Hoằng Nhi lại bị phạt, hơn nữa lần nào cũng bị Bàng tiên sinh lấy Tề Văn Võ làm tấm gương, Hoằng Nhi rất có oán niệm đối với chuyện này. Tìm tỷ tỷ mình cũng vô dụng, hắn chỉ có thể trực tiếp đi tìm Tề đại ca.
Tề Văn Võ cũng tỏ ra bất đắc dĩ sâu sắc đối với cách làm này của Bàng tiên sinh, chỉ có thể nói khéo với ông: “Phu tử, người có thể đừng châm ngòi quan hệ giữa con với thái tử không? Người thấy đó Trinh Hoa và những người khác đều học tập giỏi hơn con nhiều mà. Người đổi một đối tượng khác so sánh đi ạ, bằng không em vợ tương lai của con chẳng phải sẽ oán hận con sao?”
Bàng tiên sinh vuốt râu: “Còn chưa có đính hôn, lại dám nhận thái tử làm em vợ, con thật là dõng dạc.”
Tề Văn Võ gật đầu thật mạnh: “Phu tử dạy phải, cho nên vì hạnh phúc của học trò, mong phu tử giơ cao đánh khẽ, chớ nên dùng tên con mà giáo huấn thái tử nữa ạ.”
Bàng tiên sinh bảo Tề Văn Võ ghé sát vào nói chuyện: “Nhưng hoàng thượng cho phép chuyện của các con rồi à?”
Tề Văn Võ gật đầu: “Chỉ đính hôn ước, hôn kỳ bàn sau ạ.”
Bàng tiên sinh suy tư nói: “Cũng tốt, con phải quý trọng đoạn lương duyên này.” Tề Văn Võ tất nhiên là gật đầu thưa vâng.
Hai tháng trôi qua nhanh chóng, nhân dịp trung thu hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các quan lại và gia quyến. Ngắm trăng ngoài trời, cảnh đẹp xung quanh cùng mấy trăm bàn rượu ngon thượng hạng.
Hoàng thượng đích thân lên tiếng nói mấy câu: “Hôm nay là tết trung thu, là ngày đoàn viên. Quốc gia là nhà của trẫm, các thần tử cũng là gia đình của trẫm. Cho nên trung thu này, trẫm rất vui lòng khi người trong nhà tề tụ tới đây. Cùng ăn mừng với đất nước, cùng nhau nâng chén.” Nói xong ông bưng chén rượu lên đầu tiên.
Tất cả các đại thần đều đứng lên và nâng chén cùng chúc mừng.
Sau đó An công công tuyên bố tin vui, tứ hôn cho Tố Tâm công chúa và Tề Văn Võ, ngày cưới chưa định, ban tước vị cùng vàng bạc châu báu. Mọi người đều tò mò vì sao không có ban chức quan, nhưng lúc này họ đều nâng ly chúc mừng Tề Văn Võ mà không đề cập tới việc này với hắn.
Cảnh tượng kiếp này khác biệt rất lớn làm Tố Tâm thổn thức không thôi. Có nữ quyến tiến tới chúc mừng, Tố Tâm cũng đều mỉm cười đón chào và bình đạm đưa tiễn. Lẽ ra với thân phận của mình Trinh Hoa tất nhiên nên ngồi ở bàn khách khứa, nhưng hắn vẫn đứng ở một bên với khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm.
Mãi đến khi trăng tròn lên cao, tiệc rượu mới dần kết thúc. Tố Tâm hẹn Tề Văn Võ tới hoa viên gặp gỡ, Tiểu Đao Tiểu Kiếm đều đứng ngoài cổng vòm không dám tới gần.
Tề Văn Võ có hơi say cười ngây ngô nhìn Tố Tâm.
Đôi mắt Tố Tâm ngập tràn sóng nước, nàng nhìn Tề Văn Võ mà tim đập càng nhanh. Hai người đứng bên bờ hồ, ánh trăng khuất dưới rặng dương liễu. Tố Tâm mỉm cười nhỏ giọng nói: “Võ ca ca, ngực ta có hơi đau.”
