Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 62



Sau khi trở về từ Tàng Thiên Nham, chuyện cần điều tra bỗng nhiều lên.

Du Đạc nói, “Liễu Duệ thiếu tiền, anh ta chuẩn bị bán số cổ phần club Kim Nguyệt của mình.”

Diệp Lai nói, “Bán lúc này, giá cả không phải sẽ bị ép thấp sao?”

“Không chắc. Chẳng có mấy người trông thấy bộ dạng kinh khủng của căn phòng kia, sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của club.”

Tiểu An nói, “Liễu Duệ liên quan tới cái chết của Trương Sĩ Thừa sao? Nếu có thì vì cái gì?”

Du Đạc nói, “Anh ta thiếu tiền. Giả dụ anh ta và Trương Sĩ Thừa có thỏa thuận anh ta muốn bán ra một nửa tài sản đó cần Trương Sĩ Thừa đồng ý, vậy là có lý do trừ khử Trương Sĩ Thừa rồi. Hoặc anh ta cần một lý do chính đáng để bán tài sản lấy tiền, nếu đột nhiên bán tài sản dưới tên mình lấy tiền sẽ khiến người khác nghi ngờ công ty anh ta gặp vấn đề, dễ làm giá cổ phiếu giảm mạnh, mà công ty anh ta vốn thiếu tài chính, việc này sẽ tạo ra vòng tuần hoàn ác tính, nói không chừng còn phá sản.”

“Quá khiên cưỡng, anh ta không cần giết người. Nhưng loại người này cũng không cần tự mình ra tay giết người, anh ta có tiền mà, dù tài chính eo hẹp, tiền thuê sát thủ vẫn có chứ.” Bộ Hoan lấy đồ uống trong tủ lạnh ra phát cho mọi người, “Có lẽ không phải vì tiền mà đã có mâu thuẫn từ trước, ví dụ như trở mặt thành thù vì phụ nữ.”

Mọi người trừng hắn, hắn cười nói, “Được rồi, bọn họ hình như không yêu thích cùng mẫu phụ nữ.”

“Liên quan tới tiền…” Trình Cẩm trầm mặc suy tư, đột nhiên lòng bàn tay anh bị đâm đau, anh cúi đầu nhìn, lòng bàn tay xuất hiện một vết thương đang chảy máu. Móng tay Dương Tư Mịch tới lúc cắt rồi. Diệp Lai rút khăn giấy đưa qua, Dương Tư Mịch nhận lấy rồi đè lên tay Trình Cẩm.

“Không sao đâu.” Trình Cẩm đứng dậy, mang ra bộ cắt móng đặc chế của Dương Tư Mịch, vừa xử lý móng tay vừa nói, “Bố Kế Thành có liên quan đến vụ án buôn lậu không?”

Bố Kế Thành tên Kế Trường Hữu, giám đốc ngân hàng Công thương, Uông Trí Viễn chính là vay tiền của ngân hàng này nhưng không có bằng chứng cho thấy khoản tiền này liên quan đến Kế Trường Hữu.

Không ai trả lời, Trình Cẩm nâng mắt, “Sao thế?”

Mọi người hoàn hồn, dời mắt khỏi bộ cắt móng đặc chế.

Diệp Lai nói, “Lão đại, không có bằng chứng cho thấy khoản vay của Uông Trí Viễn liên quan đến Kế Trường Hữu, xử lý nghiệp vụ là một nhân viên trung cấp của ngân hàng, người này sau đó bị đuổi việc do vi phạm quy định cho vay, anh ta đã rời Thiên Minh, không biết đi đâu.”

Hàn Bân nói, “Còn sống?”

Bộ Hoan nói, “Mất tích à, anh đoán anh ta tèo rồi. Chết không ít người, thêm anh ta nữa cũng chẳng nhiều.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Anh muốn tất cả tài liệu vụ án buôn lậu.”

Dường như mọi người đều liên quan đến vụ án buôn lậu, không hiểu rõ nó trước thì không cách nào điều tra được những vụ án mạng này.

“A.” Mọi người nhìn nhau, Tiểu An nói, “Thu thập tài liệu chắc chắn em nhanh nhất!”

