô Nhạc Trừng cũng cúi đầu nhìn nơi đó, đuôi mắt hơi rũ xuống khiến em tăng thêm vài phần vô tội, em nhỏ giọng tố cáo, "Là Giang Diêm ạ."

Em nhìn thẳng vào mắt Giang Duật Ngôn, nghiêm túc nói: "Anh nè, anh ấy là em trai anh, anh ấy bắt nạt em, anh sẽ còn bảo vệ em chứ?"

Giang Duật Ngôn sờ tai em, không nói chuyện.

Chỉ là em trai thôi mà.

Không chết là được.

Chiếc giường nhỏ hẹp phải chứa tận hai người, một người trong đó còn là alpha trưởng thành, con gấu bông to lớn kia không biết đã bị ghét bỏ mà ném xuống sàn từ khi nào.

Nhưng nhóc quỷ vẫn còn nhớ rõ "bạn mới" của em.

Lúc Giang Duật Ngôn bởi vì bị bệnh mà suy yếu xốc áo em rồi dán lại gần, một tay em vuốt tóc của người đàn ông, em còn có tâm trí quay đầu nhìn quanh để tìm gấu bông của mình.

Ngoài sân phơi đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn.

Ô Nhạc Trừng bị dọa cho run lên, ngón tay em vô thức mà nắm chặt tóc của Giang Duật Ngôn.

Cảm giác đau đớn trên da đầu lại làm thần kinh của alpha càng thêm phấn khởi, Giang Duật Ngôn như vùi vào lòng nhóc beta.

Trong căn phòng ngủ ấm áp nhưng lại không tính là yên tĩnh, tiếng liếm mút vang lên cực kì rõ ràng.

Sở Lệ và Giang Diêm đang tranh nhau đẩy cửa kính ra lập tức ùa vào căn phòng nho nhỏ này, lại bị cảnh tượng trước mặt đâm đau đôi mắt.

Nhưng đồng thời, máu cũng dồn lên não, hô hấp của bọn họ lập tức trở nên rối loạn.

Không có biện pháp.

Nhóc beta đang ngồi trên đùi người đàn ông ướt nhẹp hai khoé mắt lại còn ngây thơ vô tội mà nhìn bọn họ thật sự là quá ngon miệng.



Alpha bị quấy rầy lạnh cả khuôn mặt.

Nhóc quỷ lễ phép hiếu khách kịp thời phản ứng lại, sau đó lập tức rời khỏi đùi của người đàn ông, em nhiệt tình mà chào đón hai vị khách không mời đã tự mình tới này.

Đây là lần đầu tiên phòng em có nhiều người như vậy, điều này làm trong lòng em nhảy nhót một chút.

Nhưng nếu khách tới không phải là Giang Diêm và Sở Lệ thì càng tốt.

Trong phòng khách ở tầng một, Giang Duật Ngôn và Sở Lệ bá chiếm giữ hai chiếc sô pha, Giang Diêm thúi mặt không muốn chen chúc với bọn họ, cứ vậy mà ngơ ngác đứng ở một bên.

Rõ ràng là quan hệ anh em và bạn nối khố quen thuộc, hiện tại lại như kẻ thù không chết không ngừng.

Trong căn nhà màu trắng không quá lớn, tin tức tố alpha không ngừng công kích lẫn nhau, mang theo cảm xúc bực bội ghen ghét hận thù, chúng nó tùy ý chém giết để mà giải toả cơn giận.

Trên mặt lại giữ vững biểu cảm bình tĩnh, lẳng lặng mà nhìn Ô Nhạc Trừng đang bận bịu trong phòng bếp.

Thiếu niên thật sự rất bận.

Em giống chủ nhà an bài bọn họ ngồi trong phòng khách, sau đó lại đi kiếm lá trà, nhảy nhót mà chạy đi nấu nước pha trà.

Em còn biết đeo một chiếc tạp dề hình gấu đáng yêu nữa chứ, vòng eo mảnh khảnh được tạp dề phác hoạ ra, lúc khom lưng lộ ra cái mông tròn tròn mềm mại.

Em rất công bằng mà rót trà bằng nhau, cũng không biết em học cách pha trà từ đâu, còn ôm một bình mật ong ra, rất chu đáo mà múc vài muỗng bỏ vào.

Nhóc chủ nhà đang rất nghiêm túc chuẩn bị trà cho các vị khách, không ngờ rằng ba vị khách kia lại đang nhìn chằm chằm vào eo mông em.

Quầy bếp chỉ đến bên hông nhóc chủ nhà, cũng không biết độ cao này nếu tách đầu gối em ra có làm em run lên không nữa.

Sở Lệ là người xoay đầu đầu tiên, biểu cảm mất tự nhiên mà nhếch chân lên.

Hai ánh mắt lạnh băng nhìn qua, anh không cam lòng yếu thế mà trừng lại.