Tề Văn Võ ngây ngốc duỗi tay cảm nhận thấy nhịp tim của Tố Tâm, nàng thuận thế tựa vào trong lòng Tề Văn Võ, Tề Văn Võ cũng dùng một bàn tay khác ôm lại Tố Tâm.
Hai người dựa vào gắn bó và ngọt ngào tâm sự với nhau dưới bóng nước phản chiếu. Mây kéo ngang qua phủ lên ánh trăng che khuất nửa bên khuôn mặt, có người nào đó tránh ở sau hòn núi giả lẳng lặng nhìn đôi bích nhân ở trước mặt.
Tố Tâm ngắm nghía bàn tay to của Tề Văn Võ: “Võ ca ca, chờ đến khi mây đen trong cung đều tan hết, Tố Tâm gả cho chàng được không?”
Tề Văn Võ gật đầu, chìm đắm trong làn gió thanh mát, rượu không làm say người mà hắn say bởi mỹ nhân ở bên cạnh.
Tố Tâm lại nói: “Võ ca ca, ta không cần phò mã, chỉ cần một trượng phu. Chờ Hoằng Nhi lớn lên, chúng ta sẽ rời khỏi hoàng cung, dựng một gian nhà tre ở trong rừng trúc dưới chân núi kia được không?”
Tề Văn Võ khát vọng nói: “Được, chỉ vừa nghĩ thôi ta cũng đã cảm thấy rất tốt đẹp.” Đây là chuyện Tề Văn Võ đã từng muốn làm cho Tố Tâm, hiện tại trở thành tâm nguyện chung của bọn họ.
—
Trinh An đợi hồi lâu, mới nghe nha hoàn nói: “Công tử đã trở về.”
Trinh An phủ thêm quần áo vào rồi dời bước đến trước cửa phòng Trinh Hoa, đang tính gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có hơi thở khàn khàn và dồn dập thổn thức: “Công chúa, công chúa.”
Trinh An vội buông tay, mặt đỏ tai hồng trở về liền đụng phải mẫu thân, vì thế nàng bèn nói: “Ca ca đã ngủ rồi ạ, mẫu thân không cần đi qua.”
Trinh An vốn nhận ra ca ca hình như có chút thích Tố Tâm, vì thế muốn đến thăm an ủi hắn một chút. Không ngờ tình cảm của Trinh Hoa đối với Tố Tâm đã vượt qua dự đoán, nàng ấy thật không biết phải làm sao bây giờ. Nàng quyết định ngày mai bảo người trong phòng ca ca không được nói chuyện này ra rồi mang theo sầu tư đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nghe nói ca ca lại vào cung làm việc, Trinh An cũng không biết đây là loại tư vị gì, sai nha hoàn đi gọi người đêm qua ngủ lại trong phòng Trinh Hoa tới. Nha hoàn trở về báo: “Đêm qua không có ai ở lại trong phòng công tử ạ, toàn bộ đều bị đuổi ra ngoài.”
Trinh An ngây ra một lúc mới dặn dò nói: “Chuẩn bị một chút, tiến cung.”
Tố Tâm đang giải thích ý nghĩa vài quyển sách cho Hoằng Nhi hiểu, nhìn thấy Trinh An tới, Tố Tâm nói với Hoằng Nhi: “Đệ đi thỉnh giáo Bàng tiên sinh đi.”
Trinh An cũng không có thời gian để trêu đùa, chỉ thầm quan sát thấy ca ca không đến gần, lúc này mới ngồi xuống cạnh Tố Tâm.
Tố Tâm cho rằng tỷ ấy tới trêu ghẹo mình, còn có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ lát nữa nên đáp lại thế nào.
Nhưng nàng lại nghe Trinh An hỏi: “Muội cảm thấy ca ca ta thế nào?”
Tố Tâm cười nói: “Hắn, hắn sao? Gì vậy?” Rõ ràng nàng không hiểu sao Trinh An lại hỏi vấn đề này vào ngay lúc này.
Trinh An nắm lấy tay Tố Tâm và chân thành nói: “Tố Tâm, ta thật lòng chúc mừng vì muội có thể được ở bên người muội yêu thương. Nhưng hiện tại ta rất mâu thuẫn, ca ca ta huynh ấy thích muội.”