“Chưa chắc nha, em gái nhỏ…”

Điện thoại di động của Diệp Lai reo, cô đi ra nhận cuộc gọi, lúc quay lại thì nói, “Lão đại, tư liệu của Lưu San tới rồi, em đi lấy.”

Lưu San là người bản địa Thiên Minh, thời thiếu nữ đã lăn lộn ở các nơi ăn chơi, sau này thì ở bên Trương Sĩ Thừa, mối quan hệ này kéo dài rất nhiều năm, bây giờ ở club Kim Nguyệt cô ta cũng là người có tiếng nói, hơi có tư thái phu nhân chính quy.

Bộ Hoan nói, “Bên cạnh Trương Sĩ Thừa chắc chắn không chỉ có một người phụ nữ, có thể tra thử hắn có quan hệ với những ai nữa, nói không chừng là người nào trong số đó vì yêu sinh hận, đau khổ hạ sát thủ.”

Diệp Lai nói, “Cần anh nói chắc, cảnh sát đã tra rồi.”

Trình Cẩm tạm thời buông tay Dương Tư Mịch, anh chỉ vào một tấm ảnh Lưu San chụp cùng bạn, “Người này là ai? Bạch Cẩn?”

Trong ảnh, Lưu San đứng cạnh một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, dáng dấp không hề giống Bạch Cẩn nhưng không hiểu sao lại khiến Trình Cẩm nghĩ tới Bạch Cẩn.

“Không phải ạ.” Diệp Lai dò chú giải, “Bạn thời trẻ của Lưu San, tên Nhạc Duyệt, lão đại, cô ấy cũng là bạn cùng lớp của anh.”

Ánh mắt Trình Cẩm trầm xuống, “Em chắc chắn?”

Diệp Lai kiểm tra tài liệu lần nữa cực nhanh, “Đúng, từ cấp Hai đã học cùng lớp với anh, nhưng cô ấy mất rồi.”

Trình Cẩm khẽ giật mình, “Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết ạ.”

Tiểu An nói, “Em tra cho!”

Em nhanh chóng gõ bàn phím, tra cứu đủ loại kho dữ liệu.

“Nhạc Duyệt mất năm lớp Mười một, ôi chao, địa điểm là club Kim Nguyệt, nguyên nhân là đột phát bệnh cấp tính. Lúc đó người nhà Nhạc Duyệt vì cô ấy chết ở club Kim Nguyệt mà ầm ỹ rất nhiều lần, nhưng ngay cả thi thể cũng không được nhìn, thi thể bị cảnh sát mang đi và hỏa táng rất nhanh. Chuyện này năm đó ồn ào lắm, lão đại, anh nhớ ra không?”

Trình Cẩm nhíu mày không nói.

Dương Tư Mịch nói, “In ra hết những tin tức liên quan có thể tra được.”

“A vâng.”

Tiểu An vừa gõ phím vừa nhìn Trình Cẩm.

Nhạc Duyệt là con một, sau khi cô ấy mất, bố mẹ cô ấy đã rời khỏi Thiên Minh.

Tiểu An nói, “Lão đại, anh xem ảnh tập thể lớp anh này.” Mọi người ghé tới nhìn, nhanh chóng tìm ra Trình Cẩm, “Lão đại ở đây, vẫn nhận ra được nha.”

Trình Cẩm gọi điện cho Liễu Duệ, kết nối được liền nói, “Liễu Duệ, cậu còn nhớ Nhạc Duyệt không? Tôi vừa mới xem ảnh chụp tập thể lớp mình…”

“Trình Cẩm à? Cậu chờ chút, tôi gọi Liễu Duệ nghe máy.” Người nhận là Bạch Cẩn.

“Được, cảm ơn.” Trình Cẩm cười khổ, còn chưa xác định đúng người nghe không anh đã nói chuyện trước, sai chừng mực rồi.

Liễu Duệ đến rồi, “Trình Cẩm? Sao vậy?”

Trình Cẩm cười nói, “Đang xem ảnh tập thể lớp mình, cậu nhớ Nhạc Duyệt không?”

“…” Bên Liễu Duệ im lặng một lúc, “Nhớ, sao không nhớ được. Tôi và bố tôi quan hệ kém đi sau khi cậu ấy mất mà, mãi đến khi ông ấy qua đời cũng không hòa hảo. Có khi ngẫm lại, rốt cuộc đáng hay không?”

