Tuy quyết định ly hôn trong vòng một ngày, đồng thời còn trực tiếp dắt theo đứa nhỏ rời đi, ngay cả chào hỏi đối phương cũng không thèm, nhưng tính cách thực tế của mẹ Hoa lại không phải như vậy. Cô có cái nhìn rất thoáng với mọi chuyện, vẫn luôn hình dung bản thân là một người lạnh nhạt lười biếng nên cứ để mặc cho số phận phát triển.
Không những vậy, tính cách cô cũng mềm mỏng tốt bụng, cô còn không dám làm người khác khó xử chứ đừng nói gì đến chuyện cãi nhau.
Mà người trong nhà ba Hoa đều thích nói chuyện đạo lý, đặc biệt biết ép buộc đạo đức*, nếu như cô cứ tiếp tục ở chỗ đó thì căn bản là nói không được.
(*Dùng để chỉ những người nhân danh , sử dụng các tiêu chuẩn quá mức và thậm chí , đe dọa hoặc tấn công người khác về một hiện tượng và hành vi của nó.)
Nghĩ lại thì lúc trước mẹ chồng cô hung hăng nói chỉ là ở hai ngày thôi, bà đã nuôi ba Hoa lớn đến như thế thì bây giờ cho cháu trai mình ở hai ngày thì có gì lo lắng chứ. Cô căn bản không có cách nào cãi lại. Từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh họ hàng là người hiền lành, ba mẹ cũng dạy dỗ cô phải làm một người thân thiện nhưng không sợ thiệt thòi.
Thật ra cái này cũng là lý do vì sao cô có thể sống chung lâu như vậy với ba Hoa, bởi vì rất nhiều chuyện cô cũng không muốn so đo, nếu đổi lại là một cô gái khác đến nhà ba Hoa thì đã sớm ly hôn rồi.
Nhưng bây giờ lại không thể không so đo được, Miêu Miêu của cô rất khổ, mỗi ngày cô đều nghiêm túc che chở bé mà chính bé cũng cố gắng mở ra nội tâm mình, chậm rãi tiếp nhận thế giới này, nên không thể bởi vì tính cách mềm mỏng của cô mà bị phá hủy được.
Lần này cô dứt khoát rời đi không bằng nói là bản thân hành sự lỗ mãng, sợ hãi bởi vì tính tình mềm mỏng của mình sẽ để Miêu Miêu trở về lại trạng thái trước kia.
Mặc dù việc bỏ đi này có chút bốc đồng nhưng mẹ Hoa tình nguyện bốc đồng như vậy cũng không muốn gánh chịu mạo hiểm.
Sau khi đến môi trường mới cô cũng có chút sầu muộn, lúc bỏ đi quá gấp nên không mang theo tiền tiết kiệm, hiện tại cô đang dùng tiền trong Alipay của mình, mặc dù vẫn còn tiền nhưng không đủ để mua nhà.
Mà phòng thuê tất nhiên không tốt lắm, cho dù là trang trí hay là đồ dùng trong nhà đều kém hơn nhà mình.
Phòng bếp cũng cần dọn dẹp một chút, người thuê phòng lúc trước hẳn là quên dọn dẹp máy hút khói nên bên trong rất bẩn, mẹ Hoa kêu Miêu Miêu ra ngoài ngồi rồi cô mang khẩu trang vào, bắt đầu dọn dẹp máy hút khói.
Ban công của phòng ở đây không có lắp đặt rào chắn bảo vệ giống bên kia nên mẹ Hoa vừa dọn dẹp vừa nói chuyện với Miêu Miêu.
"Bây giờ Miêu Miêu ở gần trường học như vậy, có thể rủ bạn đến chơi rồi, buổi sáng cũng có thể ngủ thêm một lát bởi vì không cần phải đi xe."
Miêu Miêu ừ một tiếng, "Mẹ cũng có thể ngủ thêm một lát."
Đợi đến lúc mẹ Hoa dọn dẹp xong phòng bếp thì thấy Miêu Miêu đang cầm khăn đứng trên ghế lau bàn.
Mẹ Hoa giật mình, vội vàng chạy ra ôm Miêu Miêu từ trên ghế xuống.
"Để mẹ lau bàn cho." Mẹ Hoa bị Miêu Miêu hiểu chuyện như vậy làm cho cảm động, cô hôn lên trán bé, nghiêm túc nói.
Nếu nói cô không hoảng sợ là không thể nào, bởi vì có rất nhiều nguyên nhân, một mặt là do bọn họ đã ở chung với nhau rất lâu rồi, đột nhiên tách ra chắc chắn sẽ rất bối rối, một mặt khác, nếu nói chuyện này ra thì khẳng định cô sẽ thành người không có lý, người khác cảm thấy chỉ là đến ở vài ngày, mẹ người ta cũng đã nhượng bộ, khả năng chỉ ở vài ngày chờ bên kia thuê được phòng thì dọn ra ngoài ngay.
Nhưng mà cô thật sự cảm thấy hơi mệt, đây cũng không phải thời xưa, không có cách nào lựa chọn vận mệnh của mình, nếu vậy thì tại sao lại phải lục đục với nhau như vậy? Phải trạch đấu với một đám người như vậy? Cô không có đam mê này, lúc chồng ngẫu nhiên xem TV có tình tiết quá chập trùng, cô đã có chút chịu không được, không những vậy còn cảm thấy phim hoạt hình tương đối an toàn hơn. Loại đấu trí đấu dũng cỡ lớn này, cô thật sự không muốn tham gia.
Nói thật thì từ khi có Miêu Miêu, tính cách cô càng thêm kiên cường.
Thực tế lúc ngủ buổi tối, mẹ Hoa đã biết mình quá xúc động rồi, năng lực thích ứng hoàn cảnh của Miêu Miêu không tốt, dọn nhà không phải là một quyết định tốt lắm.
Mẹ Hoa ôm Miêu Miêu hát nhạc thiếu nhi dỗ bé, Miêu Miêu rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mẹ Hoa thấy bé đã ngủ thiếp đi, trong lòng vừa chua vừa ngọt, cô không biết nên nói chuyện này với bé như thế nào.
Sáng ngày thứ hai, 6 giờ rưỡi Miêu Miêu đã tỉnh, mẹ Hoa nằm bên cạnh cũng tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ rồi tắt điện thoại.
Sáu giờ rưỡi.
Cô vốn định ngồi dậy nhưng bỗng nhiên ý thức được bây giờ đang ở cạnh trường học, không cần ngồi xe nửa giờ nên còn có thể ngủ thêm nửa giờ, "Còn ngủ được một chút."
Thế là hai mẹ con ngủ thêm một lát, lúc thức dậy, mở cửa ra thì thấy ba Hoa.
Mẹ Hoa không cần đoán cũng biết khẳng định là ba Hoa lấy được địa chỉ từ chỗ cô Lý.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Mẹ Hoa hỏi, cố gắng không nói đến chuyện kia trước mặt Miêu Miêu.
"Anh không đi." Ba Hoa có chút ủy khuất, nói, "Em dọn nhà quên đưa anh chìa khóa, anh không vào được."
Mẹ Hoa ừ một tiếng, chỉ nói, "Lát nữa sẽ đưa anh chìa khóa." Nhưng cũng không hoàn toàn có ý muốn đưa chìa khóa.
Sau đó hai người cùng đưa Miêu Miêu đến trường.
Miêu Miêu vô cùng yên lặng, bé không nói gì. Lúc đến phòng học Miêu Miêu đột nhiên ôm mẹ Hoa rồi lại ôm ba Hoa, sau đó bé mới đi vào phòng học.
Lúc này mẹ Hoa mới cùng ba Hoa đi ra ngoài.
Trong phòng học, Tinh Tinh cùng Đặng Phong đã đến nhưng Chu Viên còn chưa tới.
