Tinh Tinh nhảy múa rất sống động, chính là lúc nên nhảy lên thì sẽ nhảy lên, tay chân đồng thời chuyển động.
Còn Miêu Miêu nhảy múa chính là điển hình của việc tập thể dục theo đài, đâu ra đấy, có chút cứng nhắc.
Nhưng Miêu Miêu lại không tự thấy được, sau khi tập được một lúc bé đã học xong được mấy động tác, Miêu Miêu vô cùng vui vẻ, cảm thấy nắm chắc trong lòng, Tinh Tinh làm người khác yêu thích như vậy, nếu bé học xong khẳng định cũng có thể làm người khác yêu thích giống Tinh Tinh.
Lúc chuông vào học vang lên, mọi người cùng nhau trở về phòng học.
Tiết buổi chiều, Miêu Miêu vẫn cố gắng trả lời câu hỏi như cũ, nhận được hoa hồng nhỏ.
Lúc tan học lần nữa, Chu Viên nói với Miêu Miêu, "Lúc bà ngoại tới cậu phải nhớ kỹ, gọi bà ngoại, không được thẹn thùng, nhớ nắm tay bà ngoại. Bà ngoại hỏi cậu cái gì thì cậu cứ nói cái đó."
Miêu Miêu nhìn cậu nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ mỗi câu Chu Viên nói.
Lúc tan học buổi chiều, giáo viên sinh hoạt nói, "Miêu Miêu, mẹ em tới đón em rồi."
Từ sau khi Miêu Miêu gọi mẹ, giáo viên sinh hoạt cũng không gọi là người lớn của em nữa mà gọi bằng mẹ em.
Miêu Miêu đeo cặp sách nhỏ bước ra, vừa đi vừa nghĩ đến lời Chu Viên nói, bé nhất định phải gọi bà ngoại, nhất định phải chào hỏi với bà ngoại, phải nắm tay bà ngoại bởi vì đó là mẹ của mẹ.
Lúc đi ra liền thấy một bà già đứng bên cạnh mẹ, thấy bé đi ra bà lập tức vừa cười vừa nói, "Miêu Miêu."
Đừng sợ đừng sợ, gọi bà ngoại.
"Bà ngoại." Miêu Miêu lấy dũng khí kêu lên.
Mẹ Hoa bế Miêu Miêu lên, "Đi, về nhà, bà cố ngoại đang ở nhà chờ chúng ta trở về."
Đôi mắt Miêu Miêu nhìn bà ngoại, bé có chút muốn nắm tay bà ngoại.
Bà ngoại gọi Miêu Miêu rồi nhìn bé, sau đó nói với mẹ Hoa, "Đôi mắt này của Miêu Miêu thật sự giống con như đúc, vừa lớn vừa tròn, Miêu Miêu của chúng ta chính là mỹ nữ nhỏ."
Miêu Miêu nghe được cảm thấy có chút ngượng ngùng, bà ngoại đây là đang khen bé, bé nhất định phải nói gì đó, nhất định phải nói gì đó, thế nhưng bé lại không biết nói gì, Miêu Miêu gấp đến mức con mắt cũng có chút đỏ lên.
Bà ngoại thấy bộ dạng này của Miêu Miêu, tưởng rằng mình làm bé sợ, vội vàng nói, "Lúc bà ngoại tới có mang theo hoa quả đóng hộp và mật ong cho Miêu Miêu, là do bà ngoại cùng với bà cố ngoại làm."
Mà bà ngoại thì cảm thấy đây là lần đầu tiên bà gặp đứa bé này, nếu bà hỏi lung tung này kia có thể sẽ làm cho đứa bé này không thích, trẻ con bây giờ không thích người lớn hỏi chuyện của mình.
Vậy nên sau khi bà ngoại nói xong, Miêu Miêu lại càng không biết nên nói cái gì.
Trong nội tâm bé rất nôn nóng, những thứ Tinh Tinh cùng Chu Viên đã dạy bé, bé lại không nhớ nổi một cái.
Nhảy múa giống Tinh Tinh hiện tại không thích hợp để làm, mẹ đang ôm bé nên bé cũng không có cách nào nắm tay bà ngoại, mà bà ngoại lại không hỏi bé nữa.
Trong lòng Miêu Miêu rất nôn nóng, càng nôn nóng bé lại càng không nghĩ ra được nên nói cái gì.