“Tại sao?”

Liễu Duệ nói, “Tại sao tôi và bố tôi quan hệ kém đi? Cậu biết mà, cậu ấy chết ở club Kim Nguyệt, bố tôi lại là nửa ông chủ.”

Trình Cẩm trầm mặc một hồi, “Bạch Cẩn có đó không?”

Liễu Duệ nói, “Không có, tôi ra ngoài.”

Trình Cẩm nói, “Cậu có cảm thấy… Bạch Cẩn giống Nhạc Duyệt không?”

“Biết không, cậu là người duy nhất nói vậy.” Liễu Duệ nhỏ tiếng nói, “Nhưng tôi cũng cảm thấy giống, dù dáng vẻ hai người hoàn toàn khác. Này, hồi xưa cậu có thích Nhạc Duyệt không?”

“Tôi không biết.” Trình Cẩm trầm mặc một giây, quyết định nói chút sự thật, “Liễu Duệ, tôi về Thiên Minh không phải vì tác phong có vấn đề, là vì tôi bị bệnh, chứng mất trí nhớ, tôi đang quên đi chuyện cũ, cũng không nhớ rõ Nhạc Duyệt.”

Liễu Duệ không tin, cười to, “Trở về tìm ký ức bị mất? Nghe rất lãng mạn.”

Trình Cẩm nói, “Tôi không cảm thấy lãng mạn. Tôi về cũng không để tìm kiếm ký ức, chỉ là muốn nhìn lại một lần trước khi quên mất.”

“Cậu mất trí nhớ thật?” Liễu Duệ đi ra ngoài biệt thự đến ven hồ, nơi này gió lớn, cách điện thoại Trình Cẩm vẫn nghe được tiếng gió vù vù, tiếng Liễu Duệ lơ lửng không cố định trong tiếng gió, “Nhìn xong thì sao, sau này cậu sẽ không về nữa?”

Trình Cẩm đứng dậy đi ra ban công, một cơn gió đập thẳng vào mặt, anh nheo mắt, quên mất thời tiết Thiên Minh lúc này đã bắt đầu nổi gió.

“Tôi không biết, nếu Tư Mịch thích nơi này, có lẽ sẽ còn quay về.”

“À đúng, Dương Tư Mịch, người bây giờ cậu thích, còn là đàn ông, cậu cũng không ngại cho người ta biết, may người anh em tôi đây tư tưởng theo kịp trào lưu.” Liễu Duệ ngồi xuống lan can ven hồ, “Cậu quên Nhạc Duyệt đúng không, vậy tôi giúp cậu hồi tưởng đi.”

“Nhạc Duyệt là cô gái rất cá tính, không sợ trời không sợ đất, dám một mình ra ngoài lang thang, hồi đó tuổi nhỏ, kiểu con gái như cậu ấy có sức hấp dẫn trí mạng với loại nam sinh giống tôi. Tôi thích cậu ấy, rất thích, cậu ấy mất, tôi cảm thấy cậu ấy biến thành hạt cát trong mắt tôi, đến bây giờ nhớ tới cậu ấy vẫn muốn khóc.”

“Cậu ấy nói cậu ấy thích cậu, tôi không biết cậu ấy nói thật hay vì dỗi tôi, tôi từng hỏi cậu, cậu không thừa nhận. Giờ cậu còn nói cậu quên, xem ra tôi không thể nào biết đáp án rồi, đây chính số phận nhỉ.”

Trình Cẩm nói, “Tại sao nhất định phải biết đáp án?”

Liễu Duệ nói, “Có lẽ biết rồi tôi mới buông được?”

“Tôi không biết đáp án nhưng tôi biết tình yêu ở tuổi đó của con gái chỉ là cảm giác.”

“Yêu cái gì không là yêu?” Liễu Duệ nói, “Yêu tiền, yêu cái đẹp, yêu tự do… Có gì khác nhau, cậu không thể vì thế mà nói đó không phải là yêu chứ?”

Trình Cẩm nghe vậy thì cười, “Người trưởng thành yêu cái gì sẽ ở cùng nó.”

