Tô Mộ

Chương 4



4.

Tuyết ở Cáp Nhĩ Tân dường như cả mùa đông đều không tan, những ngày lạnh lẽo băng giá tựa như chẳng có nguyên do, cuối cùng Tô Mộ cũng không chịu nổi cái thời tiết lạnh như dao cắt này nữa, xin nghỉ hai ngày vì cảm lạnh. Ngày thứ ba khi trở lại trường học, lần đầu tiên anh mặc một chiếc áo lông vũ dài, đeo khẩu trang, thậm chí lúc vào học cũng không tháo ra.

Tiết một kết thúc, Chu Liễu Liễu cầm cặp sách, đuổi bạn cùng bàn của Tô Mộ đi: “Đổi chỗ.”

Tô Mộ nhắm mắt dựa vào ghế dường như đang ngủ, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, Chu Liễu Liễu nhìn theo bạn cùng bàn của anh rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mộ.

Tô Mộ khó chịu khẽ ho một tiếng, lúc nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp thì Chu Liễu Liễu ngồi xuống ghế, nói với anh: “Tớ không giỏi yêu thầm lắm, vậy nên chuyện thích cậu này, nhất định phải để cho cậu biết.”

Tô Mộ nhướng mày nhìn cô, Chu Liễu Liễu ngẩng cao đầu nhìn lại, điệu bộ hoàn toàn không giống như đang tỏ tình, mà ngược lại giống khiêu khích hơn, anh tựa như không nghe thấy, cong cong mắt sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Liễu Liễu bĩu bĩu môi, trừng mắt với anh một cái, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời mình, thì lại nghe thấy Tô Mộ nhàn nhạt ồ một tiếng. 

Đó là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Chu Liễu Liễu tỏ tình, nhưng câu trả lời của đối phương, lại chỉ có một chữ ồ.

Chu Liễu Liễu buồn sầu.

Buổi tự học sáng ngày hôm sau, cô bước vào lớp, nhấc chân giẫm lên ghế của mình, ngón tay chỉ chỉ vào chân: “Không phải cậu thích chân dài sao?”

Tô Mộ liếc nhìn cô một cái: “Ừ, kiểu như Diêu Minh(3) ấy.”

(3)Diêu Minh là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho CLB Houston Rockets của giải bóng rổ nhà nghề Mỹ (NBA). Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất từng chơi tại NBA, với chiều cao 2m29.

Chu Liễu Liễu chửi một câu ‘mẹ nó’ rồi tức giận ngồi xuống, cả ngày cũng không nói chuyện với anh nữa.

Ngày thứ ba, Chu Liễu Liễu vắt óc suy nghĩ mãi mới ra được một chủ đề: “Cậu có chơi game không? LOL? DOTA?”

Tô Mộ lắc đầu: “Không chơi.”

Ngày thứ tư, Chu Liễu Liễu chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào hỏi: “Hay là, cậu thích Messi không?”

“Tôi thích Neymar.”

“Neymar là ai?” Ủ rũ hỏi.

“Cậu biết Messi mà lại không biết Neymar ư?”

Khoảng thời gian đó, Chu Liễu Liễu vô cùng sầu não, bạn bè thân quen thay phiên nhau nghĩ biện pháp cho cô, nhưng Tô Mộ lại rất cố chấp, bó tay hết cách.

Sau này, Chu Liễu Liễu không còn cố gắng tìm đề tài bắt chuyện nữa, mấy ngày liền cô đều không để ý đến Tô Mộ, nhưng lúc sắp tan học, Tô Mộ lại chủ động nói một câu: “Gần đây cậu có tâm sự à?”

Chu Liễu Liễu đang uể oải nằm bò ra bàn, lắc lắc cây bút trên tay, nghe thấy câu hỏi này, cô đầu cũng không thèm ngẩng lên, chẳng suy nghĩ gì mà nói: “Đúng thế, trong lòng có Tô Mộ, cũng chính là có tâm sự rồi.”

Vừa nói xong lời này, cả hai người đều sững sờ, Tô Mộ sửng sốt là vì không hiểu sao trái tim mình bỗng run lên, Chu Liễu Liễu kinh ngạc là vì phát hiện ra người hỏi mình chính là Tô Mộ, hai mắt Chu Liễu Liễu sáng ngời nhìn anh: “Này? Này?”

Tô Mộ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khẽ cười: “Tan học rồi.”

***

Ngày hôm đó, Chu Liễu Liễu và Tô Mộ cùng nhau đeo cặp sách rời khỏi lớp học, Tô Mộ bước đôi chân dài đi ở phía trước, lần đầu tiên Chu Liễu Liễu cảm thấy chân mình ngắn, phải bước nhanh mới có thể bắt kịp anh, khi gần đến điểm dừng xe bus, Chu Liễu Liễu chạy lên hai bước, đột nhiên hỏi: “Tô Mộ, tại sao cậu cứ đeo khẩu trang mãi vậy?”

“Bởi vì tôi bị cảm rồi.” Tô Mộ đang đi ở phía trước trả lời, đầu cũng không ngoảnh lại. 

“Truyền cho tớ đi, truyền cho tớ là cậu khỏi rồi.”

“Truyền như thế nào?”

“Hôn tớ ấy, cách trực tiếp và hiệu quả nhất.” Chu Liễu Liễu nói.

Tô Mộ dừng bước, quay lại nhìn cô, vẫn là điệu bộ khiêu khích như vậy, Tô Mộ chậc một tiếng: “Cậu từng thực hành rồi à? Có hiệu quả không?”

Chu Liễu Liễu trợn mắt phồng má, cô còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy trong đám người đứng chờ xe ở điểm dừng xe bus cách đó không xa truyền đến một câu: “Ôi, Chu Liễu Liễu lớp 12-18 đúng là chẳng cần mặt mũi nữa rồi.”

Chu Liễu Liễu và Tô Mộ đồng thời nhíu mày lại, Chu Liễu Liễu nhìn về phía đám người, ngẩng cao đầu: “Cần mặt mũi làm gì, tôi cần Tô Mộ.”

Tô Mộ lại khẽ ho khan, không biết có phải là vì bị cảm không, một lúc lâu sau, anh mới bật cười nhìn Chu Liễu Liễu: “Chu Liễu Liễu, cậu có biết xấu hổ là gì không?”

Tô Mộ nói xong câu này liền lên xe bus, bỏ lại Chu Liễu Liễu đứng ngây ngốc ở đó, một lúc sau, cô đột nhiên che mặt cười, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại vào nhóm bạn thân bày mưu tính kế trên wechat: “Vừa rồi Tô Mộ gọi tớ là Chu Liễu Liễu (le le) rồi.”

Bạn thân trả lời: “Không phải cậu ghét người khác gọi cậu như vậy nhất sao?”

“Cậu ấy không phải người khác, cậu ấy không giống.”