Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu

Chương 65: Đêm sao



"Rachel, đây là Amethyst, thành viên của gia đình tớ. Hân hạnh gặp mặt lần đầu."

"....."

Thyst vô cùng ngại ngùng trước chị gái lạ lẫm này, nhưng ít nhất thì cậu bé thầm nghĩ đây không phải là người xấu hoàn toàn, vì nếu là vậy thì không được vào đây.

Rachel nhìn đối phương lại ngỡ ngàng, sau đó từ từ chậm rãi đi đến chỗ cạnh Thyst, cúi người xuống chút để nhìn rõ hơn.

"Em là Amethyst? Hình như là chị có loáng thoáng thấy đâu rồi....."

"Ở viện bảo tàng Anh Hùng.....Nhưng em còn không thấy tóc chị lần nào mà."

Rachel lại khẽ nhìn qua Hajin, ánh mắt đầy ngờ vực mà hỏi ra một câu khiến cả hai đờ mặt ngay từ vẻ ngoài.

"Cậu bắt cóc con người ta đem về làm con mình đó hả? Sao tôi còn chưa từng nghe qua việc tin tức nào đó ai bị bắt cóc."

"Cậu bé đó bị người nhà bỏ rơi ngay tại đó, tớ cũng không nỡ lòng nào đem tới trại mồ côi được, mềm lòng mà nuôi nấng nó như con ruột thôi."

Rachel không tin, lại liếc sang thấy Suho cũng gật đầu tán thành về câu chuyện, nhân sinh của cô có chút thay đổi về tình cảm nam nữ này.

Nhìn qua Thyst sắp phải rơi lệ, cô chưa kịp xiêu lòng thì lại ôm chặt cậu brs, hối lỗi liên tục.

"Chị xin lỗi nhóc, đã khiến nhóc nhớ chuyện buồn rồi. Lát nữa chị xong đợt huấn luyện chiều nay thì chị mua mấy món quà cho em coi như là bù đắp tinh thần nhé. Tội em quá, đơn thân đơn cảnh thế mà...."

Hajin bị sự lật mặt đầy ngoạn mục của Rachel làm cho hết hồn, sợ cô ấy ấp úng âm mưu nào đó mà cậu không ngờ tới như lần trước, định tách hai người họ ra nhưng lại bị thẻ tín dụng của Rachel chặn lại trước mặt.

"Tiến tới đây tớ sẽ cào thẻ bằng khuôn mặt cậu cho đến khi nó in ra tiền thì thôi, đừng trách tại sao cậu tự mình lãnh hậu quả khi cắt ngang khoảnh khắc này."

"Cậu bị cuồng con nít hả........?"

Rachel mặc kệ lời bóng gió của đối phương mà vẫn xoa má của Thyst đến khi nó chảy xệ ra, nhưng vì đợt huấn luyện tiếp theo sắp bắt đầu nên không thể không quay về được.



Cô chỉ có thể xoa đầu và tạm biệt trước khi rời đi, hai người họ tưởng rằng có thể thở phài một hơi, ai ngờ đâu cô ấy lại nói một lời cuối cùng.

"Tối nay tớ sẽ quay lại đây ăn lẩu với mấy cậu. Cứ bày dụng cụ hết đi, nguyên liệu tớ đãi hết và nhờ quản gia gửi qua!"

"......."

Sau 5 tiếng huấn luyện đặc cách và các khoảng thời gian tự do khác, cuối cùng cũng đến thời gian 9h.

Bảo vệ nơi quân sự về đêm khá lỏng lẻo, cũng không hề có giới nghiêm chỉnh vì một phần ảnh hưởng của giới quý tộc, nên cũng có một vài người lẻn ra đấy, Rachel cũng không phải là ngoại lệ.

Cô thất thần nghĩ tới việc huấn luyện chiều nay lại quá lâu, cộng thêm với một vài chuyện mà giảo quan cứ kể qua kể lại, giờ đã quá thời gian ăn tối của họ rồi.