Yêu tiền sẽ đi kiếm tiền, yêu cái đẹp sẽ đi thẩm mỹ, yêu tự do sẽ sống cả đời theo ý mình.

Yêu là một loại cảm giác, hưởng thụ cảm giác này là được, không cần phải đi tìm người để yêu đương.

“Tại sao chúng ta lại thảo luận chuyện này?” Trình Cẩm hỏi.

“Là cậu muốn nhớ lại chuyện cũ.” Liễu Duệ nói, “Thực ra bây giờ tôi muốn sống cùng Bạch Cẩn thật tốt.”

“Ừm, vậy kết hôn đi.”

“Đúng, bất kể đời sống tình cảm có thuận lợi không, ít nhất người tôi tìm được có thể kết hôn, điểm này mạnh hơn cậu rồi.”

“…” Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, hi vọng tất cả người kết hôn đều vì không muốn đến cục Dân chính lần nữa mà viên mãn cả đời.”

“Cậu cứ ghen tỵ đi!” Liễu Duệ thở dài, “Nhưng viên mãn…” Lỗ hổng luôn nằm ở đó, “Đến lúc đó tham dự hôn lễ của tôi nhé.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Trình Cẩm đi vào phòng, không thấy mọi người nữa.

“Người đâu?”

Dương Tư Mịch ngồi trên ghế sofa nói, “Đi ăn rồi.”

“Chúng ta cũng đi?”

“Em gọi phục vụ mang lên.” Dương Tư Mịch nói, “Em nghe được Liễu Duệ nói, anh có từng thích Nhạc Duyệt không?”

“Thính lực của em ngày càng tốt.” Trình Cẩm xoay người hôn lên trán Dương Tư Mịch, “Đồ đạc ngày trước của anh đều được gửi trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, ngày mai chúng ta cùng đi xem trong đó có kỷ vật gì liên quan tới cô ấy không nhé?”

Dương Tư Mịch nói, “Anh không thích cô ấy.”

Trình Cẩm cười nói, “Anh biết, nhưng anh không biết em cũng biết.”

“Em đương nhiên biết.” Dương Tư Mịch ngửa đầu nhìn Trình Cẩm đứng trước mặt mình, đôi mắt lóe sáng.

Trình Cẩm nhịn không được cúi người hôn hắn lần nữa, lát sau anh muốn thẳng người dậy nhưng bị Dương Tư Mịch gạt chân ngã xuống ghế sofa, còn bị hắn xoay người chặn lại, Trình Cẩm không giãy giụa mà thản nhiên nằm, vươn tay chải vuốt tóc hắn, “Sao em biết?”

Dương Tư Mịch nói, “Em cho rằng ký ức anh đang phân hóa lưỡng cực, xem nhẹ thì sẽ quên, lưu ý có thể sẽ bóp méo.”

“Ví dụ?” Trình Cẩm nói, “Em dùng Hạ Thụ Sâm làm ví dụ thực tế để phân tích đi.” Bị người khác phân tích ngay trước mặt có hơi dị.

“Hạ Thụ Sâm cho rằng mẹ anh ta còn sống, đây chính là ký ức bị bóp méo. Anh ta quên Thủy Hân Ái vì công việc không cho phép anh ta nhớ kỹ cô ta, vô ý thức xem nhẹ dẫn đến quên thật.”

“Hình như có chuyện này.” Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, giờ phân tích anh một chút.”

Dương Tư Mịch nói, “Anh quên Nhạc Duyệt là vì năm đó thật sự xảy ra chuyện rất tàn khốc, anh không đành lòng nhớ lại.”

“Không đúng.” Trình Cẩm ôm chặt người phía trên, “Anh đoán anh quên không phải vì xảy ra chuyện gì tàn khốc, ngay cả người cách chân tướng gần nhất là Liễu Duệ cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hồi ấy anh mới học lớp Mười một, sao có thể tra ra được? Anh quên cô ấy càng có thể vì cô ấy thích anh, anh từ chối, cô ấy chết, anh có cảm giác áy náy, đại não con người có cơ chế bảo vệ bản thân, chuyện này làm anh khó chịu nên đầu óc anh liền khiến đoạn ký ức này mơ hồ.”