Không khí đông lạnh giữa các vị khách toả ra mười phần thuốc súng, nhưng tất cả đều ăn ý mà thu hồi khi nhóc chủ nhà bưng khay lại.

Ô Nhạc Trừng đặt khay lên bàn trà, thấy Giang Diêm vẫn luôn đứng đó, em nghĩ nghĩ, chạy tới cầm một cái ghế nhỏ cho anh, hôm nay em mới bị Giang Diêm bắt nạt, em cũng không tới gần anh, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười xinh đẹp với anh, "Anh ơi, anh ngồi xuống đi ạ."

Giang Diêm nhìn khuôn mặt tươi cười của Ô Nhạc Trừng, anh nuốt nước miếng, nhưng liếc đến chiếc ghế nhỏ kia anh lại rối rắm.

Ghế quá thấp, nếu anh ngồi xuống, sẽ vô cớ mà thiếu khí thế hơn hai người kia mất.

Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Ô Nhạc Trừng, anh vẫn ngồi xuống, đôi chân dài nghẹn khuất mà duỗi ra.

Trước mặt mỗi người đều đặt một ly nước trà, Ô Nhạc Trừng cũng ngồi trên ghế nhỏ, nhưng trước mặt em lại là một ly sữa chua rất to.

Em cầm cái ly lên uống một ngụm lớn, sau đó đôi mắt em lấp lánh mà nhìn ba người họ.

Giang Duật Ngôn rũ mắt, cầm ly lên uống một ngụm, nói: "Cảm ơn em, uống rất ngon."

Ô Nhạc Trừng cong môi cười.

Sở Lệ và Giang Diêm cũng im lặng cầm ly lên uống một ngụm, nước ấm nóng đến mức khiến hai người lập tức nhíu mày lại.

Không thể nói nó có vị như thế nào, nhưng cũng có thể là vì mật ong, cũng có thể là vì nó xuất phát từ tay Ô Nhạc Trừng, cho nên ba người cũng cảm thấy nó ngọt ngào.

Cũng không biết sữa trong miệng em có ngọt như vậy không nữa.

Trong đầu Giang Diêm và Sở Lệ kì quái mà nảy ra suy nghĩ này, nhìn chằm chằm cái ly, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên cảm thấy ly nước trà này cũng không đủ để uống.

Nhưng cũng may là nhóc chủ nhà rất nhiệt tình và hào phóng, cầm ấm trà rót thêm cho bọn họ rất nhiều lần.

Mãi cho đến khi Giang Diêm liên tiếp uống hết ba ly xong, Ô Nhạc Trừng đứng bên cạnh anh, em hơi nhăn mày lại, "Anh ơi, hết trà rồi ạ."

Giang Diêm sửng sốt.

Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn vào quầy bếp, "Anh rất thích uống sao? Vậy em lại nấu thêm nước cho anh nhé."

Giang Diêm muốn duỗi tay cản em, rồi lại không dám nắm lấy cổ tay gầy yếu kia, chỉ có thể đoạt lấy ấm trà trên tay em, nhanh chóng nói: "Anh tự đi làm được."

Anh có địa vị rất cao sao?

Không thể để vợ yêu nấu nước cho anh được.

Giang Diêm thường xuyên tới đây làm "chàng tiên ốc" nên rất quen thuộc với nơi này, chui vào quầy bếp bật lửa nấu nước, trông rất thuần thục.

Giang Duật Ngôn và Sở Lệ ngước mắt liếc anh một cái, ánh mắt hai người đều cực kì lạnh nhạt.

Chỉ có nhóc chủ nhà là lo lắng nhìn bên kia, rất sợ Giang Diêm phá hư đồ đạc trong nhà.



Ba vị khách cũng không nói lời nào, chỉ ngồi trong phòng khách mà liên tiếp uống nước trà.

Ô Nhạc Trừng đi đánh răng xong, quay lại phát hiện thấy bọn họ vẫn chưa về, em có chút buồn ngủ.

EmHắn ngồi vào lòng Giang Duật Ngôn đang ngồi trên sô pha, xoa xoa đôi mắt, nhỏ giọng nói với 9364: "Sao bọn họ vẫn chưa về nữa vậy."

Em thật sự rất buồn ngủ.

Đã tới giờ em đi ngủ rồi.

Giọng 9364 phức tạp nói: 【 Có lẽ là muốn ngủ lại. 】 Cũng có thể là sợ có người muốn ngủ lại cho nên đang ganh đua với nhau.

Ô Nhạc Trừng mơ mơ màng màng trả lời: "Giường của tớ nhỏ lắm, không thể ngủ lại đâu."

Em nói xong, ngã xuống đùi Giang Duật Ngôn, hàng lông mi đang rung động nhanh chóng yên lặng.

