Tô Tâm Đường - Dư Trình

Chương 12



Con ngươi màu hổ phách trong mắt hắn co lại nhanh chóng, Tô Sóc ba chân bốn cẳng xông lên trước. Một tay nắm chặt lấy cổ áo Tô Nghiên rồi đưa tay còn lại một quyền lên mặt y. 

Tô Nghiên không có ý trốn tránh, bị đánh anh trai đánh xong còn cười hắc hắc, đưa tay vuốt khóe miệng đang rỉ ra máu, nói: “Thì ra anh cũng biết nổi giận sao?” 

Tô Sóc không những không để ý tới mà còn muốn tiếp tục đánh Tô Nghiên. Hai Alpha đang tuổi đôi mươi nên thời điểm này mùi hormone thịnh vượng nhất trong tuổi trẻ của mình. Tình huống này lý trí đã sớm ra bị đá qua một bên, ai muốn quản việc đang xảy ra nữa chứ. 

“Tao đã cảnh cáo báo mày rồi mà mày không nghe à? Tao không cho phép mày đụng vào Dư Đường rồi. Có phải mày bị điếc đúng không?” Tô Sóc như nổi điên lên gào thét. 

Tô Nghiên bị hắn đè xuống đất cổ áo bị Tô Sóc nắm lấy, đầu bị ép ngửa ra sau, vốn nên là chật vật nhưng trong mắt y lại tồn tại ý cười thật đậm: “Có sao? Có lẽ là…” 

Tô Sóc xiết chặt nắm đấm lần nữa giơ lên. 

“Nhưng mà… ” Tô Nghiên lại nói:  “Em ấy tình tôi nguyện, anh quản được sao?” 

Tô Sóc ánh mắt trì trệ, sửng sốt một lát, hỏi: “Có ý gì?” 

Trên tay không khỏi lỏng một chút, Tô Nghiên thừa cơ thoát khỏi tay Tô Sóc vừa đứng thẳng người liền nghênh ngang hướng đến chỗ Dư Đường đang đứng đi ngang qua. 

Tô Sóc quay đầu liền nhìn thấy Tô Nghiên đứng lại chỉnh lý quần áo xốc xếch cho Dư Đường. Dư Đường không biết là bị hù dọa quá mức nên sợ hãi hay là làm sao nữa mà đứng ở nơi đó bất động, chỉ khi Tô Nghiên đưa tay chạm mặt cậu ý tứ muốn sờ thì cậu thoáng nghiêng đầu né tránh một chút. 

“Ngoan, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn. Hôm qua không phải em nói là muốn ăn hải sản sao?” 

Ngữ khí thân mật, phảng phất tình yêu cuồng nhiệt dành bạn lữ của mình. 

Dư Đường không có đáp lời, Tô Nghiên liền kéo tay của cậu đi tới cửa, đi ngang qua hắn liền bị cánh tay của Tô Sóc vươn ra ngăn lại không cho đi. 

Cả khuôn Tô Nghiên mặt đều hiện lên vẻ đắc ý, nói: “Còn chuyện gì nữa vậy anh trai?” 

Mặt Tô Sóc như tỏa ra khí lạnh, lúc này mới có một chút phản ứng như những Alpha đang cố gắng kiềm chế cơn giận, trong mắt lóe lên những đường tơ máu đỏ tươi, ánh mắt gắt gao giằng co nhìn thẳng vào Dư Đường. Người ngoài nhìn vào nét mặt của hắn đều hiểu ngay cả một chút không cam lòng đều không tồn tại. 

Tô Nghiên lôi kéo Dư Đường, nghĩ là nuốn lách qua vật cản đường để ra ngoài, Tô Sóc liền đưa tay giữ chặt Dư Đường một bên khác tung chiêu cuối nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.” 

Trong vòng một ngày mà phải bàn về một đề tài tận hai lần, điều này rõ ràng không giống cách xử lý của Tô Sóc thường ngày. 

Hắn yêu nhất là mùa nào thì ăn món đặc trưng của mùa đó. Lúc trước khi chưa kết hôn thì mỗi lần lăn giường đều thay xoành xoạch không đếm xuể, cùng bạn giường đã gặp nhau trong vui vẻ thì cũng đến lúc chia tay để đường ai nấy đi. Đối phương muốn đi hắn cũng vui vẻ thoải mái, chưa từng có ý muốn giữ lại. 