Hai người này từ trước đến giờ đều là trước tiết mười phút mới đến trường học, hôm nay rõ ràng là hưng phấn quá mức nên mới sáng sớm đã dậy đòi đến trường học.
Miêu Miêu vừa đến, hai đứa bé lập tức bu lại, "Sao rồi? Cậu có nhìn thấy cái người không biết xấu hổ đó không?"
"Người đó.... Bắt.... Bắt nạt.... Cậu.... Sao?" Đặng Phong thấy vẻ mặt bé buồn bã, vội vàng hỏi.
"Tên đó ở lớp nào? Chúng ta cầm vũ khí đi đánh nó!"
Miêu Miêu lắc đầu, cũng quên đi sự ngượng ngùng, nói với đám đồng bọn nhỏ của mình, "Tớ chỉ thấy được một chút, sau đó mẹ liền dẫn tớ đi."
"Có phải tên đó rất xấu không?"
"Không có, chỉ là có chút không hợp vệ sinh." Miêu Miêu nhớ tới lúc tên đó nhổ nước miếng, nhổ nước miếng vào người khác thuộc về hành vi không lễ phép, cũng là hành vi không hợp vệ sinh.
"Vậy cậu có nghe được hôm nay tên đó có đi học không?" Tinh Tinh hỏi.
Miêu Miêu lắc đầu.
Mà lúc này đây Chu Viên cũng tới.
Tinh Tinh nhanh chóng nói với cậu, "Tên nhóc kia thật sự đến rồi! Mẹ Miêu Miêu dẫn cậu ấy ra ngoài ở!"
Miêu Miêu ừ một tiếng, bé ấm ức không vui.
Chu Viên đi tới ngồi cạnh Miêu Miêu, cậu vốn còn có chút lo lắng mẹ Hoa sẽ nhượng bộ, dù sao nhìn sơ qua thì mẹ Hoa thật sự là một người có tính cách mềm mỏng.
Không ngờ tới hành động của cô mạnh mẽ như thế, nếu đã vậy thì cậu cũng yên lòng một chút.
"Tên nhóc đó khẳng định cũng học ở trường chúng ta, chúng ta làm chút gì để hắn hối hận vì đã tới thế giới này đi." Tinh Tinh nói.
Đặng Phong: "Đúng!"
Hai đứa trẻ lớp một gọi một đứa trẻ khác còn lớn hơn chúng một tuổi là tên nhóc.
Chu Viên nói. "Chúng ta tạm thời không cần phải để ý đến tên đó, xem coi hắn có đến tìm Miêu Miêu hay không." Nếu như đối phương không đến gây chuyện thì chuyện này chỉ là mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, cứ để người lớn bọn họ giải quyết, còn nếu đối phương đến gây chuyện thì đây chính là chuyện của bọn họ.
Bọn họ đều không chung lớp, nếu như đối phương còn đặc biệt đến tìm Miêu Miêu, vậy cũng đừng trách mọi người không khách khí.
Tinh Tinh cùng Đặng Phong chỉ có thể ngừng lại, ồ một tiếng.
Trong lòng Miêu Miêu sớm đã xem Tinh Tinh cùng Đặng Phong như bạn tốt, bé nhịn không được kéo tay bọn họ, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn các cậu."
Chu Viên: "...."
Đợi cho bọn họ trở lại chỗ ngồi xong Chu Viên mới nói với Miêu Miêu, "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
Trong cặp Miêu Miêu còn để đồng hồ đeo tay mẹ Hoa mua cho Chu Viên, hôm qua mẹ Hoa đặc biệt nghiêm túc nói với bé, không thể tùy tiện nhận quà của bạn nam bởi vì những vật này đều phải trả tiền.
Miêu Miêu đặt cái hộp có chứa đồng hồ đeo tay trước mặt Chu Viên, "Mẹ tớ đưa cho cậu."
Suy nghĩ của Miêu Miêu rất đơn giản, bởi vì người trả tiền chính là mẹ của bé nên nói quà này là mẹ mình đưa cho Chu Viên.
Chu Viên sửng sốt, nói, "Mẹ cậu đưa cho mình?"
"Ừm, mẹ nói, cảm ơn con đã chăm sóc con gái của cô...." Thật ra lời này là mẹ Hoa ngầm nói nhưng Miêu Miêu cho rằng là mẹ kêu bé nói với Chu Viên.
Chu Viên nhìn đồng hồ đeo tay, nghe được lời này cậu nhịn không được muốn chọc Miêu Miêu, "Vậy cậu định cảm ơn mình như nào?"
Miêu Miêu lấy ra một cái vòng tay lấp lánh từ trong cặp.
Chu Viên nhìn thấy cái này, cậu vốn chỉ là thuận miệng nói một chút, không ngờ đến bé thật sự chuẩn bị quà tặng.
Hôm qua, lúc Miêu Miêu cùng mẹ đi dạo siêu thị thì lén mang theo tiền của mình.
Mỗi ngày bé đều có tiền lẻ để tiêu nhưng rất ít khi sử dụng.
Cô gái nhỏ tất nhiên đều cảm thấy đồ vật sáng lấp lánh nhìn rất đẹp, vậy nên nhân lúc mẹ không chú ý đến, bé liền mua.
Chu Viên sửng sốt, "Cậu mua sao?"
Miêu Miêu gật đầu nhìn cậu.
Chu Viên cảm thấy mình sẽ không bao giờ đeo loại vòng tay này.
Được rồi được rồi, người đàn ông chân chính sẽ không để ý trên tay đeo cái gì.
Vậy nên Chu Viên liền đeo cái vòng tay thủy tinh giả sáng lấp lánh này lên.
Miêu Miêu cũng chuẩn bị cho Tinh Tinh cùng Đặng Phong, Tinh Tinh rất thích đồ vật sáng lấp lánh này, bé hôn Miêu Miêu một cái, "Miêu Miêu, cậu đối với mình thật tốt!"
Đặng Phong cũng nói theo.
Chu Viên yên lặng thu hồi ánh mắt. Cậu không phải trẻ con, cho nên sẽ không có loại cảm xúc ngây thơ "Cậu đối với mình thật tốt" này.
Hôm nay là thứ hai, hết tiết thứ hai là phải hát quốc kỳ, cho nên sau khi hết tiết hai thì phải đi ra sân trường.
Thời tiết có hơi lạnh, lúc Miêu Miêu cùng đám đồng bọn nhỏ đi ra thì thấy một thằng nhóc ngăn ở cổng trường, ngón tay chỉ vào Miêu Miêu nói, "Mày qua đây một chút."
Miêu Miêu nhớ ký hắn, hắn chính là đứa bé trai nhổ nước miếng hôm qua.
Chu Viên kéo tay Miêu Miêu, nhìn về phía đứa bé trai dáng vẻ lưu manh, "Có việc gì?"
Hoa Quân nói, "Liên quan gì đến mày."
Miêu Miêu kéo tay Chu Viên, nhỏ giọng nói, "Tớ muốn nói chuyện với tên đó."
Chu Viên bất ngờ, cậu vốn cho là Miêu Miêu khẳng định không dám.
"Cậu tìm tớ làm gì?" Miêu Miêu muốn thương lượng với hắn.
Dưới cái nhìn của bé, bé muốn sống chung với ba mẹ, như vậy người này khẳng định cũng có ba mẹ của hắn, hẳn là hắn cũng muốn sống chung với ba mẹ của mình.
Dáng người Hoa Quân cao hơn Miêu Miêu không ít, dáng vẻ lưu manh, uy hiếp nói, "Tao cảnh cáo mày trước, đừng tưởng rằng mày họ Hoa thì chính người Hoa gia bọn tao, về sau nếu mày không nghe lời tao thì đợi bị đuổi ra khỏi nhà đi, để mày cùng với ba mẹ ruột của mày ngồi tù chung với nhau."
Miêu Miêu suy nghĩ, bé chân thành hỏi thăm, giọng điệu có chút đồng tình, "Cậu là bởi vì không nghe lời nên mới bị ba mẹ đuổi ra ngoài sao?" Miêu Miêu đã hiểu được, nếu như hắn không bị ba mẹ đuổi ra thì tại sao lại muốn ở chung với ba mẹ của bé?
Miêu Miêu nghĩ, người này thật đáng thương, trong nội tâm bé cũng không có cách nào tưởng tượng được nếu như có một ngày mẹ không cần bé nữa, đuổi bé đi, bé sẽ rất buồn bã, thế là Miêu Miêu nghiêm túc nói, "Vậy cậu phải nghe lời, như vậy thì ba mẹ của cậu sẽ đón cậu về."
Tinh Tinh ở bên cạnh phụ họa, "Miêu Miêu đừng nói như vậy, hắn vừa bị ba mẹ vứt bỏ, chúng ta nói như vậy có vẻ không có tình bạn."
Hoa Quân rõ ràng bị đâm trúng chỗ đau, muốn tiến lên đánh người.
Sau đó liền bị Chu Viên nắm lấy, "Cha mẹ cậu không dạy cậu quân tử động khẩu không động thủ sao?"
Tinh Tinh lập tức bổ thêm một đao, "Chu Chu, vừa mới nói hồi nãy rồi, ba mẹ người ta không cần hắn nữa, hiện tại hắn muốn đoạt ba mẹ người khác thì đương nhiên không có người dạy dỗ hắn rồi, không được, mình muốn gọi điện thoại cho ba mẹ, chiều nay đừng đón con về nhà, tự con cũng có thể về, bằng không ba mẹ của mình cũng sẽ bị đoạt mất."
Chu Viên: "...."
Miêu Miêu tưởng rằng Tinh Tinh thật sự lo lắng chuyện này, nhỏ giọng nói với bé, "Đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu cản mẹ cậu lại."
Đặng Phong ở bên cạnh xụ mặt, đảm nhận nhân vật bảo tiêu.
Hoa Quân đánh cũng không đánh được, càng thêm tức giận, "Mày mới là bị ba mẹ bỏ, ba mẹ mày còn ngồi tù!"
Miêu Miêu sững sờ, bé tiến lên cắn một cái trên tay Hoa Quân.
Tinh Tinh cũng học theo, tiến lên cắn một cái, Đặng Phong cảm thấy không nên lạc đội cũng nhanh chóng xông lên hung dữ cắn.
Hoa Quân lập tức khóc lên.
Lần này mấy giáo viên đều vây quanh, Chu Viên nhanh chân kéo ba đứa nhóc kia ra.
Miêu Miêu bắt đầu khóc.
Tinh Tinh ngồi dưới đất khóc lớn, "Mình sẽ không để cho cậu cướp mẹ mình.... Hu hu hu.... Về sau mình sẽ không có mẹ.... Mình không phải con trai...."
Đặng Phong cũng khóc theo, "Vì.... vì sao.... Muốn.... Cướp mẹ mình.... Mình... Mình cũng không phải.... Cố ý.... Nói lắp...."
Chu Viên: "...."
Lúc chủ nhiệm lớp đi tới thì thấy được cảnh tượng này, học sinh mới chuyển trường vừa ôm tay vừa mắng, "******"
Mà Tinh Tinh cùng Đặng Phong khóc đến tê tâm phế liệt, Miêu Miêu luôn nghe lời hiểu chuyện từ trước đến nay cũng khóc theo.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Lúc này người có thể hỏi được cũng chỉ có Chu Viên, mấy giáo viên kéo bọn nhỏ lên, "Chu Viên, chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Viên từ trước đến này không biết nói dối, trong mắt giáo viên là do trí thông minh của cậu quá cao nên không thèm giống như trẻ con.
Chu Viên nói, "Bạn học này lao đến nói muốn ba mẹ của bọn họ, còn muốn cho ba mẹ của bọn họ ngồi tù....."
Giáo viên: "...."