Giang Duật Ngôn giơ tay nhẹ nhàng sờ tóc Ô Nhạc Trừng.

Cũng không phải là hành động thân mật hoặc quá giới hạn, lại làm biểu cảm của hai alpha khác ở đây trở nên vặn vẹo vỡ vụn.

Sở Lệ gằn giọng xuống, nhưng ánh mắt hung ác kia lại không yếu bớt đi chút nào, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh Giang à, quà sinh nhật lần trước anh tặng tôi, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh nữa."

Giang Duật Ngôn lạnh nhạt nhìn qua chân Sở Lệ, lúc đối mặt với người ngoài, anh lại khôi phục dáng vẻ ngạo mạn.

"Anh chỉ biết dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi đó thôi sao?"

"Anh lừa em ấy gần gũi anh kiểu gì?"

"Giả bộ đáng thương? Giả bộ yếu đuối? Thật kinh tởm."

Giang Diêm ở một bên không nói chuyện, lại ở lúc mà Sở Lệ dứt lời, nhẹ nhàng mà hừ lạnh một tiếng, như là đang phụ họa.

Anh cũng không ngờ rằng anh trai anh lại không biết xấu hổ như vậy.

Lúc bọn họ bước vào sân phơi, cách lớp cửa kính anh cũng có thể nghe thấy tiếng liếm mút tham lam kia.

Vạt áo bị kéo lên đã chặn hầu hết những ánh mắt nhìn trộm, nhưng mắt anh rất tinh, anh có thể thấy rất rõ nơi bị bắt nạt đến mức ẩm ướt kia.

Tên chó đáng ghét này.

Lại còn dám dùng răng nữa chứ.

Bọn họ rõ ràng là anh em ruột, vậy mà chỉ mỗi Giang Duật Ngôn là được hưởng thứ tốt.

Giang Duật Ngôn làm như không thấy ánh mắt căm thù của bọn họ, anh chỉ rũ mắt nhìn chăm chú vào Ô Nhạc Trừng, đầu ngón tay không thành thật mà vuốt ve khuôn mặt em, giọng anh lạnh lẽo, "Tôi không bắt nạt em ấy."

Cho nên em ấy gần gũi tôi.

Nhóc beta còn rất mềm lòng lương thiện, không nhận ra ai mới là người đáng thương.

Vợ yêu tương lai của anh tốt đẹp như một thiên sứ vậy.

Trong phòng im lặng không một tiếng động.

Hai từ "bắt nạt" này được phun ra từ miệng Giang Duật Ngôn, làm Sở Lệ và Giang Diêm còn đang như chó dữ đồng thời im lặng.



Mãi cho đến đêm khuya 3 giờ rưỡi, ba người ngồi trong phòng khách mới chuẩn bị rời đi.

Sở Lệ nhìn Giang Duật Ngôn ôm Ô Nhạc Trừng đi lên phòng ngủ rồi đi xuống, mới thúi mặt mà rời đi.

Giang Diêm lại đang đứng ở cửa chờ Giang Duật Ngôn cùng về.

Bọn họ cách nhau năm tuổi, nhưng quan hệ giữa bọn họ cũng không tính là gần gũi.

Giang Diêm ngậm điếu thuốc chưa đốt lửa, bóng đêm dày đặc, ngọn đèn ở hai bên đường lại sáng ngời đến mức lóa mắt, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hơi có chút phiền muộn.

"Anh, em thật sự rất thích em ấy."

Giọng điệu anh chua xót mà hạ xuống, cậu chủ luôn kiêu ngạo hiếm khi toát ra biểu cảm hèn mọn.

Nhưng thật đáng tiếc, đối diện anh lại là Giang Duật Ngôn lạnh lùng vô tình.

Người đàn ông mặt lạnh tim lạnh, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: "Em ấy không thích em."

"Anh sẽ làm thư kí chuẩn bị để em đi du học."

Con sói sớm đã trưởng thành có sức lực mạnh mẽ hoàn toàn đả kích sói con mà không một chút nương tay.

Giang Diêm đột nhiên dừng lại bước chân.

Giọng anh nghẹn ngào chứa đầy sự không cam lòng, "Em sẽ không đi du học."

Anh có chết cũng sẽ không buông tay.



Nắng sớm vừa dâng lên, trước cổng căn nhà màu trắng cũng đã có hai chiếc siêu xe màu đen và một chiếc xe thể thao có màu sắc sặc sỡ dừng lại.

Thợ làm vườn đứng ở trong vườn hoa, ánh mắt thường nhìn tới nhìn lui ba chiếc xe đó.

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, anh ta nhanh chóng quay đầu lại, thiếu niên xinh đẹp bước ra từ bên trong, cặp mắt hạnh to tròn lộ ra vài phần mê mang.

