“Mau nhanh chân lên! Cần giải cứu gấp những người đang bị mắc kẹt ở đây trước khi quá trễ!”
Tiếng loa ở bên ngoài đang vang vọng, cùng với những Thợ Săn đang giải quyết các con quái đang có ý định chạy ra ngoài thành phố.
Nhưng vì các đợt quái ngày càng quá nhiều, họ không thể xông vào hết được.
“Đội trưởng, chúng ta không thể tiến vào trong được. Cứ như thế này e rằng những người bên trong đã…..”
“Đừng nói bi quan! Chúng ta phải nhanh chân hết mức có thể…….”
Họ vẫn chưa nói hết thì bỗng có làn bụi lớn thổi qua họ. Khi tan hết, họ lại phát hiện thêm những con quái lớn, cùng với một cậu bé đang dùng giày phản lực đang cố chạy hết sức về phía họ.
Cũng vừa lúc lực lượng của tập đoàn Ân Điển tới nơi, họ nhanh chóng nhảy vào xử lí tình hình.
“Cậu bé, sao lại chạy ra…”
Quản gia trưởng của gia tộc Kim nắm quyền điều động đội tạm thời chưa kịp nói xong thì cậu bé nhanh chóng ôm lấy chân bà, nói với vẻ khẩn cầu.
“Làm ơn, xin hãy nhanh chóng cứu hai người họ. Anh Hajin và một anh với mái tóc màu xanh đang cố gắng cầm cự để câu giờ.…….”
Cậu bé vừa khóc lóc vừa nói những gì bên trong đang diễn ra, quản gia ý thức được tình hình nghiêm trọng đang xảy ra theo chiều hướng xấu.
“Nhanh chóng cử 1 đội vào bên trong giải cứu 2 người họ, đồng thời dọn dẹp lối đi vào hầm trú ẩn của bảo tàng.”
Quản gia ra lệnh ngay tức khắc, đồng thời ngồi xuống xoa lưng cậu bé.
“Cậu bé dũng cảm đấy, nhóc tên là gì vậy?”
“Cháu….cháu tên là Amethyst….cháu không có cha mẹ…….”
“……..”
“Cháu đi theo ta nhé, ta sẽ dẫn hai người họ ra."
Amethyst gật đầu liên tục sau đó nhanh chóng theo gót chân của quản gia quay lại bên trong với một đội phía sau.
1 phút sau, khi hai người đã quay lại sảnh chính bảo tàng, chưa bước vào thì lại bị mùi máu tanh của quái vật xộc thẳng vào mũi.
“Khụ…khụ”
“Cậu nho….Amethyst, cháu bịt mũi lại.” – Quản gia trưởng nhanh chóng bịt mũi cậu lại bằng khăn tay.
Lo cho Amethyst xong, một người bất ngờ lên tiếng khi phát hiện được Suho và Hajin đang ngã gục bên góc tường.
Amethyst nghe thấy tin này liền nhanh chóng bất chấp lời cảnh báo chạy về phía 2 người ở vị trí họ tìm thấy. Quản gia thấy vậy cũng nhanh chóng xông lên, tiêu diệt hết những kẻ địch đang chờ chực tấn công Amethyst.
“Anh Hajin, anh hãy tỉnh dậy đi, anh đã thành công rồi.”
Hajin bất ngờ nghe thấy tiếng Amethyst thì quay đầu nhìn, phát hiện ra quản gia và lực lượng viện trợ đã tới cùng với Amethyst đang vậy tay về phía 2 người.
“Amethyst, làm tốt lắm. Anh và anh Suho……..”
Hajin chưa kịp nói xong thì lại ngất đi vì suy kiệt mana, Amethyst thấy vậy liền cố gắng gào lớn để đánh thức cậu.
Quản gia trưởng thấy Hajin chực chờ bên cạnh Suho, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên với tư cách là một Vệ Sĩ, bà thấy vậy cực kì vui mừng.
...“Cậu tìm được đúng người rồi đấy, thiếu gia Kim Suho.”...
18h, bên ngoài bảo tàng.
“Ha……”
Kim Hajin bất ngờ tỉnh dậy sau cơn kiệt sức. Sau khi từ từ trấn tĩnh bản thân, cậu phát hiện ở lối vào đều là những khách quan đang rời khỏi hiện trường, bản thân đã được chuyển ra ngoài ở ghế dài.
“Kim Hajin, cậu ổn chứ?”
Cậu quay đầu nhìn thấy Suho đang ngồi cạnh cậu, nhưng cậu lại chú ý tới những sợi tóc đang còn bám dính trên đùi Suho.
“Chờ đã, sao cậu ấy lại………Chẳng lẽ từ nãy tới giờ mình nằm trên đùi của cậu ấy?”
Hajin bất ngờ đỏ mặt sau đó quay mặt hẳn đi. Phản ứng như vậy khiến Suho có chút bật cười hẳn ra, vì đây là lần đầu tiên thấy một người nhanh chóng thay đổi cảm xúc thế này.
“Mừng cậu tỉnh dậy, Kim Hajin. Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của Vệ Sĩ.”
Quản gia trưởng nhảy ra từ bụi cỏ một cách bất ngờ, khiến cậu bị dọa thêm một phen nữa. Nếu đang trong trạng thái cạn mana nữa, cậu chắc chắn mình sẽ ngất tới sáng mai.
“Tuy biết nhờ điều này khá là xấu hổ, nhưng phiền cậu hãy băng bó lại vết thương cho cậu ấy.”
Hajin nghe xong liền ngơ ngác nhận lấy hộp cứu thương từ tay quản gia, sau đó theo bản năng nhìn về Suho thì phát hiện vết đỏ thẳm đang thấm vào áo cậu.
“Kim Suho, cậu làm phiền cởi áo ra được không?”
Suho nghe thấy vậy cũng nhanh chóng đỏ mặt vài phần, vội che lại phần ngực và ngăn cản cậu.
“Cậu biến thái! Đây là ở ngoài đấy, đừng làm vậy với tớ. Tớ chưa muốn mất đi ngay đâu!”
“LÀM ƠN BỚT GIÙM! TỚ CẦN THAY BĂNG VẾT THƯƠNG CHO CẬU ĐẤY!”
Hajin nhanh chóng nói rõ mục đích, Suho nghe thấy vậy liền cảm thấy bản thân đáng nhục ngay tại chỗ, chấp nhận nghe theo lời cậu vô điều kiện mà bỏ áo khoác ra.
Cậu cũng không muốn chần chừ thêm, lập tức tháo băng và thay băng một cách chậm rãi và cẩn thận. Amethyst cũng đem cho Hajin lọ thuốc trị thương lấy từ quản gia, khiến cho Suho bấc giác tưởng tượng ra một hình ảnh về tương lai của họ.
“Đây là…….cảm giác sau khi hoàn thành một trận chiến lớn đây sao?”