Thế nhưng là những điều này với hắn mà nói đã là quy tắc chung mà thành quy luật với mọi bạn giường. Nhưng tất cả đều này đều bị Dư Đường – Omega nhỏ này phá vỡ. 

Tô Sóc trong đầu loạn thành một cục, nghĩ không ra một câu hoàn chinh, chỉ hỏi cậu: “Có phải là Tô Nghiên ép buộc cậu đúng không?” 

Trong phòng chỉ còn hai người, Dư Đường trong ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy mờ mịt, nhìn về phía Tô Sóc với ánh mắt không có vô hồn, môi nhỏ mím lại rồi mở ra lúng túng muốn nói mấy lần, tiếp theo là lắc đầu nhè nhẹ. 

Lúc đến tận bây giờ, Tô Sóc lại cũng không rõ tột cùng là bản thân mình muốn nghe câu trả lời như thế nào từ cậu. Trong lòng hắn bây giờ chia ra hai phe dằn xé, một bên thì nóng lòng muốn biết chuyện có đúng như hắn thấy hay không, còn một bên thì nghĩ nếu mọi chuyện như hắn đã thấy thì hắn phải làm sao bây giờ. 

“Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?” 

Dư Đường lại lắc đầu. 

Tô Sóc giận quá chỉ cười, hơi thở lúc này hơi hỗn loạn, hắn đang phát run vì mất bình tĩnh. Hắn bỗng nhận ra mình trở thành trò cười từ đầu đến cuối. Vài ngày trước còn sợ người khác làm phiền nhắc nhở Omega nhỏ chú ý tránh xa đệ đệ của mình một chút, ai biết rằng người ta đã sớm cấu kết với nhau. Giống như một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh, tự nhiên hắn lại xen vào việc của người khác. 

Tô Sóc hít sâu một hơi, hỏi: ” Đứa nhỏ này là của Tô Nghiên sao?” 

Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng, Dư Đường trầm mặc lắc đầu. 

Tô Sóc đưa tay ôm lấy khóe miệng, nhếch môi cười thành tiếng hỏi tiếp: “Vậy là con của ai?” 

Dư Đường từ đầu đến bây giờ đều không có lên tiếng, nghe được câu hỏi này mới có một chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn Tô Sóc không chớp mắt. 

Tô Sóc đưa tay chỉ chính mình tự trả lời: “Ý cậu là tôi sao?” 

Dư Đường do dự mấy giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. 

“Dư Đường!!!” Trầm mặc thật lâu, Tô Sóc gọi thẳng tên của cậu, lần đầu cảm thấy cái tên này nghe rất ngọt ngào nhưng lại làm cho lòng hắn phát lạnh, nói: “Chuyện quá khứ ta không nghĩ so đo. Đã đến tình trạng này còn muốn tiếp tục đùa giỡn với tôi sao?” 

Dư Đường mở to hai mắt, hết sức kinh ngạc đột nhiên đưa cánh tay mình nắm lấy tay Tô Sóc đặt lên bụng của mình, ngoan cường nói: “Anh… Bé con là của anh.” 

Tô Sóc không muốn sờ, liều mạng kiềm chế lửa giận rốt cục bị Dư Đường động tác này trực tiếp nổi giận, hắn hung hăng hất tay Dư Đường ra, quát: “Cậu điên chưa đủ sao?” 

Hắn đã đủ trì độn rồi, trước đó Dư Đường những cử chỉ, hành động cổ quái kỳ thì ra là đã có dấu vết đủ để hắn lần theo manh mối mà cậu để lại. Mỗi khi bước vào kỳ phát tình rất khó mà vượt qua, như vậy mà cậu cũng cắn răng chịu đựng từ khi kết hôn đến hiện tại không đến tìm mình xin giúp đỡ. Cái gì mà tạm nghỉ học rồi trốn trên núi không dám về nhà nữa. Gộp lại những chuyện trước và sau đều rất mâu thuân mà tìm lý do để quanh co không muốn nói rõ vấn đề này. 

Các Omega sinh ra cho đến khi xác định được giới tính thứ hai thì bình thường đều trải qua kỳ phát tình vào mỗi tháng. Vậy làm sao mà Dư Đường cũng là một Omega như bao người lại không có nhu cầu ở phương diện kia được? Trừ khi cậu ta đã sớm tìm được một Alpha khác cho riêng mình. 