Tố Tâm tránh khỏi tay tỷ ấy: “Tỷ nói cái gì vậy, trừ phi hắn có bệnh. Tỷ có chuyện gì à, sao lại đùa giỡn như thế? Tỷ trách ta không nói trước với tỷ phải không, đừng nóng giận mà, đó là vì ta ngượng ngùng thôi.” Nói xong nàng còn mím miệng cười.
Trinh An lại kéo tay Tố Tâm về, bảo nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Tố Tâm, ta nói nghiêm túc đó, ta cũng cảm thấy huynh ấy bị bệnh rồi, vì muội huynh ấy uống say hai lần. Huynh ấy rất ghét uống rượu, nhưng lại uống say đến hai lần muội có thể hiểu được không? Muội biết thời gian này huynh ấy thống khổ biết bao nhiêu không, huynh ấy yêu thích muội, rất rất thích.”
Một lúc thật lâu sau, Tố Tâm cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể khô khan đáp: “À, vậy sao.”
Trinh An thở dài: “Tố Tâm, muội đây là có ý gì, muội không thích ca ca ta chút nào sao?”
Tố Tâm gật đầu: “Ta oán ghét hắn còn không kịp, nếu không phải vì tỷ yêu cầu, ta sẽ không cho hắn giống như ông thần đứng giữ cửa ở chỗ này đâu. Hơn nữa, ta nói với tỷ rồi, hắn cũng chỉ chán ghét ta thôi, sẽ không bao giờ có cái gọi là tình yêu, điều đó tuyệt đối không thể nào.”
Trinh An nản lòng nhụt chí: “Tố Tâm, muội từng nhìn đến ca ca ta chưa, trong mắt muội ngoại trừ Tề công tử ra muội từng nhìn ca ta bằng tâm thái bình thường chưa?”
Tố Tâm nghĩ thầm, làm sao nàng nhìn tới hắn được, phiền biết bao nhiêu. Nhưng sao nàng có thể mắng huynh trưởng của tỷ ấy ở trước mặt tỷ ấy, cũng không phải là đời trước, kiếp này mình và người kia vốn đã nước giếng không phạm nước sông.
Trinh An cố gắng tâm bình khí hòa nói: “Tố Tâm, ta không biết vì sao muội có thành kiến sâu sắc với ca ca ta như vậy, ta cũng không biết vì sao huynh ấy lại sinh ra loại tình cảm này đối với muội. Ta chỉ hy vọng muội biết, sau đó muội làm gì ta cũng sẽ không can thiệp.”
Tố Tâm: “Thôi được, sau hãy nói đi.”
Trinh An: “Trước hết muội phải tin tưởng lời ta nói.”
Tố Tâm: “Được, ta tin tưởng.”
Trinh An: “Muội nói như vậy, chứng tỏ muội không tin. Rất đơn giản, muội làm theo đúng lời ta nói đi.” Nói xong tỷ ấy bèn nhỏ giọng thì thầm bên tai Tố Tâm một lúc rồi bảo “Ta đi trước đây, ta sẽ chờ muội ở nhà nhé?”
Tố Tâm bất đắc dĩ gật đầu, nhìn theo Trinh An rời đi.
Qua một hồi lâu sau, nàng bảo Cúc Lan và Tiểu Đao rời khỏi mới cứng nhắc bước ra ngoài. Nàng đi đến bên cạnh Trinh Hoa gọi: “Trinh Hoa.”
Trinh Hoa có chút hoảng hốt, mười năm qua hắn chưa từng nghe người trong lòng gọi tên mình. Một hồi sau hắn mới chân thành nhìn Tố Tâm, chờ nàng nói chuyện. Nàng nghẹn lời không thốt ra được, biểu cảm này của hắn đã làm Tố Tâm tin hơn phân nửa. Trong lòng nàng thầm hận bản thân sao phải xấu hổ như vậy, thật là không có việc gì tự tìm phiền hà mà. Dù sao đi nữa nàng vẫn cực kỳ chán ghét con người này, uất ức đã chịu ở đời trước sao nàng có thể dễ dàng quên đi?
