Hà Trường Thanh nhàn nhã đánh tay lái, điều khiển chiếc xe hơi điện thương hiệu Cloudy mang logo hình mặt trời khuất ⅘ sau đám mây của mình từ trong gara chạy ra, rời khỏi con đường núi quanh co hiểm trở, hòa vào dòng xe thưa thớt trên đại lộ.
Phía sau lưng y, AI tên Beatus tận chức tận trách, chịu thương chịu khó mà sập cửa gara, đóng lại cổng lớn, kiểm tra hệ thống an ninh, điều chỉnh các loại thiết bị điện tử trong nhà sang chế độ nghỉ… Làm tất tần tật mọi việc, đảm bảo không lưu lại tai họa ngầm nào, để Hà Trường Thanh yên tâm đi làm, không cần lo lắng buổi chiều tan tầm trở về phát hiện đạo chích từng ghé thăm, hay thê thảm hơn nữa là xảy ra chập điện cháy nổ thổi tung cả căn nhà trong vòng vài nốt nhạc.
Hà Trường Thanh nhìn thoáng qua hình bóng căn biệt thự nằm giữa lưng chừng núi rực rỡ đẹp tươi, muôn hồng nghìn tía của mình ngày một thu nhỏ lại, rồi hoàn toàn mất hút trong kính chiếu hậu.
Âm thầm cảm thán dù đã dọn ra ngoại ô ở suốt ba năm ròng, mỗi ngày từ biệt thự lái xe đi làm, y đều bị khung cảnh tuyệt đẹp vừa rồi làm cho say mê một phen.
Căn biệt thự này là món quà tốt nghiệp đại học mà Hà Diễm Sinh tặng cho con trai. Ngay khi nhận được chìa khóa, Hà Trường Thanh liền chuyển nhà ngay tức thì.
Y chưa hề luyến tiếc căn hộ chung cư ở tầng 26 có tầm nhìn tuyệt đẹp trong trung tâm thành phố, không chút do dự lao về phía căn biệt thự vừa cổ điển vừa hiện đại tọa lạc ở vùng ngoại ô yên tĩnh này.
Kể từ đó, mỗi ngày Hà Trường Thanh phải mất gần 50 phút đồng hồ lái xe từ biệt thự đến phòng khám tâm lý nằm giữa lòng đô thị nơi y công tác. Chưa kể 50 phút đó chỉ là thời gian ước tính lý tưởng, trong trường hợp giao thông thuận lợi.
Rồi khi tan tầm, y cũng phải bỏ ra một quãng thời gian tương đương để lái xe về nhà.
Tính đi tính lại, mỗi ngày Hà Trường Thanh đều lãng phí gần 2 tiếng đồng hồ chỉ để lái xe đi đi về về.
Trên thực tế, Hà Trường Thanh không cảm thấy việc này quá phiền hà và khó chấp nhận. Thậm chí y còn nghiên cứu tìm được tuyến đường có phong cảnh đẹp mắt nhất để có thể vừa lái xe vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Hà Trường Thanh từ biệt thự xuất phát, chạy qua một khúc ngoặt không bao lâu liền gặp ngã tư đường. Y chậm rãi rẽ vào một ngã đường quen thuộc, thậm chí còn có tâm trạng bật nhạc lên và lẩm bẩm hát theo giai điệu vui tươi đang phát ra.
Nghĩ đến ngày mai buộc lòng phải đi xem mắt, Hà Trường Thanh cảm thấy hôm nay mình càng nên vui tươi lên, coi như tận hưởng những thời khắc tự tại cuối cùng trước khi bước lên đoạn đầu đài.
Bị so sánh của chính bản thân mình làm cho buồn cười, Hà Trường Thanh âm thầm lắc lắc đầu, cười nhẹ nhìn khung cảnh chung quanh biến đổi dần, từ một loạt các loại cây xanh cao ngất ở ven đường, chậm rãi thay bằng mặt hồ lóng lánh sáng ngời vì phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Hồ nước vừa rộng vừa dài, gần như chạy cặp kè một quãng bảy tám trăm mét với đại lộ dẫn về phía trung tâm thành phố.
Như mọi khi, Hà Trường Thanh lái xe ôm sát lan can song song với hồ nước. Khoảng cách giữa y và hồ nước phải gọi là gần trong gang tấc. Hà Trường Thanh ngồi trên xe, dường như chỉ cần mở cửa và nhẹ nhàng đưa bàn tay liền có thể chạm vào lớp nước trong vắt màu xanh lam như thể là hình chiếu của bầu trời vậy.
Đáng tiếc, lần thứ hai trong cùng một buổi sáng, tâm trạng tốt đẹp của Hà Trường Thanh bị phá nát.
Xe đang chạy yên lành, Hà Trường Thanh chợt phát hiện những chiếc xe chạy đằng trước mặt y thình lình giảm tốc độ, cuối cùng thắng lại, đứng yên tại chỗ.
Mấy chiếc xe ở làn đường bên cạnh cũng xảy ra tình trạng y hệt.
Hà Trường Thanh không thể không giảm tốc độ rồi dừng, may mắn không xảy ra va chạm với xe phía trước.
Đã rời xa vùng ngoại thành, sắp sửa vào khu vực đô thị, số lượng xe cộ qua lại bắt đầu đông hơn. Qua kính chiếu hậu, Hà Trường Thanh nhìn thấy một loạt xe ngay phía sau y và ở mấy làn đường còn lại cũng buộc lòng giảm tốc độ và thả neo ngay trên đại lộ.
Bên này xe dồn đống ngày một nhiều, phía con đường ngược chiều bên kia dải phân cách lại trống huơ trống hoác không một chiếc xe nào xuất hiện, chứng tỏ ở phía trước nhất định đã xảy ra chuyện gì khiến xe ở cả hai phía đều không thể di chuyển được.
Nghe tiếng còi xe dồn dập vang lên ở sau lưng như thúc giục y và những chiếc xe phía trước mau tiến lên cho mình đi, Hà Trường Thanh đảo tròng trắng mắt một chút.
Thật không hiểu nổi mấy tài xế kia nghĩ thế nào, đường thì tắc rồi nên cả loạt xe phía trước mới không thể đi được, nhấn còi loạn xị ngoài việc chế tạo tạp âm điếc tai ra có ích lợi gì khác hay không? Có thể tạo ra phép màu hô biến cho đường hết tắc không?
Mặc kệ đống tạp âm phía sau, Hạ Trường Thanh tắt nhạc, hạ kính cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài.