Tô Đường

Chương 3



Đã nhiều năm như vậy, dường như Đường Đường Đường chỉ phát triển vóc dáng và ngực, còn chỉ số thông minh thì giữ nguyên, thậm chí có xu hướng giảm dần.

Nghĩ tới đây Tô Hoài lại chép miệng, ngực cô cũng không tồi.

Sau khi đồng chí Đường Đường Đường đạt được khen ngợi ‘ngực cũng không tồi’ tắm rửa xong, đẩy cửa phòng tắm bị mờ ra, toàn thân ướt sũng bốc hơi nước, chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng liền ra ngoài.

Tô Hoài đang đánh răng ở ngoài thấy dáng vẻ xốc xếch của cô, lập tức cảm thấy thái dương ‘thịch thịch’ nổi gân xanh lên.

Nhổ ngụm bọt kem đánh răng, Tô Hoài nhìn chằm chằm Đường Đường Đường bằng ánh mắt như có chuyện xảy ra, nghiêm mặt nói: “Đường Đường, cậu là con gái đó.”

Đường Đường Đường nhìn xuống bộ ngực phập phồng của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu si nhìn lại Tô Hoài, choáng váng đến nỗi như đang hỏi: “Bà đây muốn cậu nói cho bà biết, bà là con gái hả?”

Cái đồ ngốc này phải cần người ta bày ra trước mặt luôn cô mới hiểu, Tô Hoài đau khổ nhắm mắt lại, năm ngón tay vùi vào tóc vò loạn xạ mới mở mắt, bình tĩnh nhìn cô: “Ý mình là chúng ta đã lớn rồi, phải biết kiêng kỵ nam nữ.”

Lần này Đường Đường Đường hiểu, cô cười ‘hihihi’ đầy mập mờ, lườm nguýt cậu một cái, giọng điệu cực kỳ không có ý tốt, “Haizz, đừng hạ lưu như thế.”

Nói xong, cái mông còn không chút khách sáo mạnh mẽ cọ Tô Hoài, cho đến khi lộ ra một khoảng trống cho bản thân. Tô Hoài bị viên đạn mềm này cọ từng chút tới độ suy nghĩ lung tung, vội vàng tách khỏi cô, bất đắc dĩ thở dài nhường vị trí cho cô.

Kệ rửa mặt đặt bàn chải đánh răng được bố trí theo chiều cao của Tô Hoài, Đường Đường Đường phải nhón chân lên mới thể vớ được. Khi cô lấy ly súc miệng, áo choàng tắm theo động tác của cô mở rộng, lộ ra hơn phân nửa khối tròn mềm mại trắng như tuyết. Từ góc nhìn của cậu, thậm chí có thể trông thấy quả anh đào đỏ tươi giấu trong lớp vải bông, cọ xát như ẩn như hiện.

Tô Hoài tức giận đến ngứa răng, cô nhóc này đang cố tình khiêu chiến ranh giới đạo đức của cậu mà!

Vội vàng rót ít nước lạnh súc miệng, Tô Hoài đặt ly súc miệng lên kệ xong, xoay người đi ra ngoài, mọi cử động đều mang theo cơn tức vô cùng lớn.

Đường Đường Đường đứng tại chỗ đánh răng với vẻ mặt mờ mịt, cô đã làm sai chuyện gì sao?

Buổi tối theo thường lệ, Tô Hoài ngã ra đất nghỉ, Đường Đường Đường ngủ trên giường cậu.

Khi Tô Hoài làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy luật, trước mười một giờ nhất định phải ngủ, Đường Đường Đường là mặt trái của cậu, giờ giấc ngủ của cô chưa từng chuẩn xác, tất cả toàn xem ý trời.

Đêm nay, cô lại mất ngủ.

Trước đó cũng nói rồi, nhân phẩm của cô nhóc này chẳng tốt đẹp gì, cô ngủ không được, tất nhiên Tô Hoài đừng hòng bỏ cô một mình mà bình yên chìm vào giấc ngủ.

“Hoài Hoài ơi, cậu ngủ chưa?” Đường Đường Đường nhìn chằm chằm trần nhà bị ánh sáng của chiếc đèn nhuộm thành màu vàng ấm, bắt đầu tìm chuyện để nói.

Tô Hoài chẳng muốn để ý tới cô, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hô hấp còn cố hết sức chậm lại, làm bộ đã ngủ say.

“Cậu đói bụng không? Hình như mình hơi đói.” Đường Đường Đường tự mình nói, hai chân mảnh khảnh chéo tới chéo lui, ở trên giường lăn qua lộn lại.

Tô Hoài vẫn không để ý tới cô.