Tố Tâm cứng ngắc nói theo lời Trinh An: “Ta nghe Trinh An nói, phía sau con phố nhà ngươi có một cửa hàng điểm tâm vô cùng nổi danh.”
Trinh Hoa ân cần đáp: “Nếu công chúa muốn ăn, ta sẽ đi mua giúp người.”
Tố Tâm vội vàng lắc đầu: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi thôi. Hôm nay Tiểu Đao bận làm việc khác, hai người Cúc Lan cũng có việc. Ngươi có thuận tiện không thì đi tìm Trinh An với ta, ta muốn đến đó xem cùng tỷ ấy.”
Trinh Hoa rất vui vẻ gật đầu: “Được chứ, bảo vệ sự an nguy của công chúa vốn là trách nhiệm của ti chức.” Tố Tâm cười cứng ngắc đi trước nửa bước, lòng nghĩ thầm sao ngươi còn cười hớn hở như vậy làm chi. Trinh Hoa nhanh chóng bước theo sau, hắn cực kỳ vui sướng đi bên cạnh Tố Tâm. Trong hoàn cảnh bình thường, Tố Tâm thích tự mình đi đến các nơi, nhưng hôm nay nàng nhanh chóng gọi một cỗ kiệu, tránh phải dây dưa với Trinh Hoa.
Tố Tâm thực hối hận khi biết chuyện này, vốn dĩ nàng rất ghét hắn, nhưng bây giờ nàng nên làm gì cho phải đây? Hai người trước sau đi vào phủ Hộ Quốc, Tố Tâm xấu hổ chạy đi tìm Trinh An.
Đây là lần đầu tiên Trinh Hoa lấy thân phận thị vệ để đến nhà mình, dù vậy trong lòng hắn cũng cực kỳ vui vẻ.
Tố Tâm nâng váy áo rảo bước nhanh vào trong phòng rồi nhỏ giọng gọi: “Trinh An!”
Trinh An không hề cười nhạo giống như nàng tưởng, ngược lại tỷ ấy còn rối rắm hơn cả nàng, điều này quả thật làm Tố Tâm không nói nên lời.
Trinh An cười khổ đáp: “Muội tin chưa, ca ca ta đối với muội e là không phải nhất thời, chắc chắn trước khi huynh ấy làm thị vệ bên cạnh muội cũng đã khó kìm lòng nổi. Biết rõ chuyện giữa muội và Tề công tử, huynh ấy vẫn lún sâu vào.”
Tố Tâm: “Rồi giờ làm sao đây, đều tại tỷ đó, hiện tại ta đẩy hắn ra thế nào được?”
Trinh An lắc đầu: “Huynh ấy sẽ không chấp nhận rời khỏi muội, ta quá hiểu ca ca ta. Nếu huynh ấy đã nhận định chuyện gì là không thể nào quay đầu lại.”
Tố Tâm: “Quả đúng là bị tỷ hại thảm mà, thật đáng ghét.”
Trinh An lôi kéo Tố Tâm ngồi xuống bên cạnh: “Tố Tâm, muội là công chúa nhận được yêu thương nhất, rất nhiều người chăm chăm lấy lòng ta bởi vì sự tồn tại của muội. Ngay cả mẹ ta cũng luôn hỏi ta nguyên nhân, mọi người đều không rõ vì sao muội đối tốt với ta như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy trời đã an bài muội là bằng hữu của ta, muội tốt với ta hay ta đối tốt với muội đều là đương nhiên. Tất cả mọi chuyện muội làm, ta đều cảm thấy là đúng. Ngay cả việc muội chán ghét ca ca ta, ta cảm thấy hẳn là có lý do chính đáng. Nhưng huynh ấy là ca ca, ta không nỡ nhìn huynh ấy đau lòng. Cho nên, ta muốn biết, vì sao muội vô duyên vô cớ chán ghét huynh ấy như vậy, phải làm thế nào muội mới có thể không ghét huynh ấy nữa?”