Tô Sóc cảm thấy mình không nên tức giận nữa, cuộc hôn nhân này chính hắn còn thấy là rất hoang đường mà, hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng. Hiện tại trước mắt đã giải quyết được mọi chuyện rõ ràng có gì có thể nổi giận nữa chứ? Rõ ràng là muốn ngồi xuống bình tĩnh mà nói chuyện một chút nhưng tại soa lại biến thành như thế này khiến cho máu hắn như chạy ngược lên giống như dịch tràn vào đại não. Làm cho tay chân hắn luống cuống, suy nghĩ không thể rành mạch. Hắn bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ phát tiết mà thôi, không thể tưởng tượng được cảm xúc lúc này. 


Dư Đường bị đẩy ra liền lảo đảo  lui lại mấy bước, nhanh tay vịn lấy mặt bàn miễn cưỡng đứng vững. Sắc mặt cậu đột nhiên trắng bệch, bụng hơi nhói lên khiến cậu trầm ngâm một tiếng, trán cùng chóp mũi Dư Đường chảy ròng ròng mồ hôi lạnh giống như tại tiếp nhận sự thống khổ ngoài sức chịu đựng của bản thân. 

Tô Sóc cười lạnh một tiếng trong lòng lạnh lùng nghĩ rằng Dư Đường lại diễn kịch nữa rồi, nào là phải kết hôn vì ngày đó cậu giả giờ đụng phải hắn mới có chuyện để nói. Ngay cả hài tử trong bụng Dư Đường cũng nói là của hắn. Hiện tại ngay cả chạm thử bụng cậu thì cậu muốn mượn đề tài để nói chuyện của mìn. Hắn quả thực phải thán phục bạn nhỏ Omega trước mắt này diễn quá xuất sắc mà vỗ tay khen ngợi. 

Đóng sập cửa đi ra bên ngoài không muốn nói chuyện với cậu liền để ý tên tiểu tử Tô Nghiên này chẳng biết đã đi đâu trong lúc hai người đang cãi nhau trong phòng. Tô Sóc hút xong một điếu thuốc mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút sau đó lại đẩy cửa đi vào. 

Sự tình cũng nên có cách giải quyết. 

Cửa vừa mở ra hồn vía của Tô Sóc khiếp sợ bay đến tận mây xanh. Thì ra Dư Đường khi nãy còn đứng bên cạnh bàn nhỏ thì bây giờ đang ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền lại, trên môi đều bị cắn nát. Ở dưới quần của Dư Đường đã chảy ra một mảng máu đỏ thẫm. 

Xe thể thao của Tô Sóc phóng nhanh như chớp, đánh xe chạy thằng về hướng bệnh viện. 

Xe của Tô Sóc chạy vào bệnh viện dừng trước phòng cấp cứu nhưng đợi không thấy hộ lý đẩy cáng cứu thương ra, Tô Sóc chờ không nổi trực tiếp ôm ngang Dư Đường lên chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Lúc bế Dư Đường lên hắn phát hiện rằng Omega nhỏ này thật gầy và nhẹ. Nhẹ đến nỗi khiến hắn còn tưởng bản thân cậu không mang thai dù khi nãy có chạm vào bụng cậu cũng hơi to rồi. Tô Sóc ở trong lòng hung hăng nghĩ không phải rất có bản lĩnh sao? Rất biết diễn trò đùa nghịch bụng chứa tâm cơ gì mà? Làm sao ngay cả Alpha của chính mình cũng không quản được thì đem mình biến thành bộ dạng như sắp chết thế này? 

Đem người đặt ở phòng trên giường, Tô Sóc muốn chạy đi gọi bác sĩ bên khoa sản đến hỗ trợ mà Dư Đường hiện tại rơi vào hôn mê lại nắm chặt vạt áo hắn. Ngón tay cuộn tròn lại như rất đau khiến hắn như ngồi trên đống lửa muốn tách tay Dư Đường ra để hắn gọi bác sĩ, càng tách càng ra không ra. 

“Ngươi là Alpha của cậu ấy à? Ở lại đi, Omega cần tin tức tố trấn an.”  Bác sĩ nói. 

Tô Sóc không còn cách nào đứng bên bên giường do dự ngồi xuống, Dư Đường tựa hồ cảm giác được người bên cạnh mình tạm thời sẽ không đi, khẩn trương kéo căng lấy thân thể từ từ thả lỏng người, hô hấp cũng dần dần bình ổn. 

