Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 88



Diệp Lai nhíu mày, lúc này hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng, lại có người đến, Diệp Lai quay đầu, người đến là một nam một nữ, trông như một đôi vợ chồng.

Lục Ngang nói nhỏ, “Cha mẹ Đoạn Tường, sao họ lại đến đây?”

Cha mẹ Đoạn Tường đi về phía một người đàn ông trung niên, đó là cha Chu Tiếu, Diệp Lai nghe thấy mẹ Đoạn Tường hỏi, “Tôi nghe nói lại xảy ra chuyện, có liên quan tới Tiểu Tường không? Có phải tra được gì rồi không?”

Tinh thần cha Chu Tiếu rất sa sút, “Là Chu Tiếu xảy ra chuyện, nó và mấy người bạn học mất tích, hôm nay vừa tìm thấy, còn có một bạn học nữ…” Chú ta than thở không nói gì thêm.

Vẻ đau khổ trên mặt mẹ Đoạn Tường phai đi một chút, dì ta kinh ngạc hỏi, “Chu Tiếu làm sao?”

Sắc mặt cha Chu Tiếu u ám, “Còn đang trong phòng cấp cứu.”

Mẹ Đoạn Tường giật mình, có lẽ là nhớ tới con trai mình nên che miệng nghẹn ngào.

“Cô…” Cha Chu Tiếu vươn tay dường như muốn an ủi, nhưng tay nâng lên rồi lại cứng đờ giữa không trung, sau đó rụt về.

Từ đầu tới cuối, cha Đoạn Tường chỉ cúi đầu im lặng đứng một bên.

Diệp Lai nói nhỏ, “Có gian tình…”

“Hửm?”

Diệp Lai nhìn sang, quên mất hôm nay người bên cạnh không phải Bộ Hoan, cô nhanh chóng nói, “Không có gì.”

Lục Ngang nói, “Tôi nghe thấy rồi, cô nói hai người kia có gian tình.”

“Nghe thấy rồi còn hỏi?” Diệp Lai gửi tin nhắn vào nhóm chat đồng nghiệp để họ tra thử quan hệ của cha Chu Tiếu và mẹ Đoạn Tường.

Lục Ngang quan sát cha mẹ Đoạn Tường và cha Chu Tiếu, giữa ba người hình như có gì đó thật. Anh ta hỏi Diệp Lai, “Con gái các cô đều nhạy cảm như thế hả?”

“Tạm thôi.” Diệp Lai nhìn Lục Ngang, “Có phải anh đi quá giới hạn bị bắt không?”

“…”

Năm tiếng sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng mở ra, các phụ huynh cùng tiến lên, “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?”

“Giải phẫu thuận lợi, trong vòng hai mươi bốn tiếng có thể tỉnh lại thì đã qua giai đoạn nguy hiểm.”

Tiếng khóc mừng rỡ vang lên trong hành lang, hốc mắt cha Chu Tiếu cũng ướt, mẹ Đoạn Tường thì lau nước mắt, cha Đoạn Tường dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhóm người nỉ non quanh mình rồi lại cúi đầu xuống.

Rất nhanh, các phụ huynh đều theo con nhà mình đến phòng bệnh, cha mẹ Đoạn Tường cũng rời đi, chỉ còn Diệp Lai và Lục Ngang ở lại hành lang.

Lục Ngang nói, “Tìm chỗ ngủ một giấc, mai lại đến?”

Diệp Lai lắc đầu, “Tôi không mệt.”

Lục Ngang muốn nói tôi rất mệt. Lúc này di động của Diệp Lai reo lên, là Bộ Hoan, hắn và Hàn Bân cũng đến bệnh viện, Diệp Lai nói rõ vị trí cho họ.

Một lát sau cửa thang máy mở ra, Bộ Hoan và Hàn Bân đi ra, Bộ Hoan chen vào giữa Diệp Lai và Lục Ngang, khoác vai cả hai, “Các đồng chí, chào buổi tối.”

Lục Ngang và Diệp Lai đồng thời nhích ra xa, tay Bộ Hoan rơi vào khoảng không, hắn nhún vai, nắm tay lại nhét túi quần.