Thất thần quá, tự mình hẹn họ cùng nhau ăn tối, mà chính bản thân cô lại khiến họ leo cây, đây không phải là tự mình lừa mình, tự đâm nhất dao vào lòng tin tưởng của họ rồi.

Nhưng ít nhất cô phải chứng kiến tận mắt, chuẩn bị sẵn nhừng lời xin lỗi thịnh trọng, để họ không thể mất tin tưởng vào cô.

Cô cứ men theo con đường cũ mà tới lại khách sạn, nhân viên cũng cung kính chào, cô lại thờ ơ đi ngang mà bước vào.

Dẫu sao thì nếu không phải vì Hajin ở đây, cô cũng chẳng thèm vào đây.

Nhưng lòng cô cứ mãi thấp thỏm, lòng như lại càng nóng hơn, dần dần không biết từ lúc nào mà để ý rằng cô đã đứng trước phòng của họ.

"........."

"Mình đáng lẽ nên cảm thấy hổ thẹn mới đúng.....Cứ cố chấp tới đây làm gì chứ, để họ lại có cơ hội từ mặt nhau?"

Cứ chần chờ mãi, bỗng nhiên tiếng mở cửa lại phát ra, Hajin với khuôn mặt vội vã mà nhìn cô đầy kinh ngạc.

"Rachel, cậu tới đúng lúc quá. Lẩu cũng vừa mới chuẩn bị xong, cậu vào ăn cùng đi."

Rachel ngơ ngác, cô tưởng họ lại định trách mắng cô nữa chứ?

Cô nhìn vào bên trong thực sự có mùi hương của lẩu mới nấu, cửa sổ mở toang sẵn có thể nhìn ra bên ngoài bầu trời đầy sao đêm nay, và hai người khác ngồi trên bàn luôn chờ đợi cô vẫy tay bảo nhanh tới đây ăn cùng.



"Rachel, đống nguyên liệu này cậu gửi qua, tụi tớ có khâu xử lý hơi vụng quá, phải mất gần nhiều tiếng lắm mới ổn hết được đấy. Hương vị thế nào thì cậu cùng đừng chê đấy nhé."

"Chị Rachel, cùng ngồi ăn với mọi người nào. Sao đẹp lắm, ngồi cạnh cửa sổ ăn vui lắm."

"........"

*Ục....ục....ục....*

"Và thế là đấy, lão giáo quan đó cứ lải nhải quá trời cơ, tớ còn không thèm nghe nổi một chữ nào luôn đấy."

Rachel kể lại hết sự việc cô trải nghiệm chiều nay, ba người họ theo quán tính mà cười lên, suýt bị sặc thức ăn tập thể.

"Chị Rachel, chị đến từ nước Anh, ở đấy có gì vui lắm không?"

"Nếu nói là vui hay không, đợi lúc nghỉ hè chị sẽ dẫn em đi chơi nhé?"

"Nhưng còn anh Suho và anh Hajin......"

"Thôi mà em ơi, lâu lâu để hai người họ có một chút không-gian-riêng-tư nhé. Em giờ có thể coi bản thân như là một bóng đèn cản đường đó."

Hajin nghe cuộc đối thoại liền muốn mặc kệ mà đánh không thôi, cô ấy đang tiêm nhiễm mấy điều kỳ quặc vào trẻ ngây thơ đó.

Suho thấy phản ứng của cậu chỉ cười nhẹ, sau đó lại hỏi Rachel.

"Rachel, bữa tối này......cậu cảm thấy vui không?"

Cô ngây người ra một chút khi nghe được câu hỏi, lại nhìn vào nồi lẩu còn sôi ùng ục và biểu cảm của họ.

"Vui lắm.....Vì tớ có thể trải qua khoảnh khắc này.....Cảm ơn hai cậu, và cả Amethyst nữa."

- --------End-------