“Cô ấy chết không liên quan tới anh.”

“Anh biết.”

Dương Tư Mịch nói, “Cô ấy chết ở chốn ăn chơi, tuổi đó anh sẽ không đi đến nơi như thế nên không liên quan tới anh.”

Trình Cẩm cười, “Anh biết.”

Nụ cười của anh dần nhạt đi, anh trút hết cảm xúc, trở lại trạng thái bình thường.

“Không biết nhóm Diệp Tử ăn xong chưa, còn một ít việc cho họ tra. Đúng rồi, Tư Mịch, tại sao phục vụ chưa mang đồ ăn lên?”

Sau đó Trình Cẩm biết nguyên nhân – Dương Tư Mịch gọi quá nhiều món…

Sau bữa tối, Du Đạc gọi người đẩy một tấm bảng trắng lớn vào phòng Trình Cẩm, thứ này vốn là Trình Cẩm yêu cầu, người liên quan tới vụ án quá nhiều, liệt kê ra sẽ rõ ràng hơn.

Trình Cẩm giơ tay, Diệp Lai đưa ảnh chụp gia đình Uông Trí Viễn cho anh, Trình Cẩm dán ảnh lên bảng.

“Khoản tiền Uông Trí Viễn vay của ngân hàng Công thương có lẽ liên quan đến Kế Trường Hữu.”

Trình Cẩm dán ảnh Kế Trường Hữu lên, vẽ một đường kẻ đứt giữa ảnh Uông Trí Viễn và Kế Trường Hữu.

“Uông Trí Viễn có lẽ liên quan đến công ty Liễu Duệ.” Anh cũng vẽ đường kẻ đứt giữa Uông Trí Viễn và Liễu Duệ. “Liễu Duệ và ngân hàng Công thương cũng có quan hệ vay mượn, nhưng Kế Trường Hữu có thể không biết chuyện buôn lậu.” Giữa Liễu Duệ và Kế Trường Hữu có thêm đường kẻ đứt.

“Tiếp theo là Quản Thuần Mậu, hắn chết trước Uông Trí Viễn. Giữa hắn, Liễu Duệ, Uông Trí Viễn và Kế Trường Hữu liệu có mối liên hệ nào không?”

Trình Cẩm dùng đường kẻ đứt nối mấy người này lại, thêm một dấu hỏi chấm.

Diệp Lai nói, “Không có bằng chứng Quản Thuần Mậu từng vay tiền ở ngân hàng Công thương.”

“Ừm, không có liên hệ trực tiếp.”

“Quản Thuần Mậu chết có liên quan đến Mã Lộc, mà Mã Lộc là nhân viên cũ của Trương Sĩ Thừa, Quản Thuần Mậu chết có khả năng liên quan đến Trương Sĩ Thừa, cái này lát nữa thêm vào. Mã Lộc kiên trì nói không có người sai khiến?”

Diệp Lai nói, “Đúng vậy.”

“Kế tiếp là Lưu San, Lưu San là bạn gái Trương Sĩ Thừa.”

Trên bảng có thêm ảnh Lưu San và Trương Sĩ Thừa được dán trong một vòng tròn, từ chỗ Trương Sĩ Thừa kéo một đường nhánh, viết tên Mã Lộc rồi dùng đường kẻ đậm nối với Quản Thuần Mậu.

“Lưu San quen nhóm Liễu Duệ. Trương Sĩ Thừa có liên quan đến buôn lậu không?”

Bộ Hoan nói, “Có, mấy chiếc limousine của hắn là được buôn lậu tới.”

Trình Cẩm gật đầu, giữa Trương Sĩ Thừa và Liễu Duệ có thêm một đường kẻ.

“Hách Thiến từng đến hộp đêm.”

Trình Cẩm vẽ đường nhánh cạnh Kế Trường Hữu, viết tên Hách Thiến lên, dùng một đường kẻ nối Trương Sĩ Thừa với Hách Thiến, giữa Hách Thiến và Quản Thuần Mậu, Liễu Duệ cũng dùng đường kẻ.

