Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 96



Ra khỏi văn phòng Cát Duyệt, Trình Cẩm nhớ tới một chuyện, anh nhìn Tiểu An, “Tiểu An, em đã làm rất tốt, không cần cố gắng như vậy.”

Một cô gái nhỏ vừa trưởng thành không lâu, cố gắng khiến mình toàn năng mười hạng, đoán chừng bận rộn không có cả thời gian ngủ.

“Lão đại?”

“Từ trước em đã rất giỏi rồi.”

Trước đây? Đối nghịch với trước đây là hiện tại. Trình Cẩm khôi phục ký ức.

Tiểu An sững sờ, sau đó chợt xông đến ôm Trình Cẩm, nức nở nói, “Lão đại!”

Trình Cẩm cũng sững sờ, anh vỗ lưng Tiểu An, “Em ủ mưu làm ướt quần áo anh lâu rồi phải không?”

Anh đẩy Tiểu An về phía Dương Tư Mịch.

Tiểu An rất thuận tay buông Trình Cẩm ra, đổi sang ôm Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, lão đại mắng em!”

Cơ hội tiếp xúc thân mật với thầy Dương cực kỳ hiếm hoi, sao có thể không bắt lấy?

Trình Cẩm bật cười, nghiêng người ôm Dương Tư Mịch đồng thời ôm cả Tiểu An đang dựa trước ngực hắn, Dương Tư Mịch giơ tay, dừng một lát trong không trung mới đáp xuống đầu Tiểu An, đè nhẹ.

Diệp Lai bên cạnh nhìn mà nóng hốc mắt, cô lập tức tuân theo thôi thúc, cũng gia nhập trận doanh của Tiểu An, “Lão đại…”

Cô ôm Trình Cẩm, dựa vào vai anh một chốc, sau đó quay đầu ôm Tiểu An và Dương Tư Mịch, nụ cười của Trình Cẩm thêm sâu, Dương Tư Mịch hơi mờ mịt nhưng cuối cùng vẫn đối xử như nhau, giơ tay đè nhẹ lên đầu Diệp Lai.

“…” Bộ Hoan thì thầm, “Thấy không, đây chính là ưu thế của phái nữ.”

Cát Duyệt ừ, Hàn Bân không nói gì.

Du Đạc rất kích động, cậu không nghĩ nhiều liền phóng đến chỗ Trình Cẩm, đến nơi mới sửng sốt, tay chân luống cuống, Trình Cẩm cười ôm vai cậu, sau đó lùi lại một chút, khẽ đẩy cậu về phía nhóm người Dương Tư Mịch, Diệp Lai lập tức vươn tay ôm Du Đạc, lần này tay Dương Tư Mịch cũng rất tự nhiên chuyển sang đè đầu Du Đạc.

“…” Bộ Hoan tâm trạng phức tạp, nói với Hàn Bân, “Tuổi nhỏ cũng có ưu thế.”

Hàn Bân nói, “Tình trạng của anh lúc này chính là giống Tiểu An nói, ước ao ghen tị.”

“Sao thế được?! Anh đây là người trưởng thành tâm trí hoàn mỹ, thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh.” Bộ Hoan nói, thấy Diệp Lai nghiêng đầu cười nhìn họ, vẫy tay với họ, Bộ Hoan giả vờ chần chừ, kết quả Diệp Lai gọi, “Hàn Bân.”

Hàn Bân đi qua chỗ cô, Diệp Lai kéo y vào, tay Hàn Bân đáp lên cánh tay Trình Cẩm, Trình Cẩm cười vỗ cánh tay y, “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”

Hàn Bân mỉm cười, “Không đâu.”

Dương Tư Mịch cũng chuyển tay đè đầu Hàn Bân, y khẽ giật mình rồi bật cười.

Bộ Hoan “áu áu” nhào đến, hắn giơ tay ôm – mặc kệ ôm trúng ai, đầu thì cụng đầu Diệp Lai, Diệp Lai cười to nhích đầu tránh, mấy bàn tay vươn tới giúp Diệp Lai, cố ý đẩy đầu Bộ Hoan ra…

Trình Cẩm đứng ngoài cùng lui hai bước, thoải mái thoát khỏi tình cảnh hỗn loạn Bộ Hoan tạo ra, “Thấy tinh thần anh không tệ thật vui.”

