"Xin lỗi, tôi muốn hỏi ông có biết hai người trong tấm ảnh này không?"
"....."
Soohyuk khẽ nhìn vào bức ảnh, đó là Kim Suho và Kim Hajin.
Ông khẽ nhước mắt nhìn lên hai người họ, đồng phục cũng như hành động đã làm ông biết được mục đích.
Nhưng làm sao họ lại có tấm chụp riêng này chứ, điều đó không khỏi nghĩ tới việc câu trả lời sẽ tạo ra kết quả thế nào.
"Để ông xem nào....."
Soohyuk khẽ cầm lấy tấm ảnh, nhưng bất ngờ Jonghak lại giớ thói bạo lực, suýt đẩy ngã ông ấy.
"Này lão già kia, tấm hình này mà có sơ suất gì thì ông có gánh nổi trách nhiệm không? Chúng tôi đang có việc với hai người này, mong ông lẹ tay lẹ miệng coi!"
Dưới sự áp lực đó, ông đã hiểu đấy là mệnh lệnh của trường Cube hạ xuống, thế này thì ông tuyệt đối không hé nửa lời.
"Ông...ông xin lỗi, chú hoàn toàn không hề biết hai người. Với lại, tôi bị loạn thị....cho nên...."
Khẽ run tay liên tục, Nayun nhẹ nhàng lấy lại tấm ảnh, ánh mắt không ngừng lườm nguýt cậu ta chỉ vì hành động vừa nãy.
"Cháu xin lỗi, cậu ta không hiểu chuyện lắm, mong bác có thể bỏ qua nhé. Còn nữa, nếu như bác có thấy hai người này, bác hãy tới chỗ tình báo của trường cháu để thông báo nhé, cháu hứa bác sẽ không thể không có lợi đâu."
"À....Bác biết rồi, cảm ơn cháu nhiều....."
Soohyuk đẩy giỏ xe hàng trong cảm giác run rẩy, Nayun tiếp chuyện xong không thương tiếc gì mà dẫm chân Jonghak bằng giày cao gót.
"Đau quá!!!"
"Cậu thật là, biết nãy làm tớ mất mặt thế nào không hả? Cậu nói chuyện với người già như thế này, tớ phải biết ăn nói sao?"
"Nhưng mà ông ấy nhìn thoáng qua cũng chỉ mới giữa 30-40 thôi mà, cậu làm tớ oan quá...."
"Miệng lưỡi nhà....Chờ đã, 30 - 40?"
Nayun chợt để ý tới hành động lúc nãy, chúng run tay đó hoàn toàn không phải là bệnh thường xuyên của tuổi lão.
Có thể giác quan lúc cô săn bắn đã khiến cô vô thức nhận ra điều gì có ý ẩn, lại lôi Jonghak đi về phương hướng người đó bỏ đi.
"Chờ đã, đó không phải là hướng ông ấy vừa mới đi cách đây chưa lâu mà?"
"Tớ có cảm giác rằng ông ta có gì đó đang giấu diếm chúng ta, nếu linh cảm của tớ không hề sai."
"Dẫu vậy thì....Úi...bình tĩnh đi cô nương...."
*Píp.....píp.....*
Nhân viên đang quét mã từng hàng một, Soohyuk vừa kiể tra máy vừa lấy tiền ra, nhưng một cái lạnh rợn gáy ấp tới, điều đó vô thức khiến ông có chút gấp gáp mà hối nhân viên.
"Bác cần đi gấp hả? Tổng tiền là 150 ngàn won, tiền mặt hay thẻ thanh toán?"
"Của cháu đây, 200 ngàn won, số còn lại là tiền boa cho cháu."
"Ơ...bác ơi, chuyện này....."
Soohyuk vội cầm túi đồ rời đi, cô nhân viên không hiểu tình huống, nhưng vẫn nhét tờ tiền vào khay, sau đó lấy ra 50 ngàn won bỏ vào túi của mình.
Đấy là tiền boa thừa mà, hợp đồng cũng đâu nói gì tới việc giữ luôn tiền đấy.
Phía khác, ông đang vội vã mở cửa và khởi động xe.
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy rõ 2 cậu học sinh mới nãy hỏi chuyện giờ cũng lên xe, lại còn là cùng lúc với ông.
"Tuyệt đối không thể để hai người kia biết được tung tích của Hajin....."
Ông cứ vẩn vơ suy nghĩ ấy mà rời đi, chiếc xe ô tô lớn cũng canh thời điểm chuẩn lúc bám theo phía sau.
"Cứ bám sát chiếc xe đó đi về đâu, tôi không tin ông già ấy lại có thể lừa gạt dễ dàng đến thế."
"Chuyện này dù sao thì cũng triển khai gần 1 tháng trời mà không thấy đâu, cơ hội này nếu như mình bỏ lỡ thì coi như là không manh mối nào hết."
Nayun tình nguyện tiếp nhận vụ tìm kiếm này vì 2 lý do: Lo lắng cho Suho và tìm Hajin tính sổ vì dám chặn số cô thành danh sách đen, thậm chí đổi số mà không hề báo cô một tiếng nào.
Vô thức tỏa ra luồng sát khí không ngờ tới, Jonghak suýt đánh rơi luôn cả ly nước ngọt cậu đang uống dở, không ngờ tới Nayun lại có sự quyết tâm trong việc này.
Quả đúng là tướng phu thê có một không hai......
11h, tại một căn hộ nhỏ bé.
"Bố ơi, hôm nay bố về sớm vậy?"
"Bố ơi, tối nay chúng ta sẽ có lẩu đúng không ạ? Tụi con muốn ăn lâu lắm rồi."
Ba đứa con đang bu quanh dưới chân ông, khiến cho nỗi lo sợ suốt dọc đường đi tan biến hẳn.
Nayun và Jonghak cũng tới noi và quan sát động tĩnh từ nãy đến giờ, nhưng chưa thấy điểm nào đáng ngờ nên chỉ có thể thở dài, bỏ qua việc quan sát.
"......Nayun, lần này linh cảm của cậu sai bét quá lộ liễu luôn ròi."
"Cậu....im...miệng.....! Chuyện hôm nay cấm được nói ra với bất kì ai đâu đấy!"
"Thề giữ kín miệng đến hết đời, dù sao thì chúng ta nên quay về và thuê một thám tử tại gia thôi. Yeonha đã chi lượng lớn tiền để làm điều đó thôi."
Nayun thất thần mà ngủ gục luôn, đương nhiên cậu không thể để hôn phu ngủ lại trên xe nầy nên đã ra lệnh cho tài xế đưa trực tiếp về nhà.
"Mấy đứa cầm túi đồ này đưa cho mẹ nhé, chúng ta sẽ làm bữa ăn thịnh soạn bằng đống này."
Những đứa trẻ háo hức cầm lấy túi đồ đem vào nhà, Soohyuk ước rằng Thyst nhà họ có thể hòa đồng với nhau.
Nhưng chuyện lúc này hoàn toàn không thể ngó lơ được lần 2, ông trực tiếp lấy đồng hồ được mua bởi Suho liên lạc bằng tin nhắn khẩn cấp.
[Tôi đang có nguy cơ bị theo dấu rồi, chuyện này khẩn cấp lắm rồi, thiếu gia Hajin, thiếu gia Suho.]