Tiểu An nói, “Lão đại, em tra được vài tin đồn, không biết có ích không. Hách Thiến và Quản Thuần Mậu từng là một đôi, sau đó Quản Thuần Mậu mất tin tức, Hách Thiến bị đả kích nặng nề, hơn một năm sau thì kết hôn với Kế Thành.”

Trình Cẩm khẽ giật mình, “Có chuyện này sao?”

Quản Thuần Mậu mất tích bởi hắn ngồi tù, không dám nói cho Hách Thiến? Anh tô đậm đường kẻ giữa Hách Thiến và Quản Thuần Mậu, kẻ thêm một đường nhánh từ Kế Trường Hữu rồi viết tên Kế Thành lên, đồng thời nối lại với những người khác.

“Nói tiếp về Lưu San, cô ta quen Nhạc Duyệt.” Trình Cẩm dán ảnh Nhạc Duyệt lên bảng, nối với Lưu San, “Những bạn học khác cũng biết Nhạc Duyệt, trong đó quan hệ của Liễu Duệ và Nhạc Duyệt không đơn giản.” Anh tô đường nối Liễu Duệ với Nhạc Duyệt đậm hơn chút.

“Mọi người đã nói ngân hàng Công thương có một nhân viên trung cấp mất tích, tên anh ta là gì?”

Diệp Lai nói, “Phạm Xương Vĩ.”

Trình Cẩm lại kẻ thêm một đường nhánh từ Kế Trường Hữu, viết tên Phạm Xương Vĩ.

“Tìm được anh ta thì có thể biết Kế Trường Hữu có tham gia cho vay trái quy định hay không.”

Nói đến tiền hàng, Trình Cẩm nghĩ đến một chuyện khác, “Liễu Duệ tại sao thiếu tiền?”

Du Đạc nói, “Đứt mắt xích tài chính. Khoản vay của anh ta đã vượt mức, bây giờ không những không được vay tiếp mà ngân hàng còn giục trả nợ.”

Trình Cẩm gật đầu, tô đậm đường nối Liễu Duệ với Kế Trường Hữu, “Giữa họ có quan hệ lợi ích.”

Trình Cẩm lùi khỏi bảng trắng, đứng nhìn sơ đồ mình vẽ từ xa, một lát sau lại tới gần bảng, viết hai chữ “Bạch Cẩn” cạnh tên Liễu Duệ.

“Có tra được rốt cuộc Nhạc Duyệt chết như thế nào không?”

Diệp Lai nói, “Hồ sơ ở cục Công an đã bị tiêu hủy.”

Tiểu An giơ tay, “Em tra được rất nhiều phiên bản, Du Đạc giúp em phân tích với.” Em nhìn Du Đạc.

Du Đạc nói, “Em cho rằng tình huống đại khái là Nhạc Duyệt và Lưu San cùng đến club, hai người uống say, Nhạc Duyệt hẳn bị nhận nhầm thành gái ngành… Những người đàn ông có mặt lúc ấy gồm Trương Sĩ Thừa, Uông Trí Viễn, Kế Trường Hữu, Liễu Ích Dương – bố Liễu Duệ, sau khi xảy ra chuyện, đội trưởng đội cảnh sát Hình sự năm đó là Uông Trí Viễn nghĩ cách che giấu chân tướng vụ án.”

Trình Cẩm trầm mặc nhìn sơ đồ quan hệ trên bảng, cầm bút nối Nhạc Duyệt với mấy người khác, từ Liễu Duệ vạch một đường nhánh viết tên Liễu Ích Dương, vẽ đường kẻ liền đậm giữa Trương Sĩ Thừa, Uông Trí Viễn, Kế Trường Hữu và Liễu Ích Dương, sau đó lùi mấy bước, “Bây giờ mọi người thấy thế nào?”

Trong tầm mắt mọi người toàn là các đường kẻ giao nhau, nhìn càng lâu càng choáng, “Ầy… Lão đại, anh thấy sao?”

Trình Cẩm khoanh vòng ảnh Kế Trường Hữu và Liễu Duệ rồi ném bút, quay người ngồi cạnh Dương Tư Mịch, hai tay anh đan lại đặt trên đầu gối, Dương Tư Mịch thò tay phải qua, Trình Cẩm liền nắm tay hắn.

