Tô Tâm Đường - Dư Trình

Chương 2



Nếu biết trước câu “mang em về nhà” để lại hậu quả khó lường trước được như vậy, thì Tô Sóc đã không vì bề ngoài trông thuận mắt lại rất hợp khẩu vị hắn khiến hắn bị mê hoặc đến nỗi thoát được. 

Thế nhưng lúc cùng nhau lăn giường hắn được đáp ứng nhu cầu vô cùng thỏa mãn.

Dường như Dư Đường đã uống khá nhiều rượu, làn da trắng mịn lại ửng hồng, khi bị hắn chạm vào liền hiện lên dáng vẻ dâm mỹ, không biết ngại ngùng của thân chủ. 

Trên chiếc giường rộng lớn kết hợp với màu đỏ đậm của ga trải giường càng làm nổi bật lên vẻ đẹp đầy sức quyến rũ, dụ mị nhìn đến mức không thể cưỡng lại dục vọng đang cháy bùng trong người. 

Cậu đưa tay về phía hắn, mềm mại cất tiếng mời gọi từ cuống họng đang khàn vì thiếu sự an ủi: “Lạnh quá. Anh mau đến đây.”

Đa số các alpha ở trong tình huống được mời gọi đến xâm chiếm đều không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn nguy hiểm này. Huống hồ hắn từ xưa đến nay không phải là hạng người tốt lành gì. Đồ ăn ngon đã dâng đến miệng thì sao có thể từ chối. 

Cùng nhau làm tình cả đêm vừa sướng vừa mệt đến nỗi ngủ quên mất. Thẳng đến khi hừng đông thì Tô Sóc mới là người tỉnh dậy trước. 

Hắn nhìn thấy người bên cạnh còn đang chìm sâu vào giấc ngủ nhưng thân thể không một mảnh vải che người này đang bày ra trước mắt hắn, càng nhìn càng cảm thấy đêm qua thật sự chịch rất ngon. Hắn đưa bàn tay to lớn của mình bận rộn vuốt ve từng chút trên cơ thể của cậu, cuối cùng cũng đưa bàn tay hư hỏng của mình trượt xuống cặp mông căng tròn, mềm mại này. 

Con thú hoang trong người hắn lại thức dậy khiến hắn khao khát muốn làm thêm một lần nữa. Tô Sóc liền nghiêng người cúi xuống, hai bàn tay to lớn đặt lên eo nhỏ mảnh khảnh của cậu vuốt ve vài lần tạo sự khiêu khích. Không nói nhiều lời mà trực tiếp đưa tay cầm lấy côn th*t to lớn cắm thẳng vào lỗ nhỏ nhìn có vẻ mềm mềm lại còn ẩm ướt, hắn hơi dùng lực eo mà đâm đến lút cán.

Dư Đường lẩm bẩm vài tiếng rên rỉ mê người. Sau đó cùng phối hợp mở chân gác chặt lên bên eo hắn, mắt nhắm mắt mở theo động tác cày cuốc của hắn trên người cậu dập nhanh không theo quy luật. Một lúc sau cậu mới bắt kịp nhịp độ của hắn mà nâng cánh tay lên muốn được hắn ôm.

Tô Sóc thật sự bị hấp dẫn bởi bộ dáng dâm đãng này cùng với giọng nói ngọt ngào cùng tiếng rên rỉ đứt quãng đầy sự ỷ lại của omega này khiến hắn thích thú không ngừng xuyên xỏ cậu. Lúc này hắn chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa, đem cậu ngồi lên trên người hắn đổi vị trí cho cậu giống như đang cưỡi ngựa. Trực tiếp đưa tay nắm lấy cái mông căng tròn của cậu mà thúc lên, chịch càng bạo hơn khiến Dư Đường như bị giật điện, mông chảy thật nhiều nước dâm. Cậu chỉ còn biết hé miệng phát ra những lời vô nghĩa, không ngừng rên rỉ đến nỗi phải tựa vào vai hắn mà tiếp tục việc làm tình. Miệng nhỏ nghẹn ngào ê a phát những âm thanh không đứng đắn, tay ôm lấy lưng Tô Sóc như mèo mà cào loạn cả lên.

Tận hưởng đủ loại tư thế thật khiến cho tâm tình của hắn thoải mái. Sau khi làm xong chuyện cần làm, Tô Sóc rời khỏi giường tiến vào phòng tắm. 

Trong lúc tắm rửa hắn nhớ đến dáng vẻ dễ nhìn của omega nọ vẫn đang nằm ngủ say trên giường, thuận tay đặt thêm một phần ăn sáng cho cậu. Tô Sóc có vài quy tắc trong những mối quan hệ thể xác, đó chính là không nói chuyện yêu đương với bạn giường. 

Ngoài phương diện không nói yêu đương này thì hắn rất biết cách chăm sóc đối phương khiến cho người ta phải luyến tiếc hắn mãi. 

Tuy rằng Tô Sóc đi qua biết bao nhiêu bụi hoa, đám bạn hắn đều biết tính tình hắn chẳng tốt lành gì. Có thể nói rằng tuyệt tình lại tàn nhẫn, dứt khoát không dây dưa với người cũ. Vậy mà trên các diễn đàn tình cảm lại không thiếu những người hâm mộ si mê hắn. Thật nực cười mà. 