Tố Tâm nghe xong lời này, vô cùng chua xót, nhưng vấn đề cuối cùng nàng không thể trả lời. Tố Tâm hít sâu một hơi: “Ta không thể nói nguyên nhân được.” Tố Tâm nhắm hai mắt nói tiếp: “Trinh An, nếu không phải bởi vì có tỷ tồn tại, ngay cả liếc mắt một cái ta cũng không muốn nhìn đến hắn. Ta rất ghét hắn, ta đã từng hận không thể dùng ngàn đao vạn kiếm giết chết hắn. Nói như vậy có lẽ tỷ sẽ cảm thấy đáng sợ, nhưng ta thật sự chán ghét hắn. Mà Võ ca ca của ta chính là người dù có mất mạng ta cũng muốn chàng ấy hạnh phúc. Thực xin lỗi, Trinh An, tỷ rất quan trọng đối với ta, ta không muốn lừa tỷ.”
Trinh An ôm lấy Tố Tâm: “Ta đã biết, vậy muội đồng ý với ta có thể cố gắng đừng tổn thương đến huynh ấy không? Ta cầu xin muội, Trinh An cầu xin muội.”
Tố Tâm ôm lại Trinh An, vẫn gật đầu đồng ý.
Trinh Hoa vẫn luôn canh giữ ở cách đó không xa, chờ tới lúc hai người đi ra, hắn liếc mắt một cái liền chăm chú nhìn vào Tố Tâm một cách thâm tình. Lần đầu tiên Tố Tâm nghi ngờ người này thật sự giống như kiếp trước sao, bằng không thì những nỗi đau khổ mà mình trải qua là cái gì đây? Đáng tiếc sự khoan dung nhất mà nàng có thể làm, cũng chỉ là vờ như không thấy.
Hộ Quốc công giữ Tố Tâm ở lại ăn cơm, Tố Tâm suy nghĩ rồi đồng ý. Trinh Hoa vốn vô cùng vui vẻ, thật lâu rồi hắn chưa từng được ngồi cùng bàn ăn cơm với công chúa. Nhưng rồi, một lúc lâu sau đó Tề Văn Võ đã chạy tới đón nàng.
Trinh Hoa mất mát nhìn Tề Văn Võ mang Tố Tâm dần rời xa khỏi hắn, trong lòng lưu luyến không dứt. Trinh An không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ chờ khi bóng dáng Tố Tâm khuất hẳn, mới gọi Trinh Hoa: “Ca, vào trong viện ngồi một chút nhé.”
Trinh Hoa đi theo nàng ấy đến đình hóng gió rồi ngồi xuống: “Chuyện gì vậy?”
Trinh An nghĩ một lúc mới nói với Trinh Hoa: “Ca, trăng đêm nay còn đẹp hơn hôm qua.”
Trinh Hoa ngẩng đầu: “Đúng vậy, ánh trăng thực đẹp.”
Trinh An nói: “Hôm nay muội nói chuyện phiếm cùng Tố Tâm, còn nói đến huynh.”
Trinh Hoa nhìn về phía Trinh An, bất giác tỏ ra nỗi chờ mong. Trinh An căng da đầu, cố nói chuyện một cách bình thường nhất: “Chúng ta đều cảm thấy huynh làm một thị vệ bình thường thật sự là quá thiệt thòi cho huynh, muội ấy muốn đề bạt huynh làm thống lĩnh thị vệ.”
Trinh Hoa lắc đầu: “Không cần, ta như bây giờ là được rồi. Trinh An, muội biết trước kia công chúa có thành kiến với ta phải không, muội biết nguyên nhân là gì không?”
Trinh An giật mình nuốt nước bọt rồi vội vàng lắc đầu: “Không có, muội không biết.” Thật sự giật cả mình, nàng ấy căn bản không nghĩ tới Trinh Hoa yêu thích Tố Tâm đến mức nào mà lại có thể chủ động hỏi ra câu như vậy, đây còn là vị huynh trưởng cao quý không dính khói lửa phàm tục của mình sao?
Trinh Hoa thở dài: “Như vậy, còn có chuyện gì không?”
Trinh An lắc đầu.
Trinh Hoa đứng dậy: “Ngàn vạn đừng để công chúa điều ta đi. Muội nghỉ ngơi sớm chút nhé.”