“Hai người định ở lại đây một đêm?”

Lục Ngang nói, “Tôi thấy vẫn nên nhờ bác sĩ tìm giúp phòng bệnh trống ngủ một giấc.”

Diệp Lai hỏi Hàn Bân, “Tình hình bên anh thế nào?”

Hàn Bân nói đơn giản, “Có chút tiến triển.”

Bộ Hoan nói, “Chắc có thể làm tâm trạng Trình Cẩm tốt lên một chút.”

Diệp Lai cười, “Vậy thì tốt.”

Lục Ngang nhìn họ, “Truy cầu của mấy người thật lạ.”

Mọi người thu lại nụ cười im lặng nhìn anh ta.

Ba đối một… Lục Ngang lùi lại, bày ra nụ cười, “Tôi đi thuê phòng, mấy người tiếp tục đi.”

Buổi sáng thức dậy, Trình Cẩm kiểm tra điện thoại đầu tiên, Diệp Lai nhắn tin cho anh, Trình Cẩm xem xong thì gọi cho cô.

Hai người trò chuyện tình hình ở bệnh viện, Diệp Lai hỏi, “Lão đại, thầy Dương vẫn khỏe chứ ạ?”

Trình Cẩm lúc này đang đứng sát cửa sổ gọi điện, anh quay đầu nhìn Dương Tư Mịch đang ngủ say trên giường, “Ừm, em ấy khỏe lắm.”

“Vậy là tốt rồi. Lão đại đừng cúp, Hàn Bân tìm anh.”

Trình Cẩm nhanh chóng nghe thấy tiếng Hàn Bân trong loa điện thoại, “Nhóm Chu Tiếu ăn phải một loại nấm độc, chỉ cần mấy chục gram là đủ mất mạng, Phùng Hiểu Nhã ăn nhiều nhất – ít nhất phải hơn trăm gram.”

Trình Cẩm nói, “Tôi sẽ cho người lên đảo xem có loại nấm độc đó không.”

“Lục Ngang đã cho người đi tìm rồi.” Hàn Bân nói, “Bên bệnh viện không còn chuyện gì nữa, hôm nay tôi sẽ về đó cùng Lục Ngang, Bộ Hoan và Diệp Lai tiếp tục ở lại thành phố.”

Trình Cẩm nói, “Không, để Bộ Hoan về cùng Lục Ngang, cậu tạm thời ở lại, còn việc cần cậu giúp.”

“Được. Đàn anh bây giờ thế nào?”

“Em ấy rất khỏe.” Đang nói thì Dương Tư Mịch thức, ngồi trên giường nhìn quanh, nhìn thấy Trình Cẩm liền muốn xuống giường.

“Đừng nhúc nhích.” Trình Cẩm đi qua cản hắn, sau đó nói với Hàn Bân ở đầu bên kia, “Em ấy dậy rồi, cậu nói chuyện với em ấy đi.”

Trình Cẩm đệ di động bên tai Dương Tư Mịch, nói cho hắn biết là Hàn Bân.

“Sao vậy?” Dương Tư Mịch hỏi, không biết hắn đang hỏi Trình Cẩm hay Hàn Bân đầu bên kia.

Hàn Bân nói, “Không sao cả.”

Nếu muốn hỏi tình hình của Dương Tư Mịch, họ trực tiếp hỏi Tiểu An hay Du Đạc là được, đặc biệt hỏi Trình Cẩm chủ yếu là muốn xem tâm trạng anh như thế nào. Không ngờ Trình Cẩm lại bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, “Cậu ấy nói không có gì.”

Trình Cẩm liền lấy lại di động, “Vậy cứ thế đã, các cậu tự cẩn thận.”

Anh thả di động lên tủ đầu giường.

“Tư Mịch, em có thấy nấm trên đảo giữa hồ không?” Anh vừa hỏi vừa chất đống gối đầu để Dương Tư Mịch dựa vào.

Dương Tư Mịch nghĩ, “Hình như có. Em có thể lên đảo xem lại.”