Nhưng bé biết tuyệt đối không được khóc, tuyệt đối không được khóc, nếu như khóc thì bà ngoại sẽ cho là mình không thích bà.
Đến lúc đó bà ngoại khẳng định sẽ càng thêm không thích bé.
Bà ngoại căn bản không nghĩ nhiều như vậy, trước khi bà đến mẹ Hoa đã nói hết mọi chuyện cần thiết cho bà.
Ví dụ như nói tính cách Miêu Miêu rất hướng nội, thẹn thùng, sợ người lạ, lúc vừa mới bắt đầu khẳng định sẽ không thích nói chuyện nhưng nếu bà nói nhiều với bé thì bé sẽ từ từ nói chuyện với bà.
Bà ngoại đương nhiên cũng có thể hiểu được bởi vì trẻ con bây giờ đều như vậy.
Miêu Miêu rất thất vọng đối với biểu hiện hiện trước đó của mình với bà ngoại, cũng may rất nhanh đã đến nhà.
Sau khi mẹ Hoa lấy chìa khóa mở cửa, lúc đi vào liền thấy bà cố ngoại đang ngồi trên ghế salon xem tivi.
"Mẹ, bọn con về rồi." Bà ngoại nói.
"Bà ngoại, bọn con về rồi." Mẹ Hoa nói.
Lần này Miêu Miêu rốt cuộc cũng biết nên nói cái gì.
"Bà cố ngoại, bọn con về rồi ạ." Miêu Miêu nói theo.
Bà cố ngoại ngẩng đầu lên từ trên ghế salon, giọng nói to lớn, vô cùng vang dội, "Miêu Miêu tan học về rồi à? Con có đói bụng không?"
Miêu Miêu rất giống như đang thi vấn đáp, người khác hỏi cái gì bé liền trả lời cái đó.
"Con không đói bụng, buổi trưa hôm nay con đã ăn rất nhiều cơm...." Buổi trưa bé còn ăn giúp Chu Chu rất nhiều.
Nhưng mà lần này không có ăn quá no, lần này Chu Chu cũng tự ăn không ít.
Sau khi Miêu Miêu nói xong lại cảm thấy giọng nói của bản thân quá nhỏ, bà cố ngoại chắc chắn không nghe được.
Thế là bé lấy dũng khí, cất cao giọng nói, nói lại lần nữa, "Con không đói bụng, buổi trưa con ăn rất nhiều cơm."
Bà cố ngoại gật đầu, "Con đói bụng sao, đói bụng thì đến ăn trái cây hộp đi, Miêu Miêu thích ăn trái cây nào?"
Miêu Miêu chớp mắt, bé vừa mới nói không đói bụng.
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, nói với Miêu Miêu, "Bà ngoại cùng với bà cố ngoại mang cho con trái cây hộp đó."
Miêu Miêu suy nghĩ, biểu hiện của bé hôm nay không tốt.
Trong lòng bé bây giờ rất sợ hai người bọn họ đều không thích mình.
Miêu Miêu nhanh chóng nắm tay bà cố ngoại, "Bà cố ngoại...."
"Miêu Miêu cũng muốn ăn trái cây đúng không?" Bà ngoại mở một hộp trái quýt ra.
Sau đó bà lấy một cái muỗng đút cho Miêu Miêu.
Miêu Miêu ăn một miếng, ngọt ngào, rất rất ngọt....
Miêu Miêu nhớ tới lời Chu Viên nói, thế là bé lại đem đồ hộp cho bà ngoại, "Bà ngoại, bà ăn đi."
Bà ngoại sửng sốt một chút, "Đúng là một đứa nhỏ ngoan."
Mẹ Hoa ngồi bên cạnh xem, cô bất ngờ vì Miêu Miêu nhanh như vậy đã có thể ở chung được với hai người già.
Cô vốn cho là còn phải chuẩn bị từ từ, không nghĩ tới chính Miêu Miêu lại ngồi bên cạnh bà cố ngoại, hơn nữa còn chia cho bà ngoại và bà cố ngoại một ít.
Rất nhanh bọn Chu Viên liền gọi Miêu Miêu đi làm bài tập, nghe nói Miêu Miêu phải làm bài tập bà cố ngoại liền tắt TV.
Video vừa mở Tinh Tinh đã hỏi Miêu Miêu có nhảy múa không? Bà ngoại có phải rất thích bé không?
Mặt Miêu Miêu nhanh chóng úp trong bài thi, "Không có...."