Lần này Đường Đường Đường tức giận, cô biết cậu đang bơ mình, bà cô này không chịu nổi việc bị bơ đẹp. ‘Chậm rãi’ xuống đất, Đường Đường Đường rời khỏi giường, đá văng tấm chăn điều hòa, hai chân vòng qua cưỡi lên người Tô Hoài.

“Cậu phải trò chuyện với mình, không được bơ mình nha!” Cô túm áo ngủ của cậu lắc qua lắc lại, còn tưởng mình là chị hai áp chế cậu như hơn mười năm trước, định làm mưa làm gió.

Cái mông mềm mại của cô đè ép ngay eo cậu, lên lên xuống xuống xoay loạn lên, Đường Đường Đường còn không kiềm chế phát cáu bừa bãi, chẳng mảy may phát hiện Tô Hoài đã mở mắt từ lúc nào, nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt như thế nào nhỉ? Đen nhánh âm u đến nỗi như đêm tối trên núi, Đường Đường Đường bị vòng xoáy ngầm trong con ngươi ấy hấp dẫn hồn phách, từ ngơ ngác đến hoảng sợ.

“Haizz, tự dưng hơi mệt là sao ta?” Đường Đường Đường làm bộ ngáp một cái, lén vặn người muốn rút chân về.

Cô chưa kịp bò lên giường, một bàn tay to với khớp xương rõ nét nắm mắt cá chân của cô, dùng sức kéo xuống. Đường Đường Đường như con cá đặt trên bãi cát, an phận nằm phịch dưới thân Tô Hoài.

Lúc này cô mới sâu sắc cảm thấy sức lực nam nữ có khác biệt, Tô Hoài tay dài chân dài nằm trên người cô, rõ ràng chưa làm gì mà chẳng hiểu sao khiến cô thấy ngột ngạt. Cậu cúi đầu, vài sợi tóc trên trán quét qua gò má cô, hơi ngứa một chút, Đường Đường mất tự nhiên nhìn lung tung chỗ khác, chứ nhất định không dám nhìn thẳng cậu.

Miệng chợt ấm áp, bờ môi cậu rơi xuống.

Lần này Đường Đường Đường hoàn toàn sợ choáng váng, con ngươi đảo loạn lúc này cũng ổn định, ánh mắt không có tiêu điểm rải rác ở đâu đó.

Môi cô mềm như rau câu, như nước trong veo, rất thơm ngọt, Tô Hoài vốn định trêu cô chút thôi, hiện giờ khó tránh khỏi như nếm được mùi ngon muốn nếm thêm lần nữa. Vất vả lắm cậu mới quyết tâm rời khỏi môi cô, xoay người rút khỏi thân thể mềm mại của cô.

Chẳng qua có chết không chứ, nhóc con này vẫn chưa phục hồi tinh thần, toàn dựa theo bản năng lộ ra đầu lưỡi thơm tho trơn trượt, liếm đôi môi hơi khô ngứa vừa bị cậu hôn.

Ánh mắt Tô Hoài càng u ám, Đường Đường “ưm” một tiếng, nửa đoạn đầu lưỡi bỗng nhiên không kịp chuẩn bị bị cậu ngậm trong miệng, say sưa mút lấy mút để.

Động tác của cậu quá ác liệt, lồng ngực phập phồng của Đường Đường bị cậu nghiền ép, trong đầu cô đầy rối ren, vội vàng đưa tay đánh sau lưng Tô Hoài, đến khi vỗ được mười mấy cái cậu mới đỏ mắt buông tha cô.

Đường Đường Đường giống như kiếp này chưa từng hô hấp, đợi có cơ hội liền ra sức hít thở, mãi đến khi lồng ngực đau đớn mới dừng.

Đốt ngón tay lạnh lẽo phủ lên mắt cô, một mảng tối đen, môi cậu lại rơi xuống.

Hơi nóng hừng hực trên người chàng trai liên tục đánh thẳng vào cảm quan của Đường Đường, vì không nhìn rõ, nên lúc này nhận thức của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm. Tiếng hô hấp nhỏ vụn vang bên tai, như chiếc lông vũ nho nhỏ như có như không phủ lên người cô, dễ dàng lay động tiếng lòng của cô.

Nụ hôn của cậu nhạt dần, khi rút lui răng cậu khẽ cắn môi dưới của cô. Đường Đường cho rằng cuối cùng hết thảy cũng kết thúc, trong lòng lấp đầy những cảm xúc không biết tên. Ngay khi cô muốn từ trong đó rút ra, lại nghe giọng khàn khàn của cậu vang lên: “Đường Đường, để mình ngắm cậu một tí.”