Trình Cẩm mỉm cười, “Còn muốn bơi?”

“Chèo thuyền cũng được.”

Trình Cẩm vẫn mỉm cười, “Không được.”

Dương Tư Mịch vô tội nhìn anh, sau khi hai người đối mặt, Trình Cẩm dời mắt trước, tiện tay cầm quyển tạp chí nhét cho Dương Tư Mịch, “Đọc một lát nhé, anh đi tắm.”

Vòi hoa sen phun nước không mạnh, không có lực, cũng không đủ nóng như Lục Ngang đã nói. Trình Cẩm không quen tắm nước lạnh nhưng đứng dưới dòng nước một lát cũng cảm thấy có thể thích ứng. Anh giơ tay lau nước dính trên mặt, vuốt ngược tóc trên trán ra sau, lắc lắc đầu, giọt nước bắn ra, anh thở dài.

Một lúc lâu sau nước mới dần ấm lên, Trình Cẩm lại không chú ý tới mà đang bận suy nghĩ, anh chống lên tường gạch men lạnh lẽo, nghiêng đầu, không nhúc nhích nhìn bồn tắm lớn bên cạnh.

Dòng nước ào ào xối lên vai cổ anh, chảy dọc theo thân thể cân xứng.

Trong phòng tắm của mỗi phòng ký túc đều có một bồn tắm lớn, như vậy nếu Đoạn Tường không phải chết đuối trong hồ, có lẽ nào là chết trong bồn tắm?

Bồn tắm lớn thích hợp làm công cụ giết người hơn là bồn rửa tay, với độ cao của bồn rửa tay, muốn dìm chết một người thì hơi khó, hung thủ phải dùng lực giữ người bị hại đề phòng cậu ta trượt xuống, vậy thì trên cơ thể người bị hại sẽ xuất hiện vết máu ứ, mà trên người Đoạn Tường không có vết thương ngoài.

Nước ngày càng nóng, Trình Cẩm bị bỏng tỉnh, vội vàng tắt vòi sen, tùy tiện lau người rồi mặc áo choàng tắm đi ra, Dương Tư Mịch trên giường nhìn anh không chớp mắt.

Trình Cẩm nói, “Nước nóng rồi, muốn tắm không?”

“Tắm?” Dương Tư Mịch nghiêng đầu, “Có thể xuống hồ không?”

“… Không được. Cho dù em viết “Anh đồng ý cho em đi bơi hồ” vào sổ của anh cũng không được.” Trình Cẩm lau khô tóc, tìm quần áo của hai người, ném phần của Dương Tư Mịch lên giường, “Thay đồ, đi ăn sáng.”

Trình Cẩm nhanh nhẹn thay đồ xong, phát hiện Dương Tư Mịch vẫn nằm yên không động đậy liền đi qua, lấy tạp chí khỏi tay hắn.

Dương Tư Mịch còn phàn nàn, “Tạp chí này không hay.”

Trình Cẩm xốc chăn lên, “Vậy em muốn đọc tạp chí Y học của Hàn Bân à? Chờ cậu ấy về bảo cậu ấy cho mượn. Giơ tay.”

Trình Cẩm cởi áo ngủ của Dương Tư Mịch, nói hắn mặc áo len tay dài vào.

Dương Tư Mịch để trần nửa thân trên nói, “Rất nhiều người có thói quen ngủ nude.”

Trình Cẩm nở nụ cười rạng rỡ đầy tính uy hiếp, “Nếu em muốn bồi dưỡng thói quen này, anh ủng hộ trăm phần trăm.”

Dương Tư Mịch im lặng.

“Bữa sáng ở đây không tệ.” Có rất nhiều món, Tiểu An chọn tới hoa mắt, quá nhiều lựa chọn đôi khi không phải chuyện tốt.

Chờ em lấy xong bữa sáng, bưng một mâm lớn về bàn thì phát hiện chỉ có Dương Tư Mịch và Du Đạc, “Lão đại đâu?”