Dựa vào vẻ ngoài tuấn tú rất phong độ, luôn giữ được thành tích học tập xuất sắc. Tiếp xúc với hắn có thể khiến cho đối phương cảm nhận được sự trưởng thành, thuần thục hơn bạn bè xung quanh. Cùng với gia thế hiển hách, có vị trí cao trong địa vị xã hội khiến cho người ta ganh tị, ngưỡng mộ.

Vì vậy danh tiếng về Tô Sóc không chỉ nổi như cồn ở trong trường mà sinh viên ở các trường đại học lân cận đều biết.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm. Tô Sóc không nghĩ đến hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng khác với suy nghĩ ban nãy.

Mới lúc nãy người này ở dưới thân hắn vặn vẹo, nhỏ giọng rên rỉ,  bây giờ lại ôm chăn núp vào góc giường. Nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, ngập tràng vẻ cảnh giác với những hành động của Tô Sóc. Hoàn toàn không giống với biểu cảm của tối hôm qua, rõ ràng lúc nãy rất dính người mà.

Hắn thuận tay đưa nước, cậu không cự tuyệt chai nước khoáng mà Tô Sóc đưa cho mình. Cậu uống một ngụm nước sau đó lông mày khẽ nhíu lại, bộ dáng như ghét bỏ lại khó chịu.

Tô Sóc thấy vậy thì bèn hỏi: “Hay để tôi gọi cho cậu một ly sữa bò để uống?”

Dư Đường khẽ lắc đầu từ chối, không nói lời nào mà tự mình xốc chăn lên tạo nên tiếng sột soạt. Cậu duỗi cánh tay ra khỏi chăn để mò lấy quần áo đêm qua vứt loạn dưới giường.

Thấy cậu ngại ngùng như vậy nên Tô Sóc đến giúp hắn nhặt lên. Vừa ngẩng đầu thì hắn liền nhìn thấy trên chiếc xương quai xanh của cậu đã lấm tấm những dấu hôn do làm hắn quá khích mà làm ra. 

Dư Đường chậm rãi nhận đồ từ tay Tô Sóc, cậu vùi mình vào trong chăn chỉ chừa mỗi đỉnh đầu. Từ bên ngoài nhìn vào thấy đống chăn đang phồng lên, đoán là cậu đang mặc quần áo. 

Tô Sóc nhìn dáng vẻ loay hoay mãi chưa xong của cậu, hắn nhìn lại mình đã làm ra chuyện này cũng tự nhiên nhận ra bản thân có chút cầm thú. 

Hắn âm thầm đánh giá dáng vẻ xinh đẹp của omega hơi lạ mắt, lại thêm biểu cảm xấu hổ, thêm cái phản ứng chậm chạp này nữa. 

Chắc có lẽ là sinh viên năm nhất mới nhập học.

Ánh mắt nhìn người của cậu cũng không tệ, đã uống say mà còn biết tìm hắn rồi giả vờ đụng phải nữa chứ.

Nhưng nhìn lại hoàn cảnh này thì không nên trêu chọc cậu nữa. Tô Sóc suy nghĩ gì đó, đặt trên bàn một tờ giấy ghi số điện thoại của mình, nói: “Tôi có việc phải đi trước. Có việc gì thì cứ gọi cho tôi.” 

Lời còn chưa dứt thì cái đầu nhỏ trong chăn đã nhô ra nhìn hắn. Cậu chui ra nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng chừng bên khóe, mũi nhỏ hít sụt sịt không dừng. Trên mặt cậu toàn là nước mắt, chưa kịp khô thì nước mắt đã thi nhau rơi trên má cậu. 

Nhìn dáng của Dư Đường có chút giận hờn, mang theo chút tủi thân khiến hắn không biết nói sao cho đúng.

Dư Đường cứ khóc mãi làm hắn có chút kinh ngạc, cậu lại dùng ánh mắt nhìn thật khổ sở, tủi hờn nhìn hắn. Trong lòng Tô Sóc như muốn nhũn ra, chân không di chuyển nổi.

Mà bây giờ, Tô Sóc nhớ lại chỉ cảm thấy chỉ muốn cười. Cái gì mà kinh ngạc cơ? Khổ sở cái gì cơ? Thì ra mọi chuyện xảy điều trong tính toán của Dư Đường hết rồi. 

Có quỷ mới biết cậu lên kế hoạch này bao lâu mới có thể dễ dàng thuận lợi mà đi tới bước này. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng, chưa gì hai bên gia đình đã gặp mặt nhau, cấp tốc chỉ định hôn sự cho hai đứa.

Dư Đường bị Tô Sóc nhìn đến khó chịu, dùng ánh mắt sắc bén mà quan sát cậu. Tô Sóc khịt mũi, biểu cảm coi thường quan sát cậu thăm dò.


“Anh đi ra ngoài mau.“  

Giọng Dư Đường có chút run rẩy khó phát hiện.

“Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao?“

Cảm giác bị cậu tính kế vẫn còn sót lại khiến Tô Sóc không khỏi chán ghét, cất cao âm lượng, nói: 

“Tiểu thiếu gia nhà họ Dư hay thật đấy. Một nơi như Tô gia mà cậu muốn đến là đến, muốn đi là đi, còn để mặc cho cậu quyền hô mưa gọi gió. Bây giờ, đến lượt tôi đòi lại quyền lợi.”

Dư Đường ép buộc bản thân mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Sóc, hỏi: “Anh muốn đòi quyền lợi gì?”

“Cùng tôi trở về nhà.“ Tô Sóc trả lời.

Dư Đường nghe câu đó xong, lắc đầu từ chối như chém đinh chặt sắt. 

Tô Sóc nhíu mày, giở giọng uy hiếp nói: “Vậy thì tôi phải đành ở lại chỗ này rồi.”

Hiện tại trớ trêu, hắn không thể về mà không có Dư Đường được. Mẹ hắn tạo áp lực buộc hắn nhất định phải đem cậu trở về mới cho hắn vào nhà. Hắn dự định sẽ trốn bên ngoài mấy hôm để tránh đối mặt với mẹ chuyện này. Ai ngờ được mẹ hắn nói là làm thật vậy chứ. Trời còn chưa sáng đã lôi hắn từ trên giường ném lên xe, chạy thẳng một đường mà tới nơi này. 

Tô Sóc vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh con đường lên núi uốn lượn như rồng bay trước mắt. Mấy tên bảo vệ theo lệnh bà chủ đi theo giám sát Tô Sóc thì nhìn chằm chằm vào hắn không khác gì mấy camera mà mẹ hắn dã bố trí. Không còn cách nào khác, hắn buộc phải mò đường leo lên núi tìm cậu. 

Tốt nhất là Dư Đường đồng ý cùng hắn trở về nhà. Trong nhà họ Tô không bao giờ thiếu phòng, hai người kết hôn gần nửa năm rồi mà cơ hội gặp nhau ở nhà không tính là nhiều. Nếu như cậu không chịu về thì hắn cũng ở lại đây đợi cũng không thành vấn đề. Dư Đường trốn đến tận nơi núi non hiểm trở này cũng bởi vì không muốn hắn dễ dàng tìm thấy cậu. 

Nhìn dáng vẻ yếu ớt, nhỏ nhắn của omega này cũng biết là nhất định ở nơi chật hẹp này không bao lâu được. Thế nào cũng tìm cách quay về nhà mẹ ruột thôi. Đến lúc đó chẳng phải ngoan ngoãn lại cũng hắn về Tô gia sao?

Sau khi cùng nhau trở về thì mọi chuyện càng dễ dàng hơn nữa, với cuộc hôn nhân này cứ tiếp tục duy trì trên danh nghĩa hoặc là chờ tới ngày Dư Đường không chịu được mà chủ động ly hôn với hắn. Nói tóm lại thì chuyện nào xảy ra cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Tô Sóc nhanh chóng lên kế hoạch hoàn hảo, chỉ thấy Dư Đường nhếch môi, dường như đang cân nhắc suy nghĩ chọn phương án kia thì hắn càng có lợi. Một lúc sau mới thỏa hiệp nói: 

“Anh sẽ không phải đợi lâu đâu.“

Về đến phòng liền đóng cửa lại, Dư Đường vịn tay vào cạnh cửa chậm rãi ngồi xổm xuống, cố gắng hít thở sâu mấy lần.

Vừa rồi Tô Sóc áp chế cậu, trong không khí tỏa ra mùi đặc trưng của alpha. Phermone giữa alpha và omega hòa quyện với nhau khiến cậu dao động. Nhưng mà nhìn vào tình trạng hiện tại của cơ thể cậu thì có thể hiểu được phermone hắn tỏa ra thô bạo, có chút ép buộc khiến cậu chịu không nổi.

Mồ hôi lạnh trên trán và sau lưng cậu dần rút lại, cậu lấy thuốc từ trong ngăn tủ rồi uống thuốc bằng nước sôi để nguội khi nãy. Sau đó nằm lên giường, xoay người nằm nghiêng  sang một bên, dùng bàn tay ôm lấy bụng mình sờ sờ rồi xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra. Thỉnh thoảng còn dùng tay nhẹ nhàng bóp nắn một cái.

Dư Đường ngắm mắt lại, bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói dễ nghe của Tô Sóc nhưng không chút tình cảm. Hắn nói gì mà “hô mưa gọi gió”, “muốn thì đến không muốn thì đi” chứ? Cậu mím môi miễn cưỡng cười nhạt.

Người này có khả năng quan sát thật chẳng ra sao mà sức tưởng tượng ngược lại phong phú kinh người. 

Nếu cậu muốn bỏ nhà ra đi thì tại sao phải đến mức dọn đến trên núi ở? 

Nếu cậu có thể hô mưa gọi gió, khiến người người đau lòng thương xót thật như lời hắn nói. Vậy thì tại sao những điều đó lại khiến Tô Sóc chán ghét cậu đến vậy?