“Liễu Duệ và Bạch Cẩn đến club Kim Nguyệt bao giờ chưa?”

Bộ Hoan cười nói, “Chuyện này tôi có nghe nói, họ từng đến rồi, hơn nữa còn rất nhiều lần, quan hệ của Liễu Duệ và Trương Sĩ Thừa khá tốt, dường như không có khoảng cách thế hệ, Bạch Cẩn và Lưu San cũng không tệ lắm, ngoại giao giữa phu nhân làm rất được.”

Trình Cẩm suy tư, ánh mắt ngày càng lạnh, ngón tay Dương Tư Mịch trong lòng bàn tay anh giật giật anh mới phát hiện mình nắm tay hắn càng lúc càng chặt, anh buông lỏng tay, vuốt ve lưng ngón tay Dương Tư Mịch.

“Kế Thành và Hách Thiến quan hệ căng thẳng…” Anh cười với Dương Tư Mịch, “Anh đi gọi điện thoại.”

Trình Cẩm ra ban công, lấy điện thoại gọi cho Kế Thành, “A lô, Kế Thành à, Trình Cẩm đây.”

Kế Thành cười nói, “Hôm qua chơi vui không?”

“Không tệ lắm, khu thắng cảnh Thiên Minh khai thác rất tốt. Đúng lúc tôi đang xem ảnh tập thể lớp ngày xưa, cậu có nhớ Nhạc Duyệt không?”

Kế Thành nói, “Nhớ chứ, hồi đó Liễu Duệ thích cậu ấy lắm.”

“Hình như có chuyện đó.” Trình Cẩm đùa, “Chuyện này không thể để Bạch Cẩn biết, bằng không sẽ giày vò chết cậu ta.”

Kế Thành cười nói, “Bạch Cẩn hình như biết rồi, chuyện hồi mười mấy tuổi, cô ấy chắc sẽ không để bụng đâu.”

“Khó nói chắc, hồi đó các bạn học cũng đồn đại Hách Thiến với Quản Thuần Mậu, cậu không để bụng à?”

Kế Thành trầm mặc, lâu sau mới nói, “Quản Thuần Mậu chết rồi, cậu biết không?”

“Hả? Xảy ra chuyện gì?”

Kế Thành cười khổ, “… Tôi và Hách Thiến có thể sẽ ly hôn.”

Trình Cẩm khẽ giật mình, “Liễu Duệ nói cậu ta muốn kết hôn, cậu lại bảo muốn ly hôn?”

“Không phải tôi muốn, Hách Thiến muốn, cô ấy sắp điên rồi, hôm qua cậu cũng thấy đó, không hiểu ra sao liền bắt đầu nổi nóng, cô ấy còn nghi ngờ Quản Thuần Mậu chết liên quan tới tôi, Quản Thuần Mậu chết ở Quảng Châu cơ mà, sao liên quan tới tôi được? Cô ấy điên thật rồi.”

Trình Cẩm nói, “Có nghĩ khuyên cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

“Nghĩ rồi, nhưng với trạng thái bây giờ của cô ấy, tôi không dám nhắc đến, chờ mấy ngày xem sao.”

“Hai người có thể đi đến bước kết hôn thật không dễ.” Trình Cẩm thở dài, “Các cậu vẫn nên nói chuyện đàng hoàng đi, có thể nói rõ thì cố gắng, dù cuối cùng không được thì ít nhất cũng từng cố gắng cứu vãn.”

“Ừm.”

Kết thúc cuộc gọi, Trình Cẩm trở lại bên cạnh Dương Tư Mịch, “Tư Mịch.”

Dương Tư Mịch nhìn anh, anh lại nói, “Không có gì.”

Dương Tư Mịch chớp chớp mắt, áp sát Trình Cẩm, ôm anh thật chặt.

Diệp Lai đợi một lúc, thấy Trình Cẩm không nói gì bèn nói, “Lão đại, giờ làm gì ạ?”

“Chúng ta cần bằng chứng, không có bằng chứng tất cả đều không xác định.” Trình Cẩm nói, “Ngày mai đi tìm cục trưởng Miêu, chuyện thu thập bằng chứng để cảnh sát làm thì hơn. Bây giờ nghỉ ngơi thôi.”

“À…”