Du Đạc ra hiệu Tiểu An nhìn phía trước bên phải, “Bên kia, đi tìm Phó Thản, cậu ta là bạn cùng phòng của Đoạn Tường và Chu Tiếu.”

“À.” Tiểu An nhìn sang, thấy Trình Cẩm đang nói chuyện với một nam sinh.

Nam sinh đó chính là Phó Thản, cậu ta tưởng Trình Cẩm là giáo viên, “Chào thầy.”

“Bạn học Phó Thản, xin chào, tôi muốn hỏi mấy câu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”

Hai người tìm bàn ngồi xuống, Trình Cẩm hỏi, “Trường học thường xuyên có giáo viên mới sao?”

“Cũng không thường xuyên, anh là giáo viên sao?”

Trình Cẩm cười nói, “Các cậu nhìn thấy người trưởng thành không quen biết đều tưởng là giáo viên?”

“Đây là trường học kiểu khép kín, sẽ không có khách du lịch đi nhầm vào.”

Điều này cũng đúng. Trình Cẩm đưa thẻ chứng nhận cho Phó Thản nhìn, “Bộ Công an. Đêm Đoạn Tường chết cậu ta có về ký túc xá không?”

“Không.”

Trình Cẩm nói, “Cậu không thấy lạ? Tại sao không báo cho giáo viên?”

Phó Thản nói, “Trước đó cậu ấy nói cha mình sắp đến thăm, cậu ấy không ở trong phòng, em tưởng cậu ấy đã xin giáo viên nghỉ để đi gặp cha.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Cha cậu ta đến trường?”

Anh chợt nhớ Diệp Lai nói mẹ Đoạn Tường và cha Chu Tiếu rất “quen”.

Không biết có phải chuyện của người lớn liên lụy đến đám nhỏ không.

“Không có, là em nghĩ nhiều.” Cảm xúc Phó Thản sa sút, “Nếu em báo cho giáo viên cậu ấy không về phòng, có phải cậu ấy sẽ không gặp chuyện không?”

Trình Cẩm nói, “Không liên quan tới cậu. Đoạn Tường gặp chuyện không phải vì không về ký túc xá đúng giờ, cậu ấy gặp bất trắc trước giờ đóng cửa.”

Nhưng nếu Đoạn Tường chết trước giờ đóng cửa, nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể dìm chết cậu ta trong bồn tắm, phải tra xem ai không có bằng chứng ngoại phạm.

“Hôm đó Chu Tiếu ở phòng ngủ?”

Phó Thản khẳng định, “Ở, tiếng nhạc trong phòng cậu ấy mở lớn như mọi ngày.”

Nói chuyện với Phó Thản xong Trình Cẩm trở về chỗ ngồi, kể lại tình hình cho nhóm Tiểu An, lúc anh định uống cháo thì Dương Tư Mịch cản, “Nguội rồi.”

Hắn bưng chén cháo của Trình Cẩm đến chỗ lò vi sóng hâm nóng.

Du Đạc và Tiểu An khiếp sợ nhìn Dương Tư Mịch.

Trình Cẩm hỏi, “Sao vậy?”

Tiểu An nói, “Hóa ra thầy Dương biết dùng lò vi sóng.”

Du Đạc, “…”

Tiểu An nghiêm túc giải thích, “Thật mà, em chưa từng thấy anh ấy dùng. Lão đại, ở nhà anh ấy cũng dùng ạ?”

Tiếc là Trình Cẩm mất trí nhớ, “Anh không rõ.”

Chưa được hai phút Dương Tư Mịch đã quay lại, Trình Cẩm nếm thử, cười nói, “Vừa đủ.”

Anh không nghe thấy Dương Tư Mịch đáp lại nên ngẩng đầu lên, Dương Tư Mịch đang bận đối mắt với một người đàn ông, người kia tướng mạo không tệ, phong cách ăn mặc cũng không tệ, y nở nụ cười tỏa nắng, mấy giây sau gật đầu với Dương Tư Mịch rồi đi mất.

Dương Tư Mịch thu hồi ánh mắt, nói, “Có chút cảm giác nguy hiểm nhưng hắn chẳng có tí tẹo thực lực.”