Bộ Hoan rất không đồng ý, “Tinh thần tôi tốt chỗ nào, chăm sóc mấy đứa này là việc khổ cực!”

Bàn tay an ủi của Dương Tư Mịch chuyển tới đầu Bộ Hoan, Bộ Hoan trợn trắng mắt, mất tiếng hồi lâu mới nói, “Đã nhiều năm không ai vỗ đầu tôi…”

Diệp Lai lập tức cốc đỉnh đầu hắn, “Để em làm thử nào.”

Tiểu An cũng tham gia náo nhiệt, mấy người quậy thành một đoàn.

Trình Cẩm đến cạnh Cát Duyệt, hai người cùng nhìn một đám người nghịch phá với nhau, Trình Cẩm dùng khuỷu tay huých nhẹ Cát Duyệt, “Cảm ơn mấy hôm nay.”

“Xem như cậu có lương tâm. Nhưng mà tự nhiên khách sáo thế làm gì?” Cát Duyệt bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ cậu nhớ ra cái gì?”

Trình Cẩm cười không nói, chăm chú nhìn Dương Tư Mịch bị vây lại.

Cát Duyệt nói, “Thôi, tôi lười quản các cậu, cậu không muốn nói thì tôi coi như không biết vậy.”

Trình Cẩm cười nói, “Anh vẫn khéo hiểu lòng người như xưa.”

Cát Duyệt nghe mà trong lòng run rẩy, “Tha cho tôi đi, tôi xin cậu bình thường chút được không?”

Trình Cẩm ném Cát Duyệt vào nhóm người đang ôm nhau thành một cục kia, “Được rồi, thời gian cho thuê thầy Dương kết thúc, phải trả em ấy lại cho anh.”

Anh giải cứu Dương Tư Mịch, kéo đến cạnh mình, thuận tay sửa sang quần áo cho hắn rồi thân mật ôm lấy, “Vẫn ổn chứ?”

Dương Tư Mịch chầm chậm chớp mắt, “Rất lạ nhưng không tệ lắm.”

Lúc đang ôm Dương Tư Mịch rất tự nhiên sấn đếnnhư muốn hôn, Trình Cẩm hơi nghiêng đầu, hắn không tiếp tục nữa.

Trình Cẩm cười nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà thay quần áo rồi đến sở Nghiên cứu.”

Anh khôi phục ký ức nên mới có suy nghĩ về hành vi thân mật ở nơi công cộng – anh cảm thấy trong thời gian mình mất trí nhớ, anh và Dương Tư Mịch có hơi quá không coi ai ra gì.

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, “Được.”

Hàn Bân cũng phải cùng đến sở Nghiên cứu.

Những người khác ở lại làm việc tiếp, Trình Cẩm nhắc họ, “Phải tranh thủ, tôi sẽ nhanh chóng quay về kiểm tra.”

“Lão đại!…” Mọi người rên rỉ.

Trên đường đi sở Nghiên cứu, Trình Cẩm gọi điện cho Lục Ngang, “Khi nào anh đến sở Nghiên cứu cục Khoa học Kỹ thuật nhậm chức?”

Lục Ngang nói, “Vẫn chưa xác định thời gian, sao vậy?”

Trình Cẩm cười nói, “Có anh nhất định tôi sẽ làm việc thuận lợi hơn.”

“Chuyện gì? Chuyện Dương Tư Mịch?”

“Ừm, tôi muốn xem phương án điều trị sở Nghiên cứu lập ra cho em ấy.” Trình Cẩm một tay cầm di động, một tay khác lướt qua mặt Dương Tư Mịch rơi xuống cổ hắn, động mạch cổ dưới đầu ngón tay anh đang đập nhịp nhàng.

“Chẳng lẽ anh phát hiện chỗ nào không đúng?” Lục Ngang hỏi.

“Không hẳn, nhưng tôi cảm thấy anh có thể hiểu tâm trạng muốn giảm nguy hiểm của tôi.”

Lục Ngang thầm chấp nhận, nói, “Tôi không thể hứa hẹn điều gì, nhưng sẽ hỏi giúp anh.”