Ngoài cửa là hai quản gia mặc áo đuôi tôm, biểu cảm của cả hai đều là nghiêm túc kiêu ngạo, mà quản gia bưng khay nhìn thấy Ô Nhạc Trừng bước ra, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.

Anh ta nhấc chân định bước qua, lại bị một người khác nghiêng người chặn lại.

Hai tay của quản gia nhà họ Sở trống trơn, cơ thể cao lớn cũng không chịu cong xuống, ngẩng đầu nhìn từ trên xuống mà đánh giá Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng theo ánh mắt của anh ta cũng cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện giày của em có một chiếc chưa buộc dây, đang muốn ngồi xổm xuống để buộc lại.

Nhưng có người lại nhanh hơn em.

Quản gia kiêu ngạo ngồi quỳ xuống, cẩn thận buộc lại dây giày cho em, sau đó chỉnh sửa để nó đối xứng với bên kia xong mới đứng lên.

Anh ta gật đầu một cái, nói: "Cậu chủ Sở Lệ đang ở trong xe chờ ngài đến trường cùng ngài ấy."

Ô Nhạc Trừng ngơ ngác nhìn anh ta, ánh mắt không tự giác mà dời về phía quản gia mà em quen thuộc, nhỏ giọng nói: "Em vẫn chưa ăn sáng nữa ạ."

Quản gia lạnh mặt đẩy người ra, sau đó cầm một chiếc bánh mì dịu dàng đưa tới bên môi thiếu niên.

Ở gần chiếc xe thể thao, Nghiêm Trình và một người đàn ông yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nghiêm Trình nâng cằm, a một tiếng, nói: "Đã hiểu chưa?"

Người đàn ông gật đầu, "Đã hiểu rồi ạ."

Nghiêm Trình liếc anh ta.

Người đàn ông ngẩn ra một chút, sau đó lại tươi cười thân thiện, ngay cả góc độ khom lưng cũng gãi đúng chỗ ngứa, "Yên tâm đi, Cậu Nghiêm."

Nghiêm Trình vừa lòng gật đầu, đưa ra mệnh lệnh: "Hôm nay phải thể hiện rõ cảm giác tồn tại trước mặt em ấy cho tôi."

Anh dừng một chút, lại hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cần phải cho em ấy biết anh là do ai phái tới."

Ai mà không biết dùng thủ đoạn như Giang Duật Ngôn chứ.

Ô Nhạc Trừng sáng sớm đã gặp phải lựa chọn kỳ quái, có hai chiếc xe muốn đưa em đến trường.

Em đang mê mang, lại có người đi tới chen vào giữa hai quản gia, vẻ mặt ân cần mà chỉ vào chiếc xe thể thao có màu sắc sặc sỡ kia.

"Cậu Ô, chiếc xe kia là cậu chủ Nghiêm Trình mua tặng l ngài."

"Cậu chủ Nghiêm Trình nói sau này ngài có thể ngồi nó để đi học."

"Tôi là quản gia do cậu chủ Nghiêm Trình phái tới để chăm sóc cho ngài."

"Ngài có thể gọi tôi là quản gia Nghiêm, Nghiêm trong cậu chủ Nghiêm Trình."

"Cậu chủ Nghiêm Trình đã chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho ngài rồi, xin cho phép tôi được đưa ngài đến đó."

Quản gia Nghiêm nhiệt tình lại không mất săn sóc, nịnh nọt cực kì là đúng chỗ, "Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy người xinh đẹp cao quý như ngài, cảm ơn cậu chủ Nghiêm Trình đã giao cho tôi công việc này."

"Ngài đúng là toả sáng hơn cả ánh mặt trời, còn kiều diễm hơn cả hoa hồng, tốt đẹp hơn lời kể của cậu chủ Nghiêm Trình rất nhiều."

"Ngài có cái gì muốn nói với cậu chủ Nghiêm Trình không ạ?"

Ánh mắt của anh ta không dấu vết mà nhìn về phía xe thể thao, nhớ tới chiếc điện thoại vẫn đang được kết nối trong túi, anh ta thẳng eo lưng im lặng chờ Ô Nhạc Trừng trả lời.

Duỗi tay cũng không đánh người đang cười, anh ta tin rằng mặc kệ trước đó có mâu thuẫn gì, thiếu niên cũng sẽ mềm lòng.

Trông em xinh đẹp thiện lương như vậy.

Ô Nhạc Trừng bị một chuỗi câu nói này của anh ta làm cho mơ mơ màng màng, đầu óc em hơi ngốc, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ Nghiêm Trình là ai vậy ạ?"

"Em không quen biết."

Em chỉ biết một người tên Nghiêm Trình rất côn đồ, với lại đối phương cũng sẽ chẳng tìm quản gia cho em đâu.

Nụ cười nắm chắc thắng lợi của quản gia Nghiêm xịt keo cứng ngắc trên mặt.