“Loại người này gọi là sắc lang!” Tiểu An vỗ mạnh tay, nhếch miệng cười to, “Hắn đang phóng điện với thầy Dương đó.”

“…” Trình Cẩm cúi đầu húp cháo, “Tra xem người đó là ai.”

Du Đạc nói, “Anh ta tên Du Quang Húc, chủ nhiệm trường, có quan hệ không tệ với Eli.”

Du Quang Húc, người mà Trì Nhược Ngu hay Eli đang thích?

“Nếu anh ta là đồng tính, anh ta sẽ thảm lắm đây.”

Tiểu An dùng sức gật đầu, “Chúng ta chơi chết hắn.” Dám vọng tưởng quyến rũ thầy Dương.

Trình Cẩm nói, “Không cần, nói cho Lục Ngang là được.”

“Lão đại, anh thật âm… anh minh!”

Nơi như nhà ăn rất dễ gặp phải người quen, lúc nhóm Trình Cẩm ăn xong đi về thì gặp thầy Lư.

Thầy Lư chào hỏi Trình Cẩm, Trình Cẩm cũng cười hỏi han, ánh mắt thầy Lư đảo qua nhóm Dương Tư Mịch, bước chân đi vào nhà ăn không ngừng.

Trình Cẩm quay đầu nói với Tiểu An và Du Đạc, “Tra thầy giáo y tế này.”

Tiểu An nói nhỏ, “Lão đại, anh cũng cảm thấy bác sĩ này có vấn đề? Em cũng chú ý tới ánh mắt anh ta dừng trên người thầy Dương thêm 0.1 giây.”

“… Tiểu An.” Trình Cẩm nói, “Lát nữa anh muốn đi gặp Eli, anh sẽ giúp em đặt lịch hẹn.”

Eli là giáo viên tư vấn tâm lý ở trường này, đặt hẹn với cô ta không phải là làm tư vấn tâm lý sao? Tiểu An thét lên, “Đừng, lão đại! Em học Tâm lý học mà.”

Giọng Tiểu An rất có sức xuyên thấu, Trình Cẩm vội nói với Du Đạc, “Mau đưa em ấy đi đi.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến phòng y tế tìm Eli, Du Quang Húc cũng ở đó, hắn lại nhìn Dương Tư Mịch cười, Trình Cẩm thở dài, “Eli, có thể bảo anh ta đi trước không?”

Eli nói với Du Quang Húc, “Họ là cảnh sát, tìm em có việc, anh đi trước đi.”

Du Quang Húc lập tức nói, “Là chuyện Chu Tiếu à? Anh là cậu thằng bé, không phải đã được cứu rồi sao?”

Trình Cẩm rất kinh ngạc, trong mục quan hệ gia đình của Chu Tiếu không có tên người cậu Du Quang Húc này, anh nghĩ rồi nói, “Tư Mịch, em nói chuyện với anh ta.”

Dương Tư Mịch liếc nhìn Trình Cẩm, vươn tay với Du Quang Húc, “Mời.”

Hai người cùng ra ngoài, xuống lầu, đứng nói chuyện trên bãi cỏ, Du Quang Húc cười rất tươi, lại còn cách Dương Tư Mịch ngày càng gần, Dương Tư Mịch tỉnh bơ dịch bước chân để hai người không dính sát vào nhau.

Trình Cẩm và Eli đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn họ, Trình Cẩm hỏi, “Du Quang Húc là bạn trai cô?”

“… Xem như là vậy.”

“Bạn trai hoa si này của cô là song tính luyến?”

Khóe miệng Eli giật nhẹ, “Anh ấy nhìn thấy người dáng vẻ đẹp sẽ biến thành đức hạnh này.”

Trình Cẩm nhíu mày, “Vậy anh ta vừa gặp đã yêu Dương Tư Mịch?”

Eli liếc Trình Cẩm, quay người đi.

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Trình Cẩm cũng rời xa cửa sổ, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc.

“Mỗi ngày xem đủ loại vụ án với phần tử phạm tội, khó trách mắc bệnh nghề nghiệp.”

Eli nói, “Tuy Du Quang Húc hơi… không bình thường nhưng con người không tệ.”

Trình Cẩm nói, “Thật lạ khi cô thích kiểu người này.”

Eli nói, “Dù sao vẫn tốt hơn thích Lục Ngang.”

Trình Cẩm suy tư, “Vì cô không có chờ mong gì với Du Quang Húc, không có mong đợi sẽ không thất vọng.”

Dẫu sao anh cảm thấy người bình thường rất khó chịu đựng nửa kia của mình là hoa si khổng tước xòe đuôi khắp nơi.

Eli sửng sốt rồi lắc đầu, “Du Quang Húc thật ra không tệ, có thói xấu nhưng sẽ không phạm sai lầm lớn.”

Như thế nào mới tính là sai lầm lớn? Trình Cẩm không hỏi mà chuyển chủ đề sang chính sự, “Tôi muốn tìm hiểu vài người từ cô, Đoạn Tường, Chu Tiếu, Phùng Hiểu Nhã và hai học sinh cùng lên đảo, cha mẹ các học sinh đó nữa, thầy Lư ở tầng dưới, cả bạn trai cô.”

“Tôi sao biết nhiều vậy được? Người còn sống anh trực tiếp hỏi chính chủ đi. Nhưng có một số chuyện quả thực không nhiều người biết, tôi có thể nói cho anh.”

Trường này thật ra do ông ngoại Chu Tiếu sáng lập, nhưng không ghi vào lịch sử trường, ông đã mất, mẹ Chu Tiếu thừa kế di sản của ông – bao gồm trường học này, Du Quang Húc vì là con riêng cộng quan hệ với cha đẻ không tốt nên không được nhận chút tài sản nào, có điều y và chị gái – chính là mẹ Chu Tiếu – quan hệ không tệ nên đã ở lại trường làm việc.

“Mẹ Chu Tiếu bị bệnh qua đời mấy năm trước, tôi chưa từng gặp chị ta. Cha mẹ Đoạn Tường tôi đã gặp nhưng không có ấn tượng đặc biệt, Đoạn Tường học ở trường này nhờ giành được học bổng. Còn Phùng Hiểu Nhã, em ấy đang yêu đương với Chu Tiếu, tôi có nói với hai em ấy chuyện yêu sớm nhưng trường học không có quy định không được yêu đương cứng nhắc.”

“Tôi không hiểu thầy Lư lắm, Du Quang Húc rất thân với anh ta, anh có thể nói Dương Tư Mịch hỏi thử. Những người khác tôi không rõ tình hình, tự các anh tra đi.”

Trình Cẩm nói, “Bây giờ cô là Trì Nhược Ngu à?”

Trì Nhược Ngu và Eli là một người hai trạng thái. Người trước có toàn bộ ký ức, người sau đã quên mất quá khứ, định sáng tạo cho mình một thân phận mới, phát triển một cuộc tình mới.

“Eli” giật mình, “Sao anh biết?”

Trình Cẩm nhìn ngoài cửa sổ, “Nếu cô thích Du Quang Húc thật, chắc chắn sẽ không bình tĩnh ngồi đây.”

Eli là “người mới”, cô ta muốn quên quá khứ, muốn bắt đầu lại từ đầu, Du Quang Húc là nhân vật đánh dấu cuộc sống mới của cô ta.

Mà Trì Nhược Ngu thì nhớ tất cả, so sánh với quá khứ nặng nề đó, Du Quang Húc chỉ nhẹ tựa lông hồng.

Trì Nhược Ngu cười, “Còn anh, tại sao có thể bình tĩnh ngồi đây?”

Trình Cẩm nói, “Tôi không vội, tôi đã báo Lục Ngang rồi, anh ta đang trên đường.”

Trì Nhược Ngu ngửa ra sau, dựa lên lưng ghế, “Anh thật nhàm chán, quản tốt chuyện của mình đi, đừng quản tôi.”

“Vậy cô cũng quản tốt Du Quang Húc đi.” Trình Cẩm đứng dậy, “Tôi đi đây, đúng rồi, có rảnh gặp một cô nhỏ không?”

“Bảo cô bé đến đây đi, trong giờ làm việc tôi đều ở đây.”

Trình Cẩm đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, “Lục Ngang đã quay lại.”

Trì Nhược Ngu giận tái mặt, “Sau khi đi ra nhớ giúp tôi đóng cửa.”

Lục Ngang không lên lầu, anh ta đứng ở dưới, khoanh tay nhìn Du Quang Húc và Dương Tư Mịch, tâm trạng rõ ràng không tốt.

Trình Cẩm đến gần anh ta, cũng nhìn Du Quang Húc và Dương Tư Mịch, Du Quang Húc đúng là nhiệt tình quá mức với Dương Tư Mịch, tới nỗi người đứng ngoài quan sát cũng xấu hổ thay.

“Không phải anh nói Du Quang Húc không tệ à?” Trình Cẩm hỏi.

“Lúc trước hắn rất bình thường, có lẽ Dương Tư Mịch làm hắn điên rồi?” Lục Ngang nói.

“…”

Trình Cẩm đến cạnh Dương Tư Mịch, cười xen ngang, “Hai người còn đang nói chuyện à?”

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, không nói gì. Trình Cẩm phát giác hắn không vui lắm.

Du Quang Húc cười tít mắt nói, “Tôi đang kể truyền thuyết Cam Hồ cho Tư Mịch.”

Trình Cẩm nói, “Gọi Dương Tư Mịch, em ấy không thích người khác bỏ họ gọi thẳng tên.”

“Hả? À…”

Trình Cẩm lại nói, “Chúng tôi còn có việc phải làm, hôm khác nói tiếp nhé. Đúng lúc Eli cũng tìm anh đấy.”

“A, được rồi.” Du Quang Húc lưu luyến không rời, đi về phía cầu thang mà một bước quay đầu ba lần.

Lục Ngang cũng muốn đi theo, Trình Cẩm nói, “Eli nói không gặp anh, nên anh không cần đi.”

Lục Ngang trầm mặt dừng bước.

Ba người cùng về ký túc xá, đều trầm mặc không nói gì, lát sau Dương Tư Mịch đụng tay Trình Cẩm, “Anh đang giận?”

Trình Cẩm nắm chặt ngón tay hơi lạnh của Dương Tư Mịch, “Không.”

“Vậy…”

Trình Cẩm lập tức nói, “Đừng nhắc chuyện bơi.”

Dương Tư Mịch chớp mắt nghi hoặc, “Vậy em không thích tán gẫu với người kia, chán lắm.”

“À.” Trình Cẩm mỉm cười, “Giao lưu với nhiều người tốt cho em.”

Lục Ngang cười nhạo nói, “Hai người cứ giả vờ đi…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cùng nhìn anh ta, Lục Ngang dùng sức “hừ”, “Hai người trừng tôi, tôi cũng muốn nói hai người thật khiến người ta cáu kỉnh! Hai người không thể giả ngu nói chuyện được hả? Mấy người thích chơi đùa như thế, dám vào chỗ chết chơi đùa không…”

“Ha, tôi nhớ lễ Tình nhân qua lâu rồi mà?” Giọng của Bộ Hoan vang lên.

Hắn nhanh chân đi đến, khoác vai Lục Ngang, “Dù là tôi, cũng chỉ có lúc đón lễ Tình nhân một mình mới muốn “chia rẽ một đôi là được một đôi”, sao anh bình thường cũng có ác thú này vậy?”

“…” Lục Ngang hất Bộ Hoan ra, đi hướng khác.

Trình Cẩm ở sau anh ta hô, “Nhớ phải tra án, chuyện cây nấm có kết quả thì báo cho tôi.”

Lục Ngang dừng chân, đi ngược về, “Đúng, vụ án, đi thôi.”

Anh ta chịu nhục nghĩ mấy người này thật đáng ghét, cho nên sớm giải quyết xong vụ án, sớm đường ai nấy đi là tốt nhất.