“Cảm ơn. Trì Nhược Ngu vẫn khỏe chứ? Thay tôi và Dương Tư Mịch hỏi thăm cô ấy.”

“Cô ấy à, cũng không tệ lắm.” Giọng điệu Lục Ngang có chua xót và bất đắc dĩ.

“Người ở đây là tốt rồi, nhường cô ấy một chút.”

Lục Ngang nói, “Có ưu thế mới xứng với chữ “nhường”, tôi không biết anh nhìn chúng tôi như thế nào nhưng trên thực tế tôi là bên yếu thế, anh bảo tôi nhường cái gì đây?”

Trình Cẩm cười nói, “Anh phải tin tưởng người anh thích chắc chắn thông minh tới độ biết anh đã làm những gì vì mình, còn anh thật ra không ngại cô ấy biết chuyện anh đã làm vì cô ấy đúng không…”

“Anh đang ám chỉ cái gì?”

“Ý tôi là chi bằng anh dứt khoát một chút, theo mong muốn của cô ấy, cô ấy muốn thì anh cho, có gì không thể?”

Lục Ngang trầm mặc một hồi, nói, “Tôi khá tin rằng yêu phải ngang sức ngang tài, tôi cảm thấy nếu tôi lùi bước, cô ấy sẽ không thích tôi nữa.”

“Nhưng tình trạng hiện giờ của hai người lại là phải có thay đổi. Dù thay đổi không mang lại điều tốt cũng tốt hơn hiện tại, ít ra anh có thể hoàn toàn buông tay. Mặt khác, có một vấn đề, không biết anh đã suy xét chưa, công việc ở nơi như bộ An ninh, nếu ngay cả vấn đề tình cảm cũng không thể xử lý tốt, sợ rằng sau này anh chỉ có thể chôn chân ở cục Khoa học Kỹ thuật.”

Lục Ngang sững sờ, sau đó cười mắng, “Anh khốn kiếp hơn cả Dương Tư Mịch rồi đấy.”

Trình Cẩm cười nói, “Không khách sáo với anh nữa, nhanh làm việc giúp tôi đi, chờ tin của anh.”

Anh xem đồng hồ, “Khoảng mười lăm phút nữa chúng tôi đến sở Nghiên cứu, sau khi vào tôi có được xem tài liệu hay không phải nhờ anh rồi.”

“Ngài đúng là không khách sáo!” Lục Ngang nói, “Được, cúp đây, lát nữa sẽ gọi lại.”

Mười phút sau, Lục Ngang gọi cho Trình Cẩm, “Xong, muốn biết gì cứ xem, nhưng chỉ giới hạn trong hôm nay, anh cũng đâu thể mỗi ngày đều làm đốc công đúng không?”

“Cảm ơn, cúp trước, rảnh thì nói chuyện.”

Lục Ngang lắc đầu cười, “Đừng khách sáo.”

Để di động xuống, anh ta nhớ tới Trì Nhược Ngu liền buồn bã thở dài.

Từ hôm đó quan hệ giữa Lục Ngang và Trình Cẩm thân thiết hơn hẳn. Mọi người là đồng nghiệp cùng một bộ, thường gặp nhau trong công việc, có thể quan tâm nhau cũng tốt.

Hàn Bân hỏi, “Tại sao phải tìm Lục Ngang?”

Hôm nay y lái xe, không có Bộ Hoan nên trong xe cực kỳ yên tĩnh, y suýt bị tiếng nói chuyện của mình dọa.

Trình Cẩm hời hợt, “Thử kết bạn. Anh ta có ấn tượng không tệ về các cậu, sau này có thể giúp đỡ.”

Dương Tư Mịch đổi tư thế, gối lên cánh tay Trình Cẩm.

“Anh ta và Trì Nhược Ngu đều là người phiền phức.”

Trình Cẩm cúi đầu nhìn người trong khuỷu tay mình, “Có ai phiền phức hơn chúng ta?”

Dương Tư Mịch ngáp, “Chúng ta phiền phức à? Em không biết. Em muốn nhắc nhở Lục Ngang nhớ làm đúng việc vào đúng lúc. Không thể để anh ta nuôi thói quen như Cát Duyệt.”