Bác sĩ trước cho đo nồng độ tin tức tố cho Dư Đường. Sau đó kiểm tra bệnh án của cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì giống như cẩn thận nhìn mặt Dư Đường, dặn dò y tá truyền nước muối cho bệnh nhân xong lúc này quay sang đối mặt với Tô Sóc, gương mặt lạnh lùng lúc nãy đã đổi một bộ mặt hung thần muốn giết người, xé một trang giấy đưa cho hắn: “Viết ra thông tin của cậu, số điện thoại, số căn cước công dân.” 

Tô Sóc không hiểu, hỏi: “Để làm gì?” 

“Để đến hiệp hội bảo hộ Omega kiện ngươi.” 

“Kiện tôi? Dựa vào cái gì?” 

Bác sĩ chỉ nằm ở trên giường Dư Đường: “Chỉ bằng việc nhà ngươi bạo hành Omega này. Người ta khổ nhọc mang cái mang thai đã mấy tháng vậy mà ngươi không chiếu cố quan tâm, để cậu ta mỗi lần đi khám thau đều một người đến rồi một mình đi về. Xem như ngươi bận công tác ta không nói đi. Thế mà đằng này còn vận dụng tin tức tố Alpha ép cậu ấy đến nông nỗi này. Ngươi còn là người sao?” 

Tô Sóc vốn nên mạnh miệng cãi lại mới đúng, lời đến khóe miệng lại trở nên có chút đắng đắng, chát chát nói: “Tôi không phải Alpha của cậu ấy. Cảhài tử cũng không phải là con tôi.” 

“Được! Nếu không phải là con của ngươi thì ngươi có thể dùng sức lớn như thế mà nắm chặt tay cậu ta à? Ngươi còn không thấy à? Kể cả khi cậu ta đã hôn mê mà vẫn còn ỷ lại nắm lấy ngươi đấy.” Bác sĩ tiến tới ngửi ngửi, mắt trợn trắng lên, nói: “Trên người cậu ta đều có mùi của ngươi. Còn dám nói không phải ngươi sao?” 

Nói đến đây cái Tô Sóc liền nổi nóng, tức giận nói: “Tôi không có đánh dấu cậu ta lấy đâu ra mùi của tôi. Mùi kia có lẽ là đệ đệ tôi nên mùi tin tức tố không khác biệt lắm.” 

Trong lời nói phản bác lại lời bác sĩ, Tô Sóc liền không kiềm chế được tỏa ra lượng tin tức có chút lớn. Bác sĩ sửng sốt một chút, lập tức cười nhạo nói: “Nào có Alpha nào dám đội cho mình cái nón xanh trên đầu? Từ khi tôi làm bác sĩ đến nay đã hai mươi năm, cái mũi này so máy móc còn nhanh nhạy mẫn cảm hơn nhiều, cho tới bây giờ không có bỏ lỡ một chút sai sót.” 

Tô Sóc không phục, cứng cổ nói: “Nếu là sai thì tính sao bây giờ?” 

Bác sĩ lại cúi đầu cầm lấy bảng tên và chức vụ trưởng khoa của mình, tiếp theo kéo xuống một tờ giấy xét nghiệm vứt cho hắn: “Nếu là tôi sai thì tôi lập tức thu hồi báo cáo của ngươi, ở trước mặt tất cả mọi người xin lỗi ngươi. Trịnh trọng lễ phép gọi ngươi hai tiếng [ Ông tổ ]” 

Tô Sóc cảm thấy nữ bác sĩ cái này cá cược lần này có hơi lớn, sợ nàng đến lúc đó thua mất mặt nhưng vẫn chấp nhận rút ra ít tin tức tố để xét nghiệm sau đó lại không đi lấy kết quả giám định. Cả buổi sáng hắn quay qua quay lại với việc chạy làm thủ tục nhập viện cho Dư Đường và việc đột xuất bên công ty réo đến mà bận rộn đến quên mất. 

Dư Đường rơi vào hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, trong mộng mơ thấy gì đó thì thầm vài câu mê sảng, Tô Sóc thấy vậy tiến đến, ghé tai vào nghe được đôi câu: “Học trưởng… Học trưởng” mơ hồ không rõ mà cũng không biết là đang gọi ai.Heana có lời muốn nói: 

Tui xin phép uống cạn chén máu cún này. (っ ㅇㅅㅇ´/) *đập chén*cầm súng bắn*