“… Em suy nghĩ thật chu đáo.”

“Ừ.” Dương Tư Mịch nghiêng đầu dán mặt vào lòng bàn tay Trình Cẩm.

Đến sở Nghiên cứu, quả nhiên Trình Cẩm được phép xem tất cả tài liệu muốn xem, thái độ nhóm nghiên cứu viên rất tệ, trầm mặt đặt một đống folder lên bàn rồi không để ý tới anh, hoàn toàn không có ý định giải thích những giấy tờ đầy thuật ngữ chuyên môn cho người ngoài nghề.

Trình Cẩm đã chuẩn bị trước rồi – không phải dẫn theo Hàn Bân đấy sao, anh bảo Hàn Bân phiên dịch nội dung tài liệu sang ngôn ngữ dùng hàng ngày giúp mình.

Hàn Bân nhanh chóng đọc tài liệu, rút ra tin tức mấu chốt.

Dương Tư Mịch chẳng hề hứng thú với đống giấy liên quan tới sống chết của bản thân, nhưng vẫn hỏi Trình Cẩm, “Em cũng xem giúp anh nhé?”

“Không cần. Em mệt không? Ngủ một lát đi.” Trình Cẩm ôm eo Dương Tư Mịch, cho hắn dựa lên người mình, vỗ nhẹ lưng hắn, “Ngủ đi.”

Hàn Bân nhìn họ, Trình Cẩm nâng mắt, “Có phát hiện gì?”

Hàn Bân nói, “Những phương án này đều không được áp dụng và không có tiến triển.”

Trình Cẩm nói, “Là những phương án như thế nào?”

Hàn Bân vừa lật tài liệu vừa nói, “Dược phẩm hóa học tổng hợp, hướng nghiên cứu này không có nhiều tiến triển; nghiên cứu giải độc bằng vi khuẩn, cuối cùng từ bỏ rồi; liệu pháp phóng xạ, vì không có hiệu quả nên bị đình chỉ; còn có cấy ghép cơ quan, chính là đổi cái nhiễm bệnh bằng cái khỏe mạnh, phải thay máu nữa, nhưng rất khó tìm được cơ quan tương thích, với lại cơ thể người không chịu được cấy ghép nhiều lần.”

Y nhớ tới dân du cư mất tích, lẽ nào họ bị tóm đi mổ lấy cơ quan?  Trình Cẩm đến sở Nghiên cứu thật ra là để tra án?

Trình Cẩm nói, “Nói tiếp đi.”

Hàn Bân tiếp tục phiên dịch, “Trên lý luận, có xác suất cực nhỏ có người đối nghịch với cha tôi – Thích Văn Thanh – nghiên cứu ra thuốc nước sinh hóa miễn dịch, cơ thể người này sinh ra kháng thể, sau khi thu thập xử lý có thể dùng để điều trị cho người bị trúng độc.”

Y dừng lại nhìn Trình Cẩm.

Mặt Trình Cẩm không có bất kỳ biểu cảm nào, anh bình tĩnh nói, “Tiếp tục.”

Hàn Bân lại phiên dịch rất nhiều phương án không hợp lẽ thường hoặc mới nghe tưởng có thể thực hiện cuối cùng vẫn thất bại, “… Trước mắt tiến triển tốt nhất là một hướng nghiên cứu do Vạn Tô đề xuất, liên quan tới dung môi thực vật và protein động vật, có hiệu quả nhất định.”

Có hiệu quả nhưng chưa đủ, sai một ly, có lẽ vĩnh viễn không thể đi đến điểm cuối.

Trình Cẩm không hề tỏ ra mừng rỡ, “Xem hết rồi? Vậy chúng ta đi thôi.”

Anh lắc lắc người trong ngực, “Tư Mịch?”

“Em đây.” Dương Tư Mịch đứng dậy, hơi lùi lại, nhìn Trình Cẩm, “Anh đừng lo.”

“Ừ.” Trình Cẩm ôm cổ Dương Tư Mịch, kéo hắn về, trán kề trán, lát sau Trình Cẩm thả tay xuống nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen.

“Đi nào, về tra